Người đăng: tuanh.kst@
Trong mắt Đổng Xương Cường chỉ còn lại mình Đỗ Long, y biết những tiếng hoan
hô xung quanh tuyệt đối không phải dành cho y. Cảm giác thất bại trước đây
chưa từng có khiến Đổng Xương Cường hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán, y chỉ
biết ra sức tấn công điên cuồng về phía Đỗ Long. Tuyệt chiêu đã xuất hiện liên
tục nhưng rõ ràng vẫn không thể đánh tới người Đỗ Long. Ngược lại, vì bị Đỗ
Long tóm được sơ hở mà liên tục bị hắn đánh ngã lật người.
Bọn người Lư Hạo Vũ nhân cơ hội Đổng Xương Cường bị Đỗ Long đánh ngã liền ôm
lấy y khuyên nhủ. Đổng Xương Cường lại ra sức vùng tay khỏi bọn họ, hai mắt đỏ
bừng kêu lên:
Sau khi nghe được lời này của Đổng Xương Cường, Đỗ Long mặt lạnh như băng. Khi
Đổng Xương Cường lại một lần nữa xông tới phía hắn, Đỗ Long quay lại một
quyền, hai nắm tay cùng va chạm trên không. Đổng Xương Cường kêu a một tiếng
đau rống lên, trong khi còn chưa kịp có phản ứng gì, hai tay Đỗ Long đã dùng
lực vặn lấy cổ tay y. Đổng Xương Cường không sao chống cự được liền bị hắn vặn
ngược tay ra sau. Đỗ Long nắm gọn tay Đổng Xương Cường, đá chân vào đầu gối
Đổng Xương Cường, Đổng Xương Cường liền quỳ gối thẳng hướng Bạch Nhạc Tiên.
Bạch Nhạc Tiên kích động mặt đỏ bừng, bàn tay sắp bị bóp nát rồi. Bọn người Lư
Hạo Vũ muốn xông lên cứu người, Đỗ Long hét một tiếng nhấc tay Đổng Xương
Cường lên, y lập tức hét lên thảm thiết. Bọn người Lư Hạo Vũ liền không dám
tiếp tục xông lên. Lư Hạo Vũ lớn tiếng quát:
Đỗ Long cười nhạt nói:
Vương Quốc Vượng hiện giờ cũng đã sợ rồi. Y đột nhiên quỳ xuống dập đầu một
cái với Đỗ Long, sau đó kéo các anh em đồng nghiệp của y rời đi. Đối với Vương
Quốc Vượng mà nói, Đỗ Long thay y mở miệng ác độc còn ân trọng như núi hơn so
với việc cứu y một mạng.
Sau khi Vương Quốc Vượng đi, Đỗ Long điểm vài cái trên người Đổng Xương Cường
rồi mới buông tay ra, lui trở lại bên cạnh Bạch Nhạc Tiên. Đổng Xương Cường
chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, oán giận trừng mắt nhìn Đỗ Long, nhờ sự dìu đỡ
của bọn người Lư Hạo Vũ tiến vào mặt tiền công ty chạm khắc gỗ mỹ nghệ Hạo
Nhiễm…
Đỗ Long nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang gào thét đi tới, hắn liền vội
vàng kéo tay Bạch Nhạc Tiên, nhẹ giọng nói:
Bọn Đỗ Long ba người liền nhanh chóng rời khỏi trong tiếng hoan hô của quần
chúng, không lâu sau Uẩn Cảnh Huy gọi điện thoại tới, y giận dữ hét trong điện
thoại:
Đỗ Long khẽ cười nói:
Uẩn Cảnh Huy hít vào một hơi rồi hạ giọng nói:
Đỗ Long cười nói:
Bạch Nhạc Tiên nhẹ nhàng véo Đỗ Long một cái, Uẩn Cảnh Huy nghe những lời của
Đỗ Long thầm thở phào nhẹ nhõm. Có Bạch đại tiểu thư ở hiện trường chống đỡ
cho Đỗ Long, như vậy việc Đỗ Long đánh con trai của Trưởng ban tuyên giáo có
thể dễ xử lý rồi, tự mình chỉ cần ra mặt một chút, sau lưng tự nhiên sẽ có
người nhẹ nhàng hóa giải sự việc.
Sau khi Đỗ Long tắt điện thoại, Bạch Nhạc Tiên lập tức nghiêm mặt nói:
Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:
Bạch Nhạc Tiên ngẩn người ra, Thẩm Băng Thanh cười nói:
Bạch Nhạc Tiên liếc mắt nghiêng nhìn Đỗ Long nói:
Đỗ Long khẽ thở dài nói:
Dưới sự uy hiếp của Bạch Nhạc Tiên, cuối cùng Đỗ Long nhẫn nại không nói. Bạch
Nhạc Tiên suy ngẫm một lát rồi nói:
Đỗ Long nịnh nọt nói:
Bạch Nhạc Tiên cười mỉm nói:
Đỗ Long khẽ mỉm cười, không có tiếp lời cô mà nói:
Nói đến chủ đề chính, Bạch Nhạc Tiên cũng thu lại điệu cười xấu xa, có chút
mất mát nói:
Hóa ra đã mấy ngày Bạch Nhạc Tiên không nói chuyện với Đỗ Long. Tối qua ma xui
quỷ khiến cô lại gọi điện thoại cho Đỗ Long, nhưng lại không có ai nghe máy,
trằn trọc tìm được Thẩm Băng Thanh mới biết bọn họ đang điều tra một vụ án. Vụ
án chưa điều tra rõ, Đỗ Long lại lười biếng chạy. Bạch Nhạc Tiên xung phong
nhận việc giúp đỡ Thẩm Băng Thanh điều tra án. Thẩm Băng Thanh cũng không cự
tuyệt cơ hội này, hai người cùng bận rộn cả một đêm, kết quả không điều tra ra
được cái gì.
Đỗ Long thoáng kinh ngạc hỏi:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh cười khổ lắc đầu nói:
Đỗ Long nói:
Bạch Nhạc Tiên nói:
Nghe Bạch Nhạc Tiên nói nửa đêm vào lục soát nhà người ta, hại vợ chồng nhà
người ta cãi nhau muốn ly hôn, Đỗ Long nhịn không nổi cười ha hả. Bạch Nhạc
Tiên cũng cảm thấy việc này rất hồ đồ, bản thân cũng không nhịn được mà bật
cười, nhưng thật ra không trách Đỗ Long.
Đỗ Long cười đủ rồi mới nói: