Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long trở về nhà Lâm Nhã Hân trong nỗi nhớ cồn cào. Từ giây phút rời đi vào
sáng sớm nay hắn đã có một dự cảm không lành. Nhưng hắn lại không có cách nào
để ngăn cản tất cả những chuyện này xảy ra. Khi hắn tìm khắp nhà bếp, phòng
ngủ đều không thấy Lâm Nhã Hân, lại trông thấy lời nhắn Lâm Nhã Hân để lại,
tim hắn như bị nhào nặn ra làm hai. Một nửa thì đi theo Lâm Nhã Hân. Còn một
nửa khác thì chỉ có thể ngồi co ro rỉ máu ở một góc nào đó...
Nét chữ xinh đẹp của Lâm Nhã Hân hiện lên trên trang giấy:
Tờ giấy in màu trắng lồi lõm không bằng phẳng giống như bị từng giọt từng giọt
chất lỏng thẩm ướt qua. Đỗ Long vuốt nhẹ vào chỗ lõm hẳn xuống, như đang vuốt
ve khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhã Hân. Lau những giọt nước mắt đang lăn dài
trên khuôn mặt của cô.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Lâm Nhã Hân, điện thoại tắt nguồn. Hắn muốn gọi
điện thoại cho Đông Đông, đường dây đã được kết nối nhưng rồi hắn lại bỏ cuộc.
Đông Đông vẫn còn nhỏ, chuyện này tốt nhất không nên quấy rầy nó.
Trước lúc đi Lâm Nhã Hân đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Ngay cả Đông Đông cũng
không cần Đỗ Long trông. Mọi thứ thực sự đến quá nhanh, khiến Đỗ Long nhất
thời khó có thể chấp nhận được. Căn phòng vẫn là căn phòng này, nhưng sau khi
không còn nữ chủ nhân của nó nữa thì trong mắt Đỗ Long đột nhiên mất đi tất cả
mọi màu sắc.
"Mụ đàn bà ngốc này, không ngờ lại có thể ra đi như thế này. Đây không phải rõ
ràng là muốn xé tim mình ra làm hai sao? Chị không cho tôi xem tôi xem tôi cứ
xem đấy. Tôi sẽ nắm giữ tất cả mọi bí mật của chị trong tay xem chị làm thế
nào để thoát khỏi lòng bàn tay tôi được." Đỗ Long đột nhiên quyết định, hắn
nhanh chân bước xuống lầu, đến căn hầm bên dưới nhà Lâm Nhã Hân. Cảnh tượng
ngày hôm Lâm Nhã Hân mở tầng hầm này Đỗ Long vẫn nhớ rất rõ. Hắn tới trước cái
tủ rượu, cuối cùng cũng tìm được một cái chai mà dưới đáy chai có dính một dây
thép. Hắn kéo cái chai rượu đó ra ngoài, trên tay cảm thấy có một nguồn sức
mạnh đang kéo về phía sau. Đỗ Long buông tay ra, chỉ nghe tiếng lạch cạch
truyền tới từ phía bức tường. Một bức tường chắn xoay vào trong, bên trong lộ
ra một thứ ánh hào quang màu trắng.
Cảnh tượng trong mật thất này Đỗ Long đã từng lướt qua. Bây giờ căn phòng ước
chừng khoảng ba mươi mét vuông này không hề có gì khác biệt. Giống như phòng
phạt giam thời cổ đại đã được trang bị công nghệ cao. Lại cũng giống như viện
nghiên cứu của ông tiến sĩ điên cuồng nào đó thường gặp trong phim khoa học
viễn tưởng. Duy nhất một thứ khác với lần trước Đỗ Long trông thấy. Đó là ở
giữa gian mật thất này có treo một người, một người phụ nữ có dáng người hoàn
hảo.
Chỉ thấy chân tay cô bị trói bởi một sợi dây thừng quấn bằng da trâu rồi treo
trên không trung như một thứ chiến lợi phẩm của người thợ săn...
Trông thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, trái tim mất mát của Đỗ Long bỗng trở nên
vui mừng khôn xiết. Thì ra A Hân của hắn vẫn chưa đi khỏi, mà chỉ cùng hắn
chơi một trò chơi nho nhỏ.
Đỗ Long cất bước đi vào mật thất. Máy cảm ứng cảm nhận được động tác của hắn,
phát ra tiếng "chào mừng quý khách". Sau đó bức tường kia lại trở về trạng
thái cũ trong tiếng lạch cạch.
Đỗ Long vòng quanh người bị treo lơ lửng trên không trung một vòng. Tuy ánh
mắt của của người đàn bà đó đã bị tấm bịt mắt màu đen che khuất, trong miệng
cũng bị nhét thứ gì đó khiến cho khuôn mặt hơi biến dạng. Nhưng từ thân thể
của cô ta, Đỗ Long vẫn nhận ra cô. Người phụ nữ thích tự ngược đãi mình hoặc
bị ngược đãi này không phải Lâm Nhã Hân thì còn có thể là ai được nữa?
Chỉ thấy phía dưới Lâm Nhã Hân mặc một chiếc quần chữ T kỳ dị. Mỗi lúc tiếng
sột soạt không ngừng phát ra từ trong người Lâm Nhã Hân thì Lâm Nhã Hân lại
hơi lắc lắc mông. Như một động tác khiêu vũ toàn thân trong thứ âm thanh phối
hợp.
Toàn thân cô bị bao trùm bởi một tầng mồ hôi dầu, dưới ánh sáng ngọn đèn chiếu
rọi, nó tỏa sáng như tia sáng óng ánh trên tơ lụa. Khiến cho người khác không
kìm lòng nổi muốn đưa tay ra vuốt ve toàn thân cô.
Một Đỗ Long tràn đầy thất vọng nhanh chóng biến thành một kẻ dục vọng hừng
hực. Hắn không nói một tiếng nào mà chỉ nhanh chóng cởi quần áo trên người ra.
Rồi tới bên Lâm Nhã Hân trong bộ dạng trần như nhộng. Bàn tay của hắn lướt
thoáng đùa bỡn trên người cô. Cô ta liền nghe lời quay lại, đưa cặp chân dài
trắng như tuyết và bộ mông rõ cong nhắm thẳng vào hắn.
Đỗ Long nhiệt tình vuốt ve trên cặp chân thon dài thẳng tắp đó, cuối cùng cũng
hí lên một tiếng rồi xé rách miếng dán ma thuật trên chiếc quần chữ T. Đem thứ
đồ chướng ngại vật kêu sột soạt kia vứt ra một bên. Sau đó nhanh chóng đưa
"bảo bối" của hắn lấp vào chỗ trống.
Dưới sự va chạm mãnh liệt của Đỗ Long, thân thể Lâm Nhã Hân nhảy như điên trên
không trung. Cô ta bị đụng chạm như một chiếc chùy trưng bày của chiếc đồng
hồ, sau đó lại tự nảy về chỗ cũ. Việc Đỗ Long cần làm là bắt lấy hai chân của
cô, rồi khống chế phương hướng.
Trong trạng thái này Lâm Nhã Hân hoàn toàn không biết rốt cục ai đang đùa bỡn
thân thể cô. Trong sự lo lắng và e lệ, cảm giác của Lâm Nhã Hân càng trở nên
nhạy bén hơn. Cảm giác như còn nhạy bén hơn cả bình thường. Chẳng mấy chốc đã
bị Đỗ Long làm cho tan tác. Khi Đỗ Long đem "con cháu" của mình gieo rắc vào
cơ thể của cô, cô ta không biết mình đã "sung sướng" bao nhiêu lần rồi. Gần
như vẫn luôn duy trì trong cảm giác ngất ngây như đang ở giữa trời mây.
Không biết Lâm Nhã Hân đã bị treo ở đây bao lâu rồi. Tuy có hai cái thắt lưng
nối với một cái túi lưới đỡ lấy phần lưng và mông của cô, giúp tay chân cô
giảm nhẹ không ít trọng lượng cơ thể. Nhưng bị treo như thế này trong một thời
gian dài vẫn sẽ gây tổn thương cực lớn cho cơ thể. Cho nên sau khi hành sự
xong, Đỗ Long nhanh chóng nhặt cái điều khiển từ xa ở dưới đất lên, từ từ hạ
thấp cái móc treo xuống. Sau khi giúp Lâm Nhã Hân cởi bỏ dây da ra thì ôm cô
vào một cái bồn tắm trong góc nhà. Hắn mở vòi nước ấm rồi từ từ xả lên người
Lâm Nhã Hân. Đồng thời hắn cũng nhẹ nhàng mát xa chân tay cho Lâm Nhã Hân để
thúc đẩy sự tuần hoàn máu.
Một lúc lâu sau thân thể Lâm Nhã Hân mới bình thường lại. Cô không tháo đồ bịt
mắt xuống, cũng không lấy vật nhét trong miệng ta, mà chỉ nằm trong lòng Đỗ
Long khóc hu hu. Đỗ Long hôn lên trán, khuôn mặt và vành tai cô rồi nồng nàn
nói:
Cuối cùng Lâm Nhã Hân cũng rút vật nhét trong miệng ra, cô nức nở nói:
Đỗ Long gượng cười nói:
Lâm Nhã Hân nghẹn ngào nói: Bạn đang xem tại TruyệnYY -
Đỗ Long ôm chặt cô, nói một cách rất gia trưởng:
Hai người ngâm mình trong nước khá lâu, lúc này mới cùng ôm nhau đứng dậy. Lâm
Nhã Hân giới thiệu qua về căn phòng bí mật này của cô cho Đỗ Long biết. Kỳ
thực ra thì căn phòng này được chuẩn bị là để tưởng nhớ người chồng xấu số của
cô. Những tấm ảnh liên tiếp hiện ra trên màn hình máy chụp ảnh kỹ thuật số kể
lại câu chuyện hai người họ cùng lớn lên bên nhau, cùng hiểu nhau và yêu
thương nhau. Một cái ti vi 42in nối với máy tính đang chiếu đoạn video HD mà
hai người họ quay từ trước. Có những hình ảnh khi họ đi du lịch, có những hình
ảnh trong cuộc sống của họ, cũng có những hình ảnh không dành cho lứa tuổi
thiếu niên...