Người đăng: tuanh.kst@
6 giờ, Đỗ Long và Mã Quang Minh đi đến quán trà ở công viên Thúy Hồ. Vẫn là
gian riêng nhỏ bên cạnh hồ, Đỗ Long đem xấp tài liệu cho Mã Quang Minh nói:
Mã Quang Minh xem kỹ càng, còn Đỗ Long lại chăm chú nhìn tìm từng du khách đi
qua bên ngoài cửa sổ.
Xem một hồi lâu, Mã Quang Minh mới ngẩng đầu lên, nói với Đỗ Long:
Đỗ Long đương nhiên biết những thứ này có giá trị, hắn cười ha hả nói:
Mã Quang Minh lại cúi đầu lật xem một chút, hoặc dừng lại suy tư. Đỗ Long
không quấy rầy ông, cho đến khi trong tầm mắt hắn xuất hiện hai dáng người
quen thuộc, hắn vội vàng nói với Mã Quang Minh:
Mã Quang Minh nhìn theo hướng mà Đỗ Long chỉ, thì thấy Lâm Nhã Hân mặc bộ váy
màu trắng liền thân có thắt lưng rất gợi cảm, tay nắm tay một tên mặc bộ vest
"lòe loẹt" đi bộ đến. Lâm Nhã Hân xinh đẹp hơn trước, toàn thân toát lên vẻ
phong tình của người thiếu phụ. Mã Quang Minh nhớ lại thời gian vui vẻ bên cô
ta, lòng ghen tị khó có thể ngăn chặn trào ra mãnh liệt
Thấy Lưu Dịch Dương nói chuyện cười mà làm Lâm Nhã Hân cười run hết cả người,
Mã Quang Minh lại càng thấy ghen ghét.
Trên thực tế Lưu Dịch Dương đang nói với Lâm Nhã Hân về chuyện xui xẻo của gã
từ hôm qua, Lâm Nhã Hân nghe nói gã bị Đỗ Long giáo huấn một trận, cô vui
sướng cười lớn.
Sáng hôm nay, Lưu Dịch Dương tỉnh lại ở đồn công ăn, hoàn toàn mơ hồ chuyện
phát sinh tối qua. Gã mời luật sư đến và nhanh chóng thoát thân, dù sao thì ở
Hoa Hạ cha đánh con cũng là chuyện bình thường của gia đình, đồn công an cũng
không quản được. Còn gã dùng loại thuốc gây ảo giác thậm chí là thuốc phiện
cũng không tính đến, cho nên hai cha con Lưu Dịch Dương an toàn về nhà. Còn
Lưu Khải Minh hoảng sợ, toàn thân đau đớn, nên hôm nay nó xin nghỉ ở nhà nghỉ
ngơi.
Không nói đến sự việc vô cớ phát sinh, mà còn có tờ giấy dán trước cửa chửi
Lưu Dịch Dương là loại cặn bã. Lưu Dịch Dương xé nát tờ giấy, đang buồn bực ở
nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Nhã Hân, khóc sướt mướt nói
mình chia tay cũng Đỗ Long rồi. Để hắn từ bỏ ý định, cô cố ý nói đã ở bên Lưu
Dịch Dương rồi, kết quả bị Đỗ Long mắng một trận rồi giận dữ bỏ đi… Truyện
được copy tại TruyệnYY.com
Lời của Lâm Nhã Hân tất nhiên là lời nói dối, nhưng Lưu Dịch Dương lại bừng
tỉnh hiểu ra, hóa ra vì vậy Đỗ Long mới hận gã, Lưu Dịch Dương hoàn toàn tin
lời Lâm Nhã Hân nói. Lâm Nhã Hân mời gã tối nay gặp mặt lại công viên Thúy Hồ,
nói là muốn nói hết nỗi buồn khổ và sợ hãi trong lòng với gã, Lưu Dịch Dương
vui vẻ đến đúng hẹn.
Lưu Dịch Dương thấy Lâm Nhã Hân cười vui vẻ như vậy, gã có chút bất an, hỏi:
Nhã Hân, Đỗ Long không có nói gì vớ vẩn với em không đó?
Hắn còn có thể nói gì?
Lâm Nhã Hân không cười nữa, lạnh nhạt nói:
Lưu Dịch Dương vui mừng nói:
Lâm Nhã Hân ngiêng mặt nhìn gã, hỏi:
Lưu Dịch Dương do dự một chút, những lời Đỗ Long nói với con của gã không thể
nói với Lâm Nhã Hân không, bằng không gã chỉ sợ hắn mới lần đầu nắm tay nữ
thiên thần, thì đã bị thiên thần trong mộng lập tức biến thân báo thù cho con
trai. Vì vậy mà gã chỉ có thể nói ra những lời mà Đỗ Long nói với gã ở trước
cửa nhà.
Điện thoại vủa Lâm Nhã Hân đột nhiên reo lên, Lâm Nhã Hân lấy điện thoại trong
túi ra nhìn một chút, sau đó nói với Lưu Dịch Dương:
Mặc dù Lưu Dịch Dương có chút tiếc nuối, nhưng chỉ biết đưa Lâm Nhã Hân đón
taxi. Gã và Lâm Nhã Hân ở bên nhau chưa được 10 phút, nhưng những lời nói đã
nói ra thì gấp 10 lần so với những lần trước cộng lại. Điều làm gã vui sướng
không ngừng, là gã đã nắm tay Lâm Nhã Hân rồi, hơn nữa lại là do Lâm Nhã Hân
chủ động, điều này nói rõ cái gì? Đầu Lưu Dịch dương đầy ảo tưởng tốt đẹp mà
bước đi.
Trong quán trà, Mã Quang Minh đã sớm rời đi, ông nghĩ không cần phải xem thêm
cảnh hai người thân thiết với nhau nữa, ông cũng không nói gì, chỉ cầm đống
tài liệu mà Đỗ Long đưa cho ông rồi đi. Đỗ Long nhắn tin đã hẹn trước cho Lâm
Nhã Hân, Lâm Nhã Hân nhận được tín hiệu lập tức đá Lưu Dịch Dương đi. Đáng
thương cho Lưu Dịch Dương cứ tưởng rằng đạt được ưu ái của mỹ nhân, mà không
biết vận hạn đã đến.
…
Trên TV đang chiếu phim về xuyên không, Đỗ Long hoàn toàn không chú ý đến nó.
Hắn ngắm nhìn Lâm Nhã Hân quỳ trên đùi hắn, đường cong từ vai đến mông thật là
hoàn mỹ, làn da trắng như sữa đẹp mắt, nhưng mông cô lại sưng đỏ, nhếch cao
lên thật không hợp, nhìn thấy mà ghê người.
Trong tay Đỗ Long cầm trong tay cầm khối gỗ lớn bằng bàn tay, đang xoa vào bộ
phận bị sưng đỏ lên kia, một lúc sau đột nhiên giơ lên, phát mạnh một cái.
"Bộp" một tiếng giòn vang lên, Lâm Nhã Hân co quắp cơ thể, phát ra tiếng nức
nở từ lỗ mũi. Đỗ Long lại thoải mái mà thở ra một tiếng, vì cái miệng nhỏ nhắn
của Lâm Nhã Hân khi bị đau thì ro rụt lại. Đỗ Long có cảm giác như cái miệng
nhỏ đang ngậm thần khí của hắn đột nhiên bị hút mãnh liệt.
Lâm Nhã Hân tự nguyện nhận trừng phạt, bởi vì chập tối nay đi gặp Lưu Dịch
Dương, lại còn cầm tay gã. Cho nên khi Đỗ Long trở lại, phát hiện cô quỳ gối
trước của, trong tay đang cầm cây gậy, hơn nữa trên cổ lại đeo vòng cổ, xích
lại bằng dây inox buộc cạnh của. Trừ việc đó ra, tay chân của cô bị xiềng xích
khóa, làm cho cô chỉ có thể bò tứ chi trên sàn. Còn làm người kinh ngạc hơn
nữa là mông cô có cắm một cái đuôi màu đen, nhìn cô giống như con chó nhỏ đang
ngoáy ngoáy cái đuôi đón chủ nhân trở về.
Đỗ Long tắt TV, đồng thời cũng phát một cái vào cái mông sưng đỏ của Lâm Nhã
Hân.
Lâm Nhã Hân lại phát ra một tiếng, Đỗ Long nâng mặt của cô lên, chỉ thấy một
giọt nước bọt từ miệng của cô nhỏ vào thần khí của Đỗ Long, đôi mắt Lâm Nhã
Hân mê ly đầy xuân sắc nhìn Đỗ Long. Đỗ Long nói:
Lâm Nhã Hân ô lên một tiếng, cúi đầu dùng đầu lưỡi làm sạch cho Đỗ Long. Đỗ
Long miễn cưỡng kéo khóa quần, cài thắt lưng lại, lúc này Lâm Nhã Hân đã bò
tới cạnh cửa, miệng cắn đầu xích, vẻ mặt chờ đợi quay lại nhìn.
Đỗ Long kéo Lâm Nhã Hân đi từ phòng trước tới phòng sau của nhà. Trước khi ra
khỏi nhà Đỗ Long đeo vào tay cô bao tay bằng da chống mài mòn, cho nên trên
mặt đất thỉnh thoảng vẫn có đá vụn, Lâm Nhã Hân vẫn chạy được nhẹ nhàng vô
cùng.