Người đăng: tuanh.kst@
Chủ nhật Đỗ Long đã tìm được người bán căn hộ mà hắn và Kỷ Quân San thích nhất
qua điện thoại. Họ bàn luận giá cả trực tiếp cùng người bán, có khi người bán
hy vọng có thể mau chóng bán được nhà, thì rất dễ để hạ giá xuống, hơn nữa có
thể giảm được chi phí hoa hồng.
Người bán bắt tay với Đỗ Long, sau đó giới thiệu về điểm tốt của căn nhà, Đỗ
Long cắt ngang lời giới thiệu của gã, nói:
Chủ phòng sững sờ, nói:
Đỗ Long cười nói:
Chủ phòng giận giữ nói: xem tại tr.u.y.ệ.n.yy
Đỗ Long cười nói:
Chủ phòng có chút do dự, Đỗ long khẽ cười mỉm, xoay người đi lại bên cửa sổ
ngắm phong cảnh. Nơi này cũng đủ cao, xa xa có thể nhìn thấy công viên Thúy
Hồ, tầm nhìn và không khí không tệ, 3 gian 2 phòng khách là 120 m2, tuy nhỏ
một chút, nhưng mà hai vợ chồng sống vậy là đủ rồi.
Chủ phòng do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói:
Đỗ Long cười nói:
Chủ phòng lắc đầu liên tục, nói:
Đỗ Long ngẫm nghĩ một lúc, nói:
Không thì thế này, chúng ta ký thỏa thuận mua bán trước, tôi đưa ông 100
ngàn tiền đặt cọc, thứ sáu tuần sau đi làm thủ tục chuyển nhượng nhà tôi sẽ
đưa ông nốt 1 trăm triệu.
Không phải cậu nói sẽ trả hết trong một lần sau? Thôi vậy, một tuần thì một
tuần.
Chủ phòng cắn răng nói.
Đỗ Long và chủ phòng ký thỏa thuận mua bán, sau đó đến ngân hàng đưa tiền cho
chủ phòng. Hắn đã lấy được giấy chứng nhận quyền sử hữu đất và quyền sở hữu
nhà rồi, chỉ chờ lần sau đi giao nốt tiền là có thể làm giấy chuyển nhượng
rồi.
Sau khi có nhà rồi, Đỗ Long cũng không có nói cho Kỷ Quân San luôn, hắn muốn
dành cho Kỷ Quân San một sự ngạc nhiên, cho nên tạm thời giữ kín không nói ra.
Hắn bỏ thời gian tìm mấy công ty thiết kế đến xem nhà, mời bọn họ thiết kế về
cách bài trí và trang hoàng. Số tiền còn dư lại khi mua nhà cũng đủ để dùng
vào mặt này.
Lâm Nhã Hân thấy Đỗ Long trở về với vẻ mặt hoan hỷ, cô cũng vui cho hắn đồng
thời cũng có chút đau khổ. Cô đã quyết đinh, khi Đỗ Long và Kỷ Quân San xác
định mối quan hệ thì là lúc cô rời ra Đỗ Long. Chỉ không ngờ là duyên phận
giữa cô và Đỗ Long chỉ có vậy…
Đỗ Long rất giỏi về đoán ý nghĩ qua lời nói và sắc mặt. Nhìn Lâm Nhã Hân mặt
tuy cười nhưng ánh mắt lại không hân hoan như bình thường gặp hắn, thậm chí
đáy mắt còn che dấu vẻ đau thương, nỗi đau thương không gì nói được...
Lâm Nhã Hân miễn cưỡng cười nói:
Rốt cục Lâm Nhã Hân cũng không kìm nổi nữa, nhào đầu vào lồng ngực Đỗ Long
khóc lên. Cũng may lúc này cửa phòng Đông Đông đang đóng để ôn bài, nếu không
nó nhất định sẽ lo lắng cho mẹ nó.
Đỗ Long hôn lê mái tóc Lâm Nhã Hân, ôm chặt cô vào lòng, nói:
Trái tim Lâm Nhã Hân đã có chút an ủi, tuy nhiên chuyện đã quyết định rồi thì
không thể thay đổi, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói với Đỗ Long:
Đỗ Long gật đầu, Lâm Nhã Hân lập tức ôm chặt lấy anh, cô đưa lên hương vị ngọt
ngào của đôi môi, cùng Đỗ Long ôm hôn mãnh liệt...
Đêm đó vì muốn an ủi Lâm Nhã Hân, Đỗ Long cùng cô chơi biết bao nhiêu trò mới,
gồm cái gì mà treo ngược lên đánh, nhỏ nến... Lâm Nhã Hân có sức chịu đựng bị
hành hạ rất tốt, Đỗ Long càng nghiêm khắc với cô, ra tay càng nặng, cô ngược
lại càng cảm thấy vui vẻ. Chỉ có điều cô thấy có chút kỳ quái, bộ roi cô cất
đi hình như thiếu vài chiếc, còn thiếu một gói nến có nhiệt độ thấp, những thứ
này cô thường xuyên kiểm tra, tuyệt đối không thể nhớ nhầm...
…
Mới sáng sớm, Đỗ Long nhẹ nhàng lấy con vịt nước mà Lâm Nhã Hân làm đồ chơi ôm
trong lòng suốt cả đêm ra. Cả nhà ba người lại đến vườn hoa nhỏ hít thở, sau
khi ăn sáng xong Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đưa Đông Đông đi học. Bây giờ Lâm Nhã
Hân đang lưu luyến những ngày còn lại với Đỗ Long.
Đến lúc chia tay, Đỗ Long dặn dò:
Lâm Nhã Hân bắt đắc dĩ nói:
Được rồi, được rồi, vì anh và vì Đông Đông, em chỉ còn cách hy sinh bản
thân mình một chút.
Như vậy mới ngoan, tối anh sẽ đền bù cho em...
Đỗ Long cười ha ha nói. Lâm Nhã Hân nhìn hắn run lên, bên dưới như chảy ra mật
đến nơi rồi.
Đỗ Long cầm trong tay mấy vụ án mới được phân vào ca đêm mà chưa kịp xử lý,
vừa mới giao vụ án đi, thì phòng trực ban của Phòng Công an đột nhiên gọi đến
nói có người tìm hắn, còn nói người đó là ba của Mạnh Hồng Vĩ.
Đỗ Long vừa đi ra cửa vừa nghi ngờ, chỉ nhìn thấy hai người trung niên đứng ở
trước cửa, một người trong đó mặc vest, tuổi khá trẻ, tay cầm cặp công văn,
tiến đến đưa danh thiếp cho Đỗ Long, nói:
Đỗ Long bắt tay Tôn Tâm Trực nghi ngờ hỏi:
Người trung niên đầu bạc khác nghiêm nghị nhìn Đỗ Long nói:
Đỗ Long thản nhiên tiếp ánh mắt của ông, nói:
Mạnh Hướng Đông nói:
Sau khi Mạnh Hướng Đông và Tôn Tâm Trực rời khỏi, Đỗ Long đứng lại cau mày,
nhìn bóng lưng của bọn họ đi xa, lúc này mới quay người đi