Người đăng: tuanh.kst@
Bốn giờ rưỡi chiều ngày thứ năm, Đỗ Long đi vào phụ cận khu dân cư Chấn
Nghiệp gia viên ngồi chổm hổm chờ nghi phạm. Không quá lâu sau trong tiểu
khu đi ra một người trẻ tuổi thần sắc tối tăm, đúng là nghi phạm Mạnh Hồng
Vĩ.
Sắc mặt hiện giờ của Mạnh Hồng Vĩ trông rất khó coi, so với người chết
cũng không khác mấy. Hắn ở trước khu Chấn Nghiệp gia viên gọi một chiếc
taxi, rồi chạy tới nơi nào đó.
Sắc mặt của Mạnh Hồng Vĩ u ám như vậy, là vì Đỗ Long nhân khi vết thương
lòng của gã còn chưa lành đã đâm thêm một đao, khiến cho Mạnh Hồng Vĩ
bây giờ cực kỳ phẫn nộ.
Sau khi thất tình, Mạnh Hồng Vĩ ở trên mạng quen được với một người đẹp
làm cho gã vui vẻ được vài ngày, gã cảm thấy trên mạng đủ loại bạn
bè nhưng mà cô gái này thật sự đặc biệt, gã gần như nhận định cô gái
này mới là người mà gã yêu trong đời này.
Sau đó khi được xem mấy video được cô gái gửi tới, Mạnh Hồng Vĩ càng
thêm khẳng định cô gái có tên gọi là Nhạc Băng Phong chính là do ông trời
phái tới để bồi thường cho gã. Gã cũng đang suy nghĩ nên làm như thế
nào đẻ bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi cô ta, nhưng mà mộng đẹp của
gã xây dựng nên tồn tại không đến mấy ngày đã bị hủy hoại. Nửa giờ
trước giấc mộng đó đã bị một câu nói của Nhạc Băng Phong đập cho tan
nát.
Đang lúc hai người tán gẫu vui vẻ, Nhạc Băng Phong đột nhiên tỏ vẻ phải nghe
điện thoại, ước chừng năm phút đồng hồ sau, cô ta hưng phấn nói cho Mạnh
Hồng Vĩ biết:
- Bạn trai tôi đã nói lời xin lỗi với tôi, y nói y đã chuẩn bị xong phòng
ở, xe và nhẫn cưới, chỉ cần tôi gật đầu đồng ý là sẽ cầu hôn ngay!
Nhìn thấy nữ thần trong lòng mình đang hưng phấn như thế, thế giới tươi đẹp
mà Mạnh Hồng Vĩ đang ấp ủ trong nháy mắt đã lung lay sắp đổ. Nhạc Băng
Phong hưng phấn tới mức không thể ngừng nói chút nào, cô ta nói cho
Mạnh Hồng Vĩ biết mọi dự định sắp tới, cô sắp sửa ở trong công viên Long
Phượng Hồ nhận lời cầu hôn của bạn trai ở trước mặt mọi người, Nhạc
Băng Phong thậm chí mời Mạnh Hồng Vĩ đến để tham dự thời khắc mang tính
lịch sử này.
Mục đích của Mạnh Hồng Vĩ đúng là đến công viên Long Phượng hồ, tuy rằng tâm
tình của gã rối bời cùng phẫn nộ như muốn điên lên, nhưng gã vẫn cố
gắng duy trì đầu óc tỉnh táo và lý trí như cũ, bắt đầu sắp xếp kế
hoạch hành động. Đầu tiên gã phải điều tra hiện trường, để tìm cho mình
một lối thoát tốt nhất.
Đỗ Long tới hiện trường chỉ huy, hắn phân phó nói:
- Trên người mục tiêu không có vũ khí, hẳn là gã đi thăm dò địa hình đấy,
mọ người không cần kinh động mục tiêu, cách hai quảng trường đổi một chiếc
xe tiếp tục theo dõi, kết thúc.
Dưới sự giám sát nghiêm mật của cảnh sát, Mạnh Hồng Vĩ dạo quanh công
viên Long Phượng hồ hai vòng. Chừng sáu giờ tối gã rời khỏi công viên, đến
nhà Dương Châu ăn cơm chiên, sau đó gã gọi điện thoại.
Bọn Đỗ Long sớm đã nghe lén điện thoại của Mạnh Hồng Vĩ. Trong cuộc điện
thoại Mạnh Hồng Vĩ yêu cầu một cô gái nào đó phải tới công viên Long
Phượng hồ trước bảy giờ, và cô phải mang cho gã cái gì đó.
Bọn Đỗ Long thừa lúc nghi phạm ăn cơm, đám người cũng nhân tiện ăn gì đó
để lấp đầy bụng. Ước chừng vào lúc bảy giờ kém năm phút, Mạnh Hồng Vĩ và
một cô gái tuổi còn trẻ gặp mặt nhau ở trong công viên, cô gái kia đã mang
đến cho Mạnh Hồng Vĩ một vật dài hơn nửa thước giống như đoản côn.
Đỗ Long ngưng thần, nheo mắt nhìn tới, lập tức thấy rõ vật kia, hắn xác
nhận phán đoán của mình rồi cầm lấy bộ đàm, nói:
- Nghi phạm đã đến lấy hung khí, xin mọi người hãy chú ý, nghi phạm vừa
mới lấy được hung khí, đối với điều này mong mọi người hãy tăng cường
chú ý!
Khoảng vào lúc bảy giờ mười lăm, Nhạc Băng Phong xuất hiện. Sớm có chuẩn bị
nên Đỗ Long rời khỏi chỉ huy xe, thông qua tai nghe điện thoại giấu ở dưới
cổ áo kết nối với bộ đàm hắn tiếp tục chỉ huy và nắm toàn bộ cục diện
trong tay.
Vì tham gia hành động bắt giữ lần này, biểu hiện của Nhạc Băng Phong rất chủ
động làm người khác phải kinh ngạc, có phần không phù hợp với biệt danh
người đẹp băng khiết của cô. Đêm nay cách ăn mặc của cô cũng rất cẩn
thận. Chỉ thấy cô không còn tết bím tóc đuôi ngựa như lúc đi làm việc,
mà thả tóc ra, một mái tóc đen nhánh thoải mái buông xuống trên bờ vai, da
thịt trắng nõn, đứng ở giữa công viên đủ các loại đèn chiếu sáng lên khuôn
mặt, làm cho nó có vẻ rực rỡ, biến ảo tràn đầy thần bí tăng thêm sự hấp
dẫn.
Khuôn mặt của Nhạc Băng Phong rất mỹ lệ, cực kỳ đặc sắc nhất là cặp mắt to
và cái mũi thẳng tắp kia của cô. Hai thứ này tô đẹp thêm sự hoàn mỹ kết
hợp sự nhu mì vốn có cùng một chỗ, dung mạo của một mỹ nữ được bộc lộ
hết, gây ấn tượng khiến người ta phải khắc sâu.
Có vẻ Nhạc Băng Phong không chú ý tới việc chọn trang phục cho mình,
nhưng lại có phần hợp khí chất của cô, như một bông hoa mai nở trong tuyết,
cao ngạo bất quần. Tuy nhiên hôm nay lại là một ngày ‘đặc biệt’, cho nên
cô mặc một chiếc quần âu bó sát người với bảy phần màu trắng xen
lẫn những đường vân nhỏ màu lam, cầm trong tay một cái túi xách cũng
là màu trắng, chân đi một đôi giày cao gót màu trắng, vừa trang nhã lại
thời thượng, khôn khéo gợi cảm, làm cho bất cứ tên đàn ông nào đi ngang
qua cũng sẽ phải ngoái đầu nhìn lại.
Đỗ Long lần đầu tiên tháo kính râm xuống trước mặt người khác trong thời gian
dài, đây là do trước đó không lâu hắn mới lên TV và báo chí với bộ dạng như
vậy, hắn không muốn bởi vì vậy mà bị nghi phạm nhận ra để rồi thất bại
trong gang tấc. Bởi vậy ngoài việc tháo kính râm xuống, còn mặc một bộ vest
tây màu đỏ, cà - vạt đều cũng là màu đỏ, hình tượng bây giờ so với ban
đầu của hắn đã hoàn toàn khác nhau, trong đám đông muốn không làm cho
người khác chăm chú nhìn là việc khó khăn. Thế nhưng dáng người hắn khá
chuẩn, bộ vest này được chọn lựa kỹ lưỡng vừa khéo với thân hình của
hắn, cho nên mặc bộ đồ này ở trên người không ngờ lại làm cho hắn một loại
cảm giác rất hài hòa cân đối, vừa đẹp trai vừa phong độ.
Đỗ Long cười nói:
- Gã làm sao có thể muộn? Hơn bốn giờ chiều đã tới rồi, mới vừa rồi còn dẫn
bạn gái của gã tới, đưa đến cho gã một cây đao.
Đỗ Long giải thích nói:
- Chúng ta đã điều tra thân phận của cô ta, phát hiện cô ta là bạn học của
Mạnh Hồng Vĩ từ tiểu học đến trung học. Có lẽ Mạnh Hồng Vĩ dùng phương pháp
gì uy hiếp cô ta, tóm lại thoạt nhìn bộ dạng của cô ta đúng là Mạnh Hồng Vĩ
nói gì nghe nấy. Ở trong bản án của Mạnh Hồng Vĩ, cô ta là đồng phạm, hỗ
trợ cho gã, giúp Mạnh Hồng Vĩ theo dõi đối tượng cần phải giết ở các
địa điểm mà các đôi tình nhân hay lui tới mà không khiến người khác hoài
nghi.
Đỗ Long nói:
- Chúng ta đúng là nên phải đi rồi, tuy nhiên tình cảnh của chúng ta
hiện giờ không được thích hợp cho lắm. Ở trên internet khi nhắc tới
chuyện hôm nay với Mạnh Hồng Vĩ, trông cô có vẻ rất hưng phấn, nếu không
muốn Mạnh Hồng Vĩ nhìn ra sơ hở, thì… ít nhất là cô cũng nên nắm lấy tay
của tôi chứ?
Hàng lông mày của Nhạc Băng Phong khẽ nhíu lại, trong nội tâm cô tự nói
với chính mình, đây chỉ vì bắt lấy hung thủ không điều ác nào không làm
mà thôi, sau đó vươn tay móc vào cánh tay của Đỗ Long, hai người cùng nhau
đi thẳng về phía trước.
Hồ Long Phượng, đường Mộc Sạn xuyên qua một mảnh rừng tươi tốt, có rất
nhiều ngã rẽ vào nơi u tĩnh, đây đúng là nơi tốt nhất Mạnh Hồng Vĩ để hạ
thủ. Đỗ Long vẫn thông qua tai nghe để nắm rõ hành tung của Mạnh Hồng Vĩ.
Gã quả nhiên đã sớm thấy được hai người Đỗ Long, một đôi tình nhân cực kỳ
bắt mắt, hơn nữa vẫn theo đuôi ở phía sau. Sau khi hai người Đỗ Long tiến vào
đường Mộc Sạn, Mạnh Hồng Vĩ và bạn gái của gã nhanh chóng tiến về phía
trước. Không mất bao lâu Mạnh Hồng Vĩ đã đuổi kịp Đỗ Long và Nhạc Băng Phong
đang ôm lấy nhau thỏ thẻ trò chuyện ở một tòa tiểu đình ở ven đường.
Đỗ Long nhân cơ hội này ăn ngay đậu hủ của mỹ nữ, tuy nhiên hắn chỉ chạm
đến là dừng lại ngay. Mặc dù Nhạc Băng Phong có chút không thoải mái, nhưng
vì nhiệm vụ, cô cũng chấp nhận. Cũng may rất nhanh từ phía sau hai người
truyền đến tiếng bước chân. Đỗ Long nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Hồng Vĩ để bạn
gái ở lại sau, đi nhanh về phía bọn họ, Đỗ Long đột nhiên nhớ lại tình
cảnh ngày đó hắn và Bạch Nhạc Tiên dụ bắt Lưu Thanh Sơn, thời gian và không
gian giống như chảy ngược về quá khứ...