Người đăng: tuanh.kst@
Lưu Thanh Sơn tức thở không ra hơi, vẫn trợn mắt trừng Đỗ Long. Đỗ Long cười
nói:
Không tin anh có thể hỏi vị đại ca cai ngục này, anh ấy cũng nghe được.
Đúng thế.
Cai ngục nói:
Anh đã nói tất cả, rằng một người bạn ở nhóm QQ trên mạng đã dạy anh làm
như vậy.
Không thể nào!
Lưu Thanh Sơn hoảng sợ kêu to lên, nói:
Đỗ Long ngáp một cái, nói:
Lưu Thanh Sơn cắn chặt môi, trong lòng tranh chấp kịch liệt. Bỗng bên ngoài
vang lên tiếng ồn ào, sau đó cai ngục dẫn vài người tới ngoài lan can sắt của
phòng tra hỏi. Những người đó chính là cha mẹ của Lưu Thanh Sơn cùng với cha
mẹ của Hà Ninh Tĩnh. Quan hệ cá nhân của hai nhà rất tốt, mà giờ xảy ra việc
như thế người của hai nhà cũng khó mà chấp nhận.
Mẹ của Lưu Thanh Sơn úp mặt vào lưới sắt, khóc rống lên mắng mỏ.
Đỗ Long nói với Lưu Thanh Sơn:
Sau khi Đỗ Long nói xong thì đi tìm Kỷ Quân San. Cô đang nói chuyện với La
Thắng, Đỗ Long đi qua hỏi:
Kỷ Quân San nói:
Đỗ Long cười nói:
Nghĩ được vậy là tốt. Anh có khá nhiều quan hệ, học cho giỏi, sau này ra
anh tìm cho việc mà làm. Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình, phải có
bản lĩnh thật sự.
Vâng, cảm ơn anh Đỗ.
La Thắng tràn đầy khát khao với tương lai. Còn chưa đến nửa năm nữa là có thể
ra ngoài, tâm tình của y hoàn toàn khác so với hai tháng trước lúc mới bị đưa
vào.
Sau nửa giờ Đỗ Long lần nữa quay về phòng tiếp khách, thấy Lưu Thanh Sơn đang
ôm đầu khóc rống với cha mẹ gã, còn cha mẹ Hà Ninh Tĩnh thì ở bên cạnh lau
nước mắt. Đỗ Long nói:
Lưu Thanh Sơn chán nản hỏi:
Đỗ Long đáp:
Thấy cha mẹ chờ mong cổ vũ, rốt cục Lưu Thanh Sơn khàn khàn đáp:
Lúc Đỗ Long đưa khẩu cung mới của Lưu Thanh Sơn tới trước mặt của Uẩn Cảnh
Huy, Uẩn Cảnh Huy chau mày. Sau khi y nhìn kỹ hoàn toàn khẩu cung thì vỗ thật
mạnh lên bàn, tức giận nói:
Đỗ Long cười nói:
Uẩn Cảnh Huy bực mình:
Đỗ Long cười nói: Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Uẩn Cảnh Huy rất tò mò với thủ pháp thẩm vấn của Đỗ Long. Khi y truy hỏi, Đỗ
Long rốt cục thẳng thắn. Thật ra hắn không dùng thuật thôi miên nào cả, lúc
làm Lưu Thanh Sơn hôn mê cũng chỉ để ngụy trang thôi. Hắn hợp tác với vị đại
ca cai ngục kia diễn trò, dùng tư liệu lấy được từ con đường khác để hù Lưu
Thanh Sơn, sau đó an bài cha mẹ Lưu Thanh Sơn và Hà Ninh Tĩnh đến thăm tù làm
loạn tâm thần của Lưu Thanh Sơn. Thân tình kêu gọi cộng thêm một đường hi vọng
sống, cuối cùng Lưu Thanh Sơn lựa chọn thẳng thắn khai ra.
Sau khi Đỗ Long giải thích, Uẩn Cảnh Huy thở ra một hơi, cảm thán nói:
Đỗ Long cười nói:
Uẩn Cảnh Huy giãn lông mày, gật đầu mỉm cười:
Đỗ Long cười nói:
Uẩn Cảnh Huy cười mắng:
Đỗ Long đau khổ than:
Uẩn Cảnh Huy cười nói:
Đỗ Long cười ha hả nói:
Uẩn Cảnh Huy nhìn Đỗ chăm chú, sau đó mỉm cười:
Đỗ Long cười nói:
Có gì mà thiệt thòi, tôi tự nguyện mà. Quyết định thế nhé, sếp làm việc của
mình đi, tôi tìm cách bắt hung thủ.
Đi đi.
Uẩn Cảnh Huy vung tay lên, đưa mắt nhìn Đỗ Long đi khỏi, vẻ mỉm cười thản
nhiên vẫn giữ thật lâu trên mặt.
Đỗ Long vừa bước chân vào văn phòng đội hình sự thì thiếu chút nữa đã muốn
quay đầu chạy lấy người. Bởi vì Bạch Nhạc Tiên đang ngồi ở chỗ hắn đọc báo. Đỗ
Long nghĩ một chút, cuối cùng cầm túi hồ sơ để xuống bàn, hớp một ly trà ấm
rồi chào hỏi Bạch Nhạc Tiên:
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
Tôi đã gửi báo cáo, đang đợi người chuyển bàn tới. Anh nói xem văn phòng
này lớn như vậy, tôi nên đặt bàn ở đâu bây giờ.
Hả?
Đỗ Long trợn tròn mắt.