Người đăng: tuanh.kst@
Nhà của Hà Ninh Tịnh, cô gái bị chết trong cặp tình nhân thứ ba bị hại ở ngay
bên cạnh khu công viên cây xanh gần nơi bọn họ bị sát hại. Đỗ Long và Bạch
Nhạc Tiên không mất nhiều công sức thì đã tìm được nhà cô ấy. Bởi vì bên dưới
nhà cô ấy có dựng một cái rạp tang lễ, rất nhiều hàng xóm láng giềng xung
quanh đang đến viếng.
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên trong tay cầm giỏ hoa quả làm lễ phúng viếng đã mua
trên đường đến. Một thanh niên trẻ đứng trước rạp tang lễ liếc nhìn hai người
họ với ánh mắt kinh ngạc, đặc biệt càng tỏ ra hiếu kỳ hơn khi nhìn thấy Bạch
Nhạc Tiên mặc trang phục cảnh sát. Gã nhìn một hồi rồi mới nhận lễ, quay đầu
vào trong gọi:
Có hai ông bà già tóc đã điểm bạc dìu nhau từ trong rạp tang lễ đi ra, họ cũng
có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên. Một nam cảnh sát
với thân hình cao to đẹp trai như vậy cũng không được gặp nhiều, một nữ cảnh
sát với diện mạo xinh đẹp như hoa thì thật là càng hiếm.
Đỗ Long nói với họ mục đích chuyến đến phúng viếng cô Hà. Bố của Hà Ninh Tịnh
là Hà Vệ Quốc thở dài, nói lời cảm ơn rồi dẫn Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên vào
trong. Ngược lại mẹ của Hà Ninh Tịnh nói với thái độ không được hài lòng:
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên thắp ba nén hương bái lễ trước linh cữu của Hà Ninh
Tịnh. Đỗ Long đang muốn nói chuyện với bố mẹ của Hà Ninh Tịnh, đột nhiên lại
có những người bạn thân của Hà Ninh Tịnh đến phúng viếng, Đỗ Long và Bạch Nhạc
Tiên liền lùi sang một bên.
Nhóm người này là do anh chàng đứng trước rạp tang lễ khi nãy dẫn vào. Sau khi
vào ánh mắt của gã nhìn Bạch Nhạc Tiên không dời, nhìn đến nỗi Bạch Nhạc Tiên
cảm thấy trong lòng hết sức tức giận. Cô nhéo vào lòng bàn tay Đỗ Long, quay
người kiễng lên nói nhỏ vào tai Đỗ Long:
Đỗ Long nói với giọng không bận tâm:
Ai bảo em đẹp như vậy hơn nữa lại còn là một nữ cảnh sát, người ta không
nhìn chằm chằm em biết mới là lạ đó.
Vậy thì có khác sao...
Bạch Nhạc Tiên không vừa ý đá vào chân Đỗ Long, cô đã cố gắng tránh những cái
nhìn của gã kia, nhưng vẫn cảm thấy có một chút gì đó không thoải mái.
Một lát sau đó nhóm bạn của Hà Ninh Tịnh đi ra. Lúc này Đỗ Long mới có cơ hội
đi lên phía trước nói với vợ chồng Hà Vệ Quốc:
Hà Vệ Quốc mắt đỏ hoe, vợ ông ấy bà Trương Kế Hồng đã nước mắt lưng tròng, bà
đưa tay lau nước mắt rồi mới nói:
Đỗ Long lại hỏi:
Trương Kế Hồng lại ôm mặt khóc nức lên, Hà Vệ Quốc lại thở dài, giải thích:
Hà Vệ Quốc cũng bị kích động mà nước mắt tuôn trào, Đỗ Long thở nhẹ một tiếng,
nói:
Phát sinh sự việc như vậy đều trách phía cảnh sát chúng tôi đã không làm
tốt công việc của mình, xin hai vị kiềm nén đau thương… Xin hỏi con gái hoặc
con rể của các vị thường ngày có thù oán với ai không? Truyện được copy tại
TruyệnYY.com
Thù oán?
Gã lúc trước đứng ở một bên nói xen vào:
Các người không phải đã nói đây là vụ án sát thủ tình nhân gì gì đó hay
sao? Vì sao vẫn còn phải hỏi vấn đề này chứ?
Xin hỏi anh là…
Đỗ Long nghi ngờ nhìn tên tiểu tử đó, gã dáng vóc không cao không thấp, tuổi
có lẽ cũng chỉ bằng Hà Ninh Tịnh. Nhìn Đỗ Long một hồi, gã đáp lại:
Đỗ Long nói:
Tôi không biết người khác đã nói với anh như thế nào, đổi lại là tôi thì
tôi cũng không thể khẳng định là chị của anh bị sát thủ tình nhân sát hại. Vì
chúng tôi mới phát hiện ra một số chứng cứ cho thấy, tình huống của chị anh
không giống với hai đôi tình nhân kia. Rất có thể ba vụ án không phải là cùng
một người làm.
Ngoài sát thủ tình nhân ra, thì làm gì còn có ai độc ác đến như vậy chứ.
Nếu như tôi bắt được tên hung thủ, thì tôi sẽ róc thịt lột da chúng vẫn không
đáng!
Lưu Thanh Sơn bĩu môi cười khểnh, rõ ràng không hề tin tưởng đối với lời nói
của Đỗ Long.
Đỗ Long bình tĩnh chậm rãi nói:
Nghe xong bố mẹ Hà Ninh Tịnh ngơ ngác nhìn nhau, họ nghĩ nát óc cũng không thể
nghĩ được là người nào đã ra tay sát hại con gái và con rể họ. Họ vừa gọi điện
cho nhà Triệu Phong Hỏa để hỏi, kết quả bên đó cũng không nói ra được tại sao
như vậy.
Đỗ Long nói:
Câu hỏi này được hỏi riêng với Lưu Thanh Sơn và bố mẹ Hà Ninh Tịnh. Bố mẹ Hà
Ninh Tịnh nói:
Nó từ khi lên cấp hai thì thôi không viết nhật ký nữa rồi. Chí ít chúng tôi
cũng không được rõ ràng lắm, hai ngày nay cũng không thấy ở trong di vật của
nó có nhật ký nào hết.
Chị Ninh Tịnh không dùng blog, còn số QQ thì tôi biết. Có điều tôi cũng
không có mật mã.
Lưu Thanh Sơn chép lại một dãy số đưa cho Đỗ Long. Đó chính là nick QQ của Hà
Ninh Tịnh.
Khi Đỗ Long cầm số QQ cất đi thì bà Trương Kế Hông lau nước mắt hỏi trong lo
âu:
Đỗ Long an ủi nói:
Cô à, cô yên tâm, chúng cháu vẫn đang điều tra. Trước mắt toàn bộ Phân cục
công an trên địa bàn quận Bạch Hoa đều đang chăm chú phá chuyên án này. Tối
hôm nay chúng cháu đã lên một kế hoạch hành động lớn, chỉ cần hung thủ dám lai
vãng ở nơi gây án thì nhất định không thoát khỏi thiên la địa võng mà chúng
cháu bố trí.
Những lời này mấy hôm nay chúng tôi đã nghe qua mấy lần rồi, nhưng vẫn chưa
thấy bên cảnh sát có những hành động gì cụ thể. Cảnh sát các anh chính là cầm
tiền mà không làm việc.
Lưu Thanh Sơn nói với giọng điệu hùng hổ hăm dọa.
Bạch Nhạc Tiên với tính cách nóng nảy, cô nói với giọng hằn học:
Anh có thái độ gì vậy? Những tình tiết tra án mà bên phía cảnh sát chúng
tôi phải điều tra còn phải đăng báo để công khai hay sao? Nếu như tất cả người
thân của gia đình bị hại đều giống như anh thì phía bên cảnh sát chúng tôi
phải làm như thế nào để triển khai công việc?
Được rồi, em mới cần chú ý thái độ của em đó. Làm gì có cảnh sát nào nói
với người nhà gia đình bị hại như vậy không? Mau xin lỗi đi.
Đỗ Long sau khi dứt lời với Bạch Nhạc Tiên, liền quay ra nói với Lưu Thanh
Sơn: