Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long đang vận động vui vẻ với Lâm Nhã Hân ở trên giường thì chuông điện
thoại reo lên không đúng lúc. Hắn mặc kệ, nhưng hình như chiếc điện thoại đang
thử tính nhẫn nại của hắn, sau khi tự động cúp máy thì lại reo lên không
ngừng. Cuối cùng Đỗ Long đành chịu thua, cắn răng thu binh, chạy vào phòng tắm
tìm áo ngoài của mình rồi lấy điện thoại ra, phát hiện hình như là Thẩm Băng
Thanh gọi đến.
Đỗ Long kinh ngạc, lo lắng Mã Ngọc Đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn vội
vàng bắt máy hỏi:
Thẩm Băng Thanh đáp:
Đỗ Long tức đến mức muốn chửi tên này một trận, hắn bực dọc nói:
Nhắc đến chuyện này thì đến lượt Thẩm Băng Thanh hậm hực nói:
Sau khi nghe Thẩm Băng Thanh kể khổ, Đỗ Long mới nói với y: Bạn đang xem tại
TruyệnYY -
Thẩm Băng Thanh đắc ý nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh bật cười:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh khịt mũi xem thường lời nhắc nhở của Đỗ Long, y nói:
Đỗ Long cười lạnh nói:
Thẩm Băng Thanh bất mãn phản bác:
Ông có nhắc tôi là phải đánh nhau đâu, cũng không nói mấy tên đó vai u thịt
bắp. Mới đầu tôi không dám dùng sức, với lại sàn nhảy đó quá chật, cơ bản
không thể tung quyền cước, nếu đổi là nơi khác thì tôi đã xử đẹp tụi nó rồi.
Có điều dù chỉ là như thế, Ngọc Đường cô ta cũng tĩnh lặng như thiên thần đối
với tôi rồi.
Chậc chậc, đến cái tên Ngọc Đường cũng nói ra luôn, còn nói là không thích
người ta.
Đỗ Long trêu chọc một câu rồi tiếp lời:
Đỗ Long cúp máy, sau đó tắt luôn điện thoại, mặc kệ chuyện lớn đến đâu cũng
đợi ngày mai hẵng tính!
Đỗ Long trở lại giường. Nói vài câu với Thẩm Băng Thanh, cảm hứng gì đó cũng
trôi tuốt luốt, vì vậy sau khi quay lại giường thì Đỗ Long lại giở chăn ra.
Hắn muốn tận hưởng thân thể xinh đẹp của Lâm Nhã Hân, bộ dạng "để mặc cho
người khác hái" của cô không phải lúc nào cũng có thể thấy được.
Lúc này Lâm Nhã Hân vẫn nằm nghiêng. Trong ánh đèn mờ, cơ thể ngọc ngà đầy đặn
sáng như ngọc, quả là một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ. Đỗ Long nắm lấy chân
cô, xoay người để mặt cô hướng lên. Do hạn chế của dây da và vòng cổ, Lâm Nhã
Hân vẫn giữ thế cuộn mình, có điều do góc quan sát thay đổi nên tính công kích
thị giác người quan sát cũng thay đổi theo.
Giờ đây hai chân cô co lại trước ngực, đôi tay áp sát hai bên mình không nhúc
nhích, vì vậy bờ mông trắng như tuyết của cô càng lộ rõ hơn, khe suối đào viên
đẹp vô ngần hiển hiện khiến hắn ngắm nhìn mê mẩn. Đôi chân thon dài, vừa trắng
mượt lại đầy dặn khẽ tách ra co lại trước ngực, đùi và bắp chân kề sát nhau để
mặc cho Đỗ Long thưởng thức. Khi Đỗ Long đưa vật ấy của hắn đến trước cửa mình
của cô, đôi chân xinh đẹp ấy lại phơi bày rõ mồn một không chút kháng cự trước
mặt hắn.
Đỗ Long quỳ trước người Lâm Nhã Hân, hai tay thuận theo mông cô vuốt dọc xuống
đùi và bắp chân vẫn đang nhấc lên. Hắn cảm nhận được trọn vẹn làn da mượt mà
của cô, mỗi phân mỗi tấc đều khiến người ta yêu mê đắm không thể rời tay. Hắn
kiềm không được tán thưởng:
Lâm Nhã Hân cảm thấy bàn tay nóng bỏng của Đỗ Long vuốt ve nhiệt tình trên
thân thể cô. Trong khi đang thoải mái hưởng thụ những cử chỉ yêu đương của
tình nhân, đột nhiên cô lại nghe thấy hắn nói những lời tương tự như chồng
trước của mình. Nhớ đến ông xã thương yêu, Lâm Nhã Hân chợt xúc động, không
khỏi xấu hổ phát ra tiếng "ư ô", đồng thời tay chân cũng ra sức giãy dụa.
Đỗ Long cố ý muốn khơi dậy sự xấu hổ nơi cô, nhằm khắc sâu cảm xúc của cô, để
cô càng thêm thích hắn, càng không muốn rời xa hắn. Điều này gần như là lời
phản bác, nhưng mỹ nữ trước mắt lại có sở thích khác người thường, vì thế lời
phản bác này hữu hiệu đối với cô.
Quả nhiên cơ thể Lâm Nhã Hân trở nên mẫn cảm hơn. Thậm chí Đỗ Long còn nhận
thấy da thịt cô căng chặt hơn, thể nhiệt tăng cao hơn, cảm giác khi bàn tay
vuốt ve cũng vì thế mà càng hoàn mỹ.
Đỗ Long thấy đôi bàn chân ngọc ngà của cô ngoe nguẩy trước mặt, hắn mỉm cười
nói:
Dứt lời Đỗ Long liền giữ chặt chân phải của Lâm Nhã Hân, dùng ngón tay men
theo đường vân lòng bàn chân mà khều từ trên xuống dưới…
Toàn thân cô run bắn lên như bị điện giật, sau đó cô liều mạng vùng vẫy bàn
chân muốn thoát khỏi Đỗ Long, hắn bật cười tiếp tục hành hạ lòng bàn chân của
cô. Lâm Nhã Hân lại kêu ú ớ, cả người điên cuồng vặn vẹo. Nhất là đôi chân của
cô, do muốn thoát khỏi khiêu khích của hắn, hoặc là do ức chế vì ngứa ngáy,
nên bàn chân cô khi thì duỗi căng, năm ngón đan chéo, khi thì bàn chân cong
lại, mười đầu ngón chân xinh đẹp cố sức tách ra.
Cả người Lâm Nhã Hân nhanh chóng thấm đượm mồ hôi, dòng xuân thủy ứa ra từ đào
nguyên. Đỗ Long thấy cô khó chịu đến chết đi sống lại, cuối cùng hắn buông tha
đôi chân của cô. Hai tay hắn giữ lấy bàn chân cô, từ từ đem thần khí của mình
vào khe đào nguyên bỏ hoang đã lâu đang đợi khai khẩn…