Đêm Khuya Trộm Hương


Người đăng: tinhonline123

Đỗ Long và Lưu Sướng cũng rời khỏi sàn nhảy. Đỗ Long nhìn theo Mã Ngọc Đường
lên xe máy của Thẩm Băng Thanh, hai tay cô ôm cứng lấy eo của y, mặt cô dán
sát vào lưng y. Tình cảnh thân mật như thế khiến Đỗ Long ngơ ngác, việc này…
nằm ngoài dự đoán của hắn rồi, nếu Mã Ngọc Đường chuyển sang yêu Thẩm Băng
Thanh, vậy nên ăn nói thế nào với Mã Chủ tịch đây? Hắn chua xót nghĩ bụng:

"Lợi cho tên này quá rồi, không biết tên này có cơ hội hay không…"


  • Anh Long, anh lợi hại quá, cảnh tượng này còn nảy lửa hơn dự kiến của tôi
    nữa!

Lưu Sướng hưng phấn nói.

Đỗ Long cười nói:


  • Cũng may được mọi người giúp đỡ, bằng không không làm được trò trống gì
    hết. À, hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành rồi, tôi cũng nên về thôi. Cậu bảo người
    của mình mau rời khỏi đi, phóng viên và cảnh sát sắp tới rồi đó, tôi sẽ nói
    vài lời tốt đẹp cho các cậu với Chu mặt rỗ.


  • Vậy cám ơn anh Long. Bạn đang xem tại TruyệnYY -


Lưu Sướng cảm ơn liên hồi, sau đó chào tạm biệt Đỗ Long.

Đỗ Long không về thẳng Nhất Trung lấy xe, hắn thả bộ dọc đường, gọi điện thoại
trước cho chủ trì kiêm phóng viên tiết mục đời sống:


  • Anh Triệu, làm phiền một chút, tôi gọi điện thoại báo cho anh tin này.
    Trong sàn nhảy Lam Vận ở đường Thanh Niên quận Bạch Hoa phát sinh ẩu đả, trong
    đó có rất nhiều học sinh bị đánh đến chảy máu đầu. Anh có hứng thú đưa tin này
    lên chuyên mục đời sống ngày mai không? Học sinh đúng là không nên xuất hiện ở
    những chỗ như thế…

Triệu Bình rất nhạy cảm với đề tài của tin tức, sau khi hỏi vài câu lền quyết
định dẫn thợ chụp ảnh đến sàn nhảy Lam Vận săn tin. Đỗ Long lại gọi cho Mã
Quang Minh báo bình an, Mã Quang Minh hiển nhiên rất sốt ruột. Biết con gái vô
sự, hơn nữa còn chắc chắn không qua lại với tên nhóc đó nữa, ông buông một câu
biết rồi, sau đó cúp máy.

Đỗ Long cảm thấy hơi khó chịu, nói thế nào hắn cũng là người vừa cứu lấy sự
trong trắng cho con gái của Mã Quang Minh mà? Tâm trạng hắn không tốt, có lý
nào lại trút cơn khó chịu lên đầu người khác?

Nhưng ngẫm lại, hắn cũng trở nên bình tĩnh. Bất kỳ người đàn ông nào bị phụ nữ
cự tuyệt thì tâm trạng cũng đâu thoải mái gì cho cam, nghĩ đến mình vừa mới
cắt đuôi được người của tình nhân Mã Chủ tịch, Đỗ Long cũng có chút đắc ý. Bây
giờ không biết Lâm Nhã Hân có tắm rửa xong hay chưa? Liệu cô ấy có đang nằm
trên giường đợi mình về hay không?

Đỗ Long vừa ngâm nga hát vừa thả bộ, sau đó lại gọi điện thoại cho Uẩn Cảnh
Huy. Uẩn Cảnh Huy bắt máy liền cười nói:


  • Đỗ Long à, tôi đã chừa chỗ cho cậu rồi đấy, định chừng nào đến báo cáo đây?
    Tôi đích thân đến đón cậu được không?

Đỗ Long cười nói:


  • Sếp Uẩn, đợi mấy hôm nữa báo cáo cũng được. Bên quận Tây Sơn còn rất nhiều
    việc phải thu xếp, có vài vụ án không thể trực tiếp giao cho người khác. Có
    điều chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn tất, khi báo cáo thì chúng tôi cứ lặng lẽ
    mà đến là được, cần gì phiền sếp Uẩn đến đón? Như thế sẽ ảnh hưởng không tốt
    đâu… Lòng tốt của Trưởng phòng Uẩn tôi chỉ có thể cảm kích thôi, tối nay gọi
    cho anh là vì có chuyện này…

Đỗ Long kể chuyện vừa xảy ra cho Uẩn Cảnh Huy, nhưng không tiết lộ thân phận
của Mã Ngọc Đường, Uẩn Cảnh Huy còn tưởng hắn thích con gái nhà người ta nên
mới để ý kỹ như thế. Y lập tức đồng ý cho cảnh sát đến, thực ra lúc này cũng
có người báo cảnh sát rồi, có điều người mà Uẩn Cảnh Huy phái đi chắc chắn
không phải là hai chiếc xe tuần tra của 110 rồi.

Đỗ Long lại gọi cho Chu mặt rỗ, tỏ lòng cảm ơn sự giúp đỡ của y, hẹn y lúc nào
rãnh rỗi thì ra ngoài làm một chầu. Chu mặt rỗ bật cười đồng ý, có điều y muốn
dẫn thêm mấy người biết uống chuốc Đỗ Long say khướt, tránh cho y lúc nào cũng
là người thảm bại.

Giải quyết xong tàn cuộc thì Đỗ Long không còn việc gì nữa. Hắn gọi taxi về
đến nơi mà mình đỗ xe, sau đó lái xe đến vị trí đỗ xe có thu phí cạnh nhà Lâm
Nhã Hân. Nhà cô ấy chỉ có một gara, để chiếc BMW rồi thì không còn chỗ để xe
bán tải của hắn nữa.

Lâm Nhã Hân đã làm chìa khóa cho Đỗ Long. Chìa thứ nhất là của cửa nhỏ sân
trước, đêm hôm khuya khoắt muốn đoạt ngọc trộm hương mà phải mở cửa sắt ken
két thì phá hoại phong cảnh quá rồi, phiền phức nhất là nếu đánh thức Đông
Đông đã ngủ say thì làm thế nào? Vì thế Đỗ Long dùng chìa khóa mở cửa nhỏ bên
cạnh cửa sắt lặng lẽ đi vào trong.

Sau đó hắn lại dùng chìa khóa mở cửa lớn biệt thự và cửa phòng ngủ đã khóa
trái của Lâm Nhã Hân. Sở dĩ cô phải khóa trái cửa rồi đưa chìa khóa cho Đỗ
Long, chính là vì sợ Đông Đông bất cẩn xông vào phòng, hiện giờ cô không tiện
gặp mặt con.

Đỗ Long len lén bước vào, tiện tay khóa trái cửa. Tầm nhìn trong bóng tối của
hắn không bị hạn chế, bởi vì hắn đã chuyển sang mắt xanh nhìn theo chế độ ban
đêm. Chỉ thấy lờ mờ trên giường có thứ bị chăn trùm kín lại, thoáng nhận ra đó
là dáng người đang cuộn mình. Sau đó Đỗ Long lại chuyển sang chế độ nhìn hồng
ngoại thì thấy rõ ràng hơn. Hắn thấy thân hình mềm mại nằm nghiêng người cuộn
tròn trên giường, đầu gối áp sát ngực, hai tay đặt ở mắt cá chân nhưng không
ôm lấy bàn chân, hình như có thứ gì đó khiến tay chân cô dính chặt lại.

Đỗ Long mở đèn ngủ ở đầu giường, sau đó xốc mạnh tấm chăn tơ tằm lên, tức thì
hắn hiểu rõ mọi chuyện.

Chỉ thấy cổ tay và nơi mắt cá chân bị dây da trói chặt vào nhau, chỗ đầu gối
cũng bị buộc bằng dây da. Hai sợi dây dài gần một thước nối dây buộc đầu gối
và chiếc vòng bạc trên cổ Lâm Nhã Hân vào nhau, cho nên cô chỉ có thể nằm trên
giường với tư thế của trẻ đang còn trong bụng mẹ.

Chăn đột nhiên bị xốc lên, Lâm Nhã Hân lập tức tỉnh lại, Những bộ phận khác
trên người cô không thể động đậy, cô chỉ có thể lắc đầu phát ra tiếng kêu ư ư
ô ô.

Đỗ Long phát hiện trên mặt Lâm Nhã Hân đang đeo miếng che mắt dùng khi ngủ, vì
vậy cô không thấy gì hết. Đồng thời miệng cô còn bị nhét một quả cầu rỗng được
cố định bằng một sợi xích bạc vòng qua sau tai, do đó cô không thể nói chuyện,
chỉ có thể phát ra tiếng ư ư.

Hiện tại Lâm Nhã Hân không thể nhìn, không thể nói, càng không thể nhúc nhích,
giãy dụa hay kêu cứu lại càng không, cô rơi vào tình cảnh bị khống chế mất đi
tự chủ. Thấy cô như thế, Đỗ Long chợt hiểu ra Lâm Nhã Hân không dám gửi gắm
tương lai của mình cho một người đàn ông một cách hời hợt. Phụ nữ bình thường
dù có cưới nhầm người, song chí ít vẫn có thể cãi nhau với chồng hoặc ly hôn,
còn cô ấy thì sao? Một khi lâm vào cảnh này, đúng là kêu trời trời không thấu,
kêu đất đất không nghe.

Vậy vì cớ gì mà cô ấy tin tưởng mình nhanh đến thế? Đỗ Long mỉm cười đắc ý. Có
lẽ Lâm Nhã Hân nói đúng, cô vừa gặp liền thích hắn rồi. Thế nhưng Đỗ Long hiểu
rất rõ, hắn được Lâm Nhã Hân ưu ái không phải chỉ đơn giản là vì cô ấy vừa gặp
đã yêu.

Ngắm đại mỹ nữ khỏa thân bị trói buộc bởi những thứ đồ chơi của cô ấy đang nằm
trên giường, Đỗ Long ranh mãnh lấy tay khều lòng bàn chân của cô vài cái. Lâm
Nhã Hân run người co rụt chân lại, Đỗ Long vỗ hai cái lên bờ mông trắng muốt
của cô. Lúc cô phát ra tiếng ư ư, Đỗ Long lại phủ chăn lên người cô, sau đó
quay người bước vào phòng tắm.

Khi trở ra đi đến bên giường, Đỗ Long đã trần như nhộng. Hắn lẳng lặng chui
vào chăn, mò mẫm ôm Lâm Nhã Hân vào lòng từ phía sau lưng. Sau khi vuốt ve một
hồi, thân dưới hắn bắt đầu dựng đứng, kế đó liền tiến vào nơi ấm áp ẩm ướt lại
cực kỳ chặt chẽ kia…


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #180