Người đăng: tuanh.kst@
Trong bệnh viện Nhân dân, Đỗ Long lại vào phòng chăm sóc đặc biệt. Hôm nay
đúng lúc Kỷ Quân San đổi ca với Trường Bạch, vì thế cô tận mắt nhìn thấy Đỗ
Long mặt mày tái nhợt nhắm chặt hai mắt được đẩy tới phòng giải phẫu, tự tay
đón Đỗ Long ở phòng chăm sóc đặc biệt. Sắc mặt cô nàng còn trắng bệch hơn cả
bệnh nhân, tim đập còn nhanh hơn Đỗ Long, nước mắt nhiều lần rơi xuống cũng
chẳng để ý lau.
Khi Kỷ Quân San nghe nói Đỗ Long đấu súng bị người ta bắn trọng thương, được
đưa vào viện cấp cứu, phản ứng đầu tiên là không thể tin, sau đó sợ ngẩn người
ra, lại nghe Chu Thu Cường thêm mắm thêm muối thì càng sợ hãi lo lắng hơn.
Tối qua khi Đỗ Long giải thích, tuy cuối cùng cô cũng tha thứ cho hắn, nhưng
thực ra vẫn bán tín bán nghi. Một cảnh sát quèn mới công tác hai ba tháng sao
có thể chọc cho người khác thuê người giết mình chứ, hơn nữa tìm đến toàn đại
sát thủ, căn bản là không đáng tin. Không ngờ…
Giờ thì Kỷ Quân San tin rồi, cũng cảm thấy thật khổ sở. Đủ loại suy nghĩ quẩn
quanh trong đầu, nếu nhỡ cuối cùng Đỗ Long không tỉnh dậy nữa thì mình cũng
không có cơ hội nói lời xin lỗi với hắn. Cô càng nghĩ càng đau khổ.
Chu Thu Cường đang giúp cô đẩy xe, thấy cô khóc lóc nước mắt lã chã, bộ dáng
nóng như lửa đốt, nhiều lần muốn nói toẹt ra là hắn đang giả bộ, nhưng lời nói
ứ lên đến miệng lại nuốt xuống. Người ta đang lừa bịp lòng thương của bạn gái,
tốt nhất đừng có làm hỏng chuyện tốt của Đỗ Long.
Thực ra Đỗ Long vẫn tỉnh, thậm chí khi mổ cho hắn bác sĩ cũng không tiêm thuốc
mê, thuốc tê cũng không. Vì thuốc tê cũng có hại ít nhiều với con người, chịu
đựng chút đau đớn nhất thời thực ra lại có lợi với cơ thể. Khi mổ, hắn đau đến
cả người đẫm mồ hôi, sau đó thì hoàn toàn không cảm thấy gì nữa, cả người quả
nhiên sảng khoái, thậm chí còn hơi ngứa ngáy, muốn đi tắm rửa một hồi.
Giường bệnh được chuyển từ khu cấp cứu sang phòng chăm sóc đặc biệt. Kỷ Quân
San vội vàng xử lý thủ tục nhập viện, sắp xếp phòng bệnh cho hắn, vất vả chuẩn
bị xong xuôi lại quay sang tiêm thuốc cho Đỗ Long.
Thấy đơn thuốc bác sĩ đưa tới, Kỷ Quân San sửng sốt. Thuốc hắn cần tiêm không
ngờ chỉ là thuốc giảm nhiệt bình thường và nước muối sinh lí.
Bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt này chưa từng có ca nào đơn giản như vậy
đâu, tim cô đập “thịch” một cái, lập tức hơi hiểu ra.
Kỷ Quân San nhéo cánh tay hắn. Dù sao hắn cũng là bị thương ở đùi, có bẹo tay
cũng không sao.
Đỗ Long thấy tình hình không ổn, u ơ kêu lên mấy tiếng, giả bộ vừa tỉnh ra từ
trong cơn hôn mê, vẫn chưa nhìn rõ xung quanh, lớn tiếng kêu lên:
Đau chết mất. Anh Cường, em bị thương ở đùi đó. Vì sao tay còn đau hơn cả
chân? Hay bác sĩ mổ nhầm rồi?
Còn giả vờ nữa! Ngay cả thuốc tê cũng không tiêm, còn giả vờ nữa em sẽ đâm
cho anh một kéo thủng vai!
Kỷ Quân San hung hăng mắng, tới những lời cuối, giọng cô nghẹn lại. Đỗ
Long thấy hai mắt cô đẫm lệ cũng hơi đau lòng, hắn cười khổ nói:
Quân San, anh không sao thì em nên vui mừng mới đúng chứ, khóc cái gì…
Anh là đồ ngốc!
Kỷ Quân San ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào lòng hắn, mặc kệ cho nước mắt chảy
ướt đẫm một mảng lớn trước ngực hắn.
Chu Thu Cường sờ sờ mũi, rất thức thời xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng
Lâm Nhã Hân rời khỏi phòng bệnh.
Một lúc lâu sau Kỷ Quân San mới lau khô nước mắt, thành thạo tiêm cho Đỗ Long,
sau đó oán trách hắn không nên mạo hiểm.
Câu nói ngắn ngủn của hắn khiến cho cô lại lệ nóng lưng tròng. Đỗ Long cảm
thán nói:
Mấy hôm trước bắt tên cuồng ma phanh thây kia, trong tay y cũng có súng,
đội anh cũng không nghĩ gì cứ nhào tới, lúc ấy còn có hai người thường phục
cũng nhào tới. Vào lúc đó, bất kỳ cảnh sát đủ tư cách nào cũng sẽ xông tới
không chút do dự đấy.
Nói rất hay!
Ngoài cửa vang lên một tiếng ủng hộ, Bạch Tùng Tiết đi nhanh đến, tiếp lời Đỗ
Long:
Người cảnh sát nhân dân, vào lúc nhân dân gặp nguy nan nên liều thân chế
phục kẻ xấu! Đỗ Long, cậu làm rất khá. Hành động không sợ nguy hiểm anh dũng
chế phục kẻ bắt cóc giải cứu con tin của cậu rất xứng đáng để tất cả cảnh sát
công an học tập!
Bí thư Bạch!
Chu
Thu Cường và Đỗ Long đều thẳng người cúi chào Bạch Tùng Tiết. Có điều Đỗ Long
đang ngồi trên giường, Kỷ Quân San hốt hoảng vội vàng giật tay mình lại tránh
sang một bên.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
Đỗ Long cười cười:
Chu Thu Cường thầm toát mồ hôi hộ Đỗ Long. Dám nói chuyện với lãnh đạo
Tỉnh ủy như vậy quả là rất to gan lớn mật rồi, không ngờ Bạch Tùng Tiết cũng
chẳng tức giận mà còn cười nói:
Kỷ Quân San bị nói cho đỏ bừng cả mặt, mấy người đi theo Bạch Tùng Tiết vào
cũng phụ họa vuốt đuôi. Đây là lần thứ hai Đỗ Long được lãnh đạo hỏi thăm, vì
hắn đã từng tiếp xúc với Bạch Tùng Tiết vài lần, hơn nữa lúc này lại không có
phóng viên đi theo, bởi vậy biểu hiện lần này của hắn điềm tĩnh hơn nhiều. Các
lãnh đạo đều rất bận rộn, Bạch Tùng Tiết cũng nhanh chóng rời khỏi, để lại
không ít hoa quả và thuốc bổ chất đầy tủ đầu giường của hắn.
Chu Thu Cường cũng tìm cớ tạm biệt.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đỗ Long và Kỷ Quân San, hai người kín đáo nhìn
đối phương, kéo dài đến khi có tiếng ho khan phá vỡ sự yên lặng.
Kỷ Quân San quay lại, thì ra là mỹ nhân lần trước đã gặp. Tay cô ta mang theo
hai túi đồ đi vào phòng bệnh, hóa ra Lâm Nhã Hân vừa đi mua đồ về.
Kỷ Quân San và Lâm Nhã Hân đã từng gặp nhau, biết Đỗ
Long bị thương là vì cứu Lâm Nhã Hân, phụ nữ đều ghen tị. Cô đau lòng xót xa
cho Đỗ Long, nhưng cũng vẫn duy trì chút sự đề phòng với Lâm Nhã
Hân, nên biểu hiện cũng thờ ơ.
Lâm Nhã Hân không so đo với cô, đặt hai túi đồ bên giường Đỗ Long, hắn cười
nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Kỷ Quân San cân nhắc rất nhanh, khéo léo từ chối:
Lâm Nhã Hân biết Kỷ Quân San hạ lệnh đuổi khách, cười nhạt một tiếng nói:
Lâm Nhã Hân mới ra đến cửa, Kỷ Quân San đã quay sang véo lỗ tai Đỗ Long, chất
vấn:
Đỗ Long cười gượng trả lời:
Kỷ Quân San vẫn lạnh lùng tiếp tục ép hỏi:
Đỗ Long nhướn mày, nói:
Kỷ Quân San bĩu môi ôm tay hắn lay lay vài cái, xin lỗi:
Đỗ Long bật cười nói:
Kỷ Quân San ngoan ngoãn tìm dao, cẩn thận gọt cho hắn một quả táo. Đỗ long âm
thầm nhìn cô, tính cách của một cô gái thể hiện ra ở lúc này đây. Đỗ Long bắt
đầu khao khát một ngày hạnh phúc trong tương lai…