Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long dường như không nghe được bọn họ nói, hắn tiếp tục lớn tiếng truy vấn
Chu Thu Cường:
Lúc Đỗ Long hô lên sắc mặt Trần Hủ Mộc lập tức biến đổi, Đỗ Long trong lòng
mừng như điên. Chu Thu Cường ngẫm nghĩ một chút, đáp:
Đỗ Long ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hủ Mộc, nói:
Trần Hủ Mộc giận dữ giãy dụa nói:
"Đúng vậy, chính là 090815 rồi." Đỗ Long nhanh chóng lê chân đến trước mặt Lâm
Nhã Hân, Lâm Nhã Hân nhìn mặt của hắn, bình tĩnh nói:
Đỗ Long nhìn cô bật cười lớn, nói:
Nói xong, Đỗ Long cúi đầu sờ vào màn hình điện tử, nhanh chóng nhập vài con
số. Máy kiểm soát vang lên tít một tiếng, con số đếm ngược dừng lại ở giây sau
cùng...
Trần Hủ Mộc cất tiếng cười to đứng lên, sau đó lại mãnh liệt ho khan, phun máu
ra xa đến mấy mét. Đỗ Long và Lâm Nhã Hân ngơ ngác nhìn nhau, Lâm Nhã Hân
trong lòng đau đớn. Đỗ Long nhắm mắt lại ôm cô thật chặt vào trong lòng, trong
phút chốc thời gian giống như đọng lại. Lâm Nhã Hân nhớ lại thơ ấu, thiếu
niên, thanh niên... của chính mình. Trong phút chốc tất cả ký ức đều dội về,
thật giống như nháy mắt mang người ta quay về quá khứ một lần nữa.
Lâm Nhã Hân đột nhiên nhận ra, cô chan chứa nước mắt, mang theo ý cười, ôm
thật chặt Đỗ Long, cùng đợi thời khắc bom nổ nghiền nát họ...
Trong điện thoại rơi trên mặt đất, Chu Thu Cường khàn giọng kiệt lực la lên...
Trong tầng hầm lại tràn ngập âm thanh Trần Hủ Mộc ho ra máu...
Qua ước chừng năm sáu giây, quả bom cũng không nổ. Trần Hủ Mộc từ thì thào lại
hét to lên. Đỗ Long phản ứng trước hết, hắn ôm mặt Lâm Nhã Hân hét lớn:
Không nổ! Mật mã đúng!
Điều đó không thể nào! Mật mã rõ ràng là ngày tao đánh gãy xương bọn họ!
Trần Hủ Mộc điên cuồng mà kêu to, đột nhiên bổ nhào về phía trước. Phi đao bị
Đỗ Long ném một bên rơi vào tay trái gã. Trần Hủ Mộc tay trái chỉ còn ngón áp
út và ngón út là có thể hoạt động, tuy nhiên chỉ cần cho gã một cơ hội, là gã
có thể khiến Đỗ Long chết cùng gã!
Ngay khi Trần Hủ Mộc xoay người phất tay muốn phóng phi đao, tiếng súng trong
tay Đỗ Long vang lên, trán Trần Hủ Mộc trúng đạn. Gương mặt điên cuồng của gã
đột nhiên cứng đờ, cặp mắt của hắn lập tức mất đi thần thái, phi đao rời tay
bay đi không biết nơi nào. Một tiếng rơi nhỏ vang lên, thân thể Trần Hủ Mộc
cũng ngã xuống ngửa mặt lên trời. Mầm tai họa vừa đáng thương vừa đáng giận
này cuối cùng cũng đã chết..
Đỗ Long ôm thật chặt Lâm Nhã Hân, hai người an ủi nhau, tiếng súng tiêu tan.
Rốt cuộc Đỗ Long cũng chú ý đến giọng nói của Chu Thu Cường trong điện thoại,
hắn nhặt lên di động, nói:
Mộc sắp chết còn muốn công kích tôi, bị tôi một phát súng giết chết. Các anh
có thể vào rồi, chúng tôi ở tầng hầm, mau chóng tìm chuyên gia tháo bom đến
giúp cô Lâm đi.
Giọng Chu Thu Cường kinh động đến Lâm Nhã Hân. Cô thét lên kinh hãi, vội vàng
tránh thoát sự ôm ấp của Đỗ Long, bò dậy khỏi mặt đất, chạy đến cửa phòng phát
ra ánh sáng, kéo chốt cửa trên quầy rượu, căn phòng bí mật đang từ từ khép
lại.
Đỗ Long cười đi tới, nói:
Ánh mắt Đỗ Long phút chốc nhìn vào, Lâm Nhã Hân chắn ở trước mặt Đỗ Long, còn
dùng hai tay che ánh mắt Đỗ Long, cô nói:
Tuy rằng cô che nhanh, nhưng Đỗ Long vẫn thấy được ít đồ ở giữa phòng.
Đây giống như một căn phòng mang hơi hướng cổ đại. Đỗ Long biết ham mê của Lâm
Nhã Hân, nhưng không nghĩ rằng cô cuồng nhiệt như thế, ở nhà cũng làm căn
phòng bí mật, không biết chồng cô năm đó có biết hay không.
Đỗ Long không vạch trần bí mật của cô, làm như cái gì cũng không phát hiện.
Lâm Nhã Hân đỏ mặt nhìn lén hắn, trong lòng đoán chừng Đỗ Long cũng không nhìn
thấy cái gì. Khi căn phòng bí mật đóng cửa, đặc công rốt cuộc đã tới, bọn họ
rất nhanh chóng phong tỏa hiện trường, cũng nhanh chóng chiếu sáng khắp nơi.
Chu Thu Cường đi tới trước mặt Đỗ Long, nhìn đùi hắn bị thương, Chu Thu Cường
chau mày, nói:
Đỗ Long cười khổ nói:
Chu Thu
Cường xem xét "con tin" Đỗ Long nói, trong lòng thầm khen. Lâm Nhã Hân hiện
giờ trên người còn quấn bom, quần áo xộc xệch, mái tóc rối bời, trên mặt hơi
sưng đỏ, nhưng vẫn không thể che lấp vẻ đẹp trời sinh của cô. Lâm Nhã Hân là
mỹ nữ thanh tú quyến rũ, bình thường có thể khiến người ta liếc mắt một cái
cũng thấy mê mẩn, huống chi hiện giờ cô là người bị hại. Bộ dáng đáng thương
khổ sở kia bất kỳ một nam nhân bình thường nào thấy đều sẽ không thờ ơ.
Nhân viên trong đội cảnh sát hậu cần bảo đảm đã mang đến túi cấp cứu, giúp sát
trùng, cầm máu vết thương Đỗ Long, sau đó băng bó lại. Lâm Nhã Hân trên người
tuy không bị thương nhưng mặt bị tát hai cái, làm cho cô có chút xấu hổ. Sau
đó Đỗ
Long gọi người tìm khẩu trang trong hộp thuốc cho cô đeo vào, cô mới an tâm.
Khi cảnh sát hỏi thì cô đã khai toàn bộ quá trình từ khi bị bắt đến khi được
cứu.
Đỗ Long cũng đơn giản thuật lại việc mình bắn chết Trần Hủ Mộc. Chu Thu Cường
nhìn thi thể chiến hữu ngày xưa không khỏi xúc động thật lâu, sau khi nghe Đỗ
Long thuật lại hắn cảm thán nói:
Đỗ Long nhìn Chu Thu Cường cười khổ nói:
Chu Thu Cường lắc đầu cười khổ:
Lâm Nhã Hân trong mắt hiện lên một vẻ bối rối, Đỗ Long nói:
Đỗ Long nói xong cũng đi đến chỗ Lâm Nhã Hân, Chu Thu Cường vội nói:
Đỗ Long nhìn Lâm Nhã Hân nói:
Lâm Nhã Hân do dự một chút, sau đó gật gật đầu. Đỗ Long đẩy Chu Thu
Cường đang ngăn hắn ra, bắt lấy một sợi dây điện màu lam dùng sức kéo một cái,
máy điện tử kia cũng kêu lên một tiếng. Chu Thu Cường hoảng sợ, đặc công bên
cạnh cũng lập tức cúi xuống, nhưng mà vật kia không hề nổ. Đỗ Long tiếp tục
làm, trong phút chốc đã làm đống bom hẹn giờ trở thành rác. Chỉ nhìn thấy Chu
Thu Cường và nhóm đặc công ngượng ngùng từ dưới đất bò lên.
Đỗ Long đem món đồ không hợp với bộ jacket của Lâm Nhã Hân tháo ra, ném qua
một bên, sau đó dịu dàng nói với cô:
Lâm Nhã Hân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như nước nhìn Đỗ Long nói:
Chu Thu Cường thật sự không nói được gì, hắn chụp vỗ vai Đỗ Long nói:
Đỗ Long lúc này ngoan ngoãn lên cáng, bị đưa ra khỏi biệt thự. Hắn vừa mới
được đưa lên xe, Lâm Nhã Hân đột nhiên chạy từ trong biệt thự ra, cũng lên xe
cứu thương, ngồi bên cạnh nói với hắn:
Đỗ Long cười nói:
Lâm Nhã Hân cầm thật chặt tay của hắn, nói:
Chu Thu Cường cùng lên xe, y nghe được hai người nói chuyện với nhau, liếc Đỗ
Long một cái quát lên:
Tiếng còi hụ vang lên, xe cứu thương lăn bánh. Đỗ Long đột nhiên nói:
Chu Thu nói không thành vấn đề, tuy nhiên khóe mắt của hắn lại lơ đãng liếc
Lâm Nhã Hân một cái. Chỉ thấy cô vẻ mặt hơi hơi ngạc nhiên, sau đó lén lút rút
tay trở về...