Người đăng: tuanh.kst@
Ngay thời khắc đó, Trần Hủ Mộc và Đỗ Long gần như đồng thời bổ nhào về phía
trước, hai người quay cuồng gần như đồng thời nổ súng, lại gần như đồng thời
lăn sang con đường bên kia.
Lâm Nhã Hân chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên trong tầng hầm ù ù quanh quẩn
rất lâu mới dần dần biến mất. Sau đó Lâm Nhã Hân nghe được hai người hô hấp
nặng nề, cô thân thiết hỏi han:
Đỗ Long trầm giọng nói:
Trần Hủ Mộc ngực phải trúng đạn, đụng tới lá phổi, bởi vậy mỗi lần gã hít vào
đều cảm thấy khó khăn. Gã cũng biết chính mình đánh giá sai thực lực Đỗ Long,
sớm biết thì đã buộc hắn cởi áo chống đạn... Không, sớm biết thì căn bản không
nên chơi trò này với hắn... Gã không thể bị thương, nhất là vết thương trên
ngực không tới bệnh viện thì trị không được... Hiện tại gã bị trọng thương,
không có người như Ngô Duệ che lấp giúp, gã rốt cuộc không trốn thoát rồi...
Mãnh thú bị thương nguy hiểm hơn, lâm vào tuyệt vọng Trần Hủ Mộc càng thêm
đáng sợ, gã thở hổn hển cười gằn nói:
Đỗ Long cả giận nói:
Trần Hủ Mộc nghe được tiếng Đỗ Long đang tiến sát lại, nhưng gã không có động
đậy, bởi vì phổi của gã bị thương, vận động mạnh không chỉ làm gã chảy nhiều
máu, còn có thể khiến hô hấp thêm khó khăn. Cho nên gã bất động, dù sao Đỗ
Long chắc chắn sẽ đến tìm gã vì mật mã, gã chỉ cần ôm cây đợi thỏ liền có thể
thắng chắc rồi.
Đỗ Long rất nhanh liền đi tới bên Lâm Nhã Hân, sau khi nhìn thấy Lâm Nhã Hân
hắn hơi sửng sốt. Sau đó lập tức lấy dao nhỏ ra cắt đứt dây cột lấy Lâm Nhã
Hân, nhưng với mớ dây điện trên người cô lại không có biện pháp.
Lâm Nhã Hân sau khi được cởi trói lập tức nói nhỏ một tiếng, nhìn đùi hắn bị
thương, bối rối nói:
Đỗ Long thấp giọng nói:
Lâm Nhã Hân lắc đầu nói:
Lâm Nhã Hân đang muốn băng bó cho Đỗ Long, thình lình nghe Trần Hủ Mộc thở hào
hển nói:
Đỗ Long nhìn màn hình điện tử trước ngực Lâm Nhã Hân cũng không có đếm ngược,
nhưng hắn cũng không bỏ qua uy hiếp của Trần Hủ Mộc. Hắn với Lâm Nhã Hân cùng
nhau thắt chặt dây thừng ở trên miệng vết thương hai tấc, miệng vết thương lập
tức chảy ít máu hẳn đi, Đỗ Long hạ giọng nói bên tai Lâm Nhã Hân:
Lâm Nhã Hân hai mắt đẫm lệ lắc lắc đầu, Đỗ Long thấp giọng nói:
Lâm Nhã Hân rốt cục cũng gật đầu, cô nhanh chóng nói bên tai Đỗ Long:
Đỗ Long biết được bí mật của cô, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ có
điều không ngờ trong hầm ngầm của Lâm Nhã Hân còn có phòng ngầm, hắn gật đầu,
nói:
Lâm Nhã Hân hiểu ý nhìn xung quanh xem có gì có thể ném để tạo âm thanh.
Tùy tiện chọn một chai rượu đỏ trên tường, Đỗ Long nhấc tay đập một nhát, phá
một chiếc đèn tường, tầng hầm lập tức mờ ảo. Đỗ Long lại liên tiếp đập hai
nhát phá những chiếc đèn tường, tầng hầm ngầm lập tức chìm trong bóng tối.
Tại nơi không thấy được năm ngón tay như nơi này, Đỗ Long ngược lại như cá gặp
nước. Trần Hủ Mộc cũng ngừng hô hấp nhắm chặt hai mắt, chỉ dựa vào đôi tai gã
cũng có thể bắn trúng thỏ hoang trong bóng tối. Cho nên hắn cũng không lo
lắng, cho dù Đỗ Long mang theo kiếng dùng trong đêm cũng chẳng có lợi gì hơn.
Bốn phía vẫn thỉnh thoảng vang lên thanh âm quẳng phá bình rượu, có một lọ
thậm chí nện ở trên tường cách Trần Hủ Mộc không xa. Nếu không phải là vì giữ
con tin uy hiếp Đỗ Long, Trần Hủ Mộc sớm một nhát bắn chết Lâm Nhã Hân, chuyện
nhỏ đó đối với Trần Hủ Mộc mà nói không đáng kể chút nào.
Đỗ Long chậm rãi đi về phía trước, mắt trái của hắn đã trở nên đỏ như máu.
Trên người Trần Hủ Mộc phát ra nhiệt lượng giống lửa đèn điện trong bóng đêm
hấp dẫn thiêu thân lao vào. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy trước ngực Trần Hủ
Mộc lan tỏa một loại nhiệt lượng nóng bỏng, đó là miệng vết thương đang chảy
máu của gã.
Tiếng hít thở của Đỗ Long tuy rằng rất nhẹ, khi tiến đến gần hắn cũng cố gắng
không tạo ra âm thanh gì, nhưng Trần Hủ Mộc vẫn cảm thấy hắn đang tiếp cận
quanh đây. Gã chậm rãi đổi khẩu súng sang tay trái, tay phải sờ trên đai lưng
kẹp phi đao ở bên trong. Gã chỉ còn lại sức lực cho một nhát cuối cùng này, gã
nhất định phải để Đỗ Long chết trước mặt hắn!
Lâm Nhã Hân bất ngờ hét ầm lên, sau đó trong tầng hầm vang lên âm thanh két
két chói tai, tầng hầm tối đen lại sáng bừng lên. Trần Hủ Mộc đang chuẩn bị ra
tay cũng hơi sửng sốt, gã tưởng Chu Thu Cường mang theo đặc công đến đây.
Chính sự sửng sốt ngay lúc này đã khiến Trần Hủ Mộc mất đi cơ hội.
Gã cố gắng bổ nhào về phía bên cạnh, đồng thời tay trái nổ hai phát về phía Đỗ
Long. Sau đó tay phải vung lên, đồng thời ném phi đao, soạt soạt soạt ba
tiếng, đính trên người Đỗ Long.
Chỉ vừa thấy thân ảnh kia, Trần Hủ Mộc liền biết mình đã thất thủ. Lúc gã té
lăn quay trên mặt đất, ngực phải truyền đến cảm giác đau thấu xương khiến Trần
Hủ Mộc thiếu chút nữa ngất đi. Ngay sau đó một tiếng súng vang lên, tay trái
cầm súng của Trần Hủ Mộc bị chấn động, súng lục bị đánh bay, bày tay trái hắn
cũng xong rồi.
Trần Hủ Mộc còn ngoan cố chống lại, một bóng đen nhanh chóng nhào tới, một
cước đá mạnh vào tay phải đang ném phi đao củaTrần Hủ Mộc. Trần Hủ Mộc kêu a
một tiếng, tay của gã bị Đỗ Long đá gãy rồi, hai thanh phi đao bay theo hình
vòng cung rớt leng keng xuống đất.
Đỗ Long đánh tiếp, nhanh chóng bẻ hai tay Trần Hủ Mộc ra sau còng lại, ném gã
xuống cầm lấy phi đao gần đấy ép hỏi gã:
Trần Hủ Mộc kịch liệt ho khan, máu phun thẳng lên ngực Đỗ Long, gã lộ vẻ sầu
thảm cười nói:
Đỗ Long đập đầu gã xuống đất mấy cái, giận dữ hét:
Trần Hủ Mộc cười gằn nói:
Đỗ Long biết rằng gã sẽ không cho mình mật mã thật. Hắn nhanh chóng sờ trên
người Trần Hủ Mộc hai cái, lấy di động Lâm Nhã Hân trong túi quần gã ra, hắn
bấm nhanh dãy số của Chu Thu Cường, hét lớn:
Bọn Chu Thu Cường vừa mới đuổi tới, sau khi sửng sốt, y vội hỏi:
Đỗ Long tiếp tục hỏi:
Chu Thu Cường cười khổ nói:
Đỗ Long nghe được sau lưng một tiếng tít vang lên, Chu Thu Cường cười hì hì
nói:
Còn một phút, hì hì...
Mật mã của tao tụi mày đoán không được đâu... Ha ha, không muốn chết thì
mau chạy đi. Không ai có thể trong thời gian ngắn như vậy tháo được bom của
tao đâu.
Lâm Nhã Hân sắc mặt trắng bệch đi tới sau lưng Đỗ Long, cô nói: