Người đăng: tuanh.kst@
Nghe được những lời mờ ám của Lâm Nhã Hân, Đỗ Long cảm thấy tóc gáy dựng đứng
cả lên. Hắn trực giác thấy cú điện thoại này có vấn đề. Bởi vì quan hệ giữa
hắn và Lâm Nhã Hân chưa đến mức thân mật như thế. Lâm Nhã Hân lần đầu tiên kêu
hắn là A Long. Đêm qua hắn đã nói rõ ràng với cô là gần đây hắn không rảnh,
nhưng trong điện thoại Lâm Nhã Hân lại không hề đề cập đến. Cô còn muốn hắn
mang tiền đến, đây là thời đại gì rồi chứ, hắn có thể trực tiếp chuyển khoản
qua mạng cho cô để tránh bị nhòm ngó khi đi ngân hàng rút một số tiền lớn như
thế…
Đỗ Long cảm thấy nguy hiểm, toàn thân lông mao dựng đứng. Một loại khích thích
mạnh mẽ khiến người ta phải tỉnh táo từ não lan đến tận xương sống, tiếp đến
là lan ra toàn thân.
Đỗ Long lập tức thấp giọng cười ha hả, cố ý dùng giọng điệu hèn hạ nói:
Nếu Lâm Nhã Hân không có vấn đề, cú điện thoại này cũng không có vấn đề thì
lúc này cô phải nổi giận hoặc phải có phản ứng bất thường. Nhưng trong điện
thoại vẫn truyển đến một thanh âm yêu kiều:
Bên kia điện thoại còn truyền đến âm thanh hôn gió, Đỗ Long chẳng có chút hứng
thú nào, hắn cũng hôn lại hai cái, điện thoại lập tức bị ngắt.
Đỗ Long ném món đồ trong tay cho Lưu Vĩnh An, nói với y:
Đỗ Long chạy như cuồng phong về hướng bãi đỗ xe, lái xe đến nhà Lâm Nhã Hân.
Hắn vội vàng gọi điện cho Chu Thu Cường nói cho y biết những phán đoán của
mình. Chu Thu Cường nghe xong liền nói:
Đỗ Long nói địa chỉ cho Chu Thu Cường, còn dặn dò chúng nhất định rất cẩn thận
sẽ không để cho người của Chu Thu Cường phát hiện ra, lúc định ngắt điện
thoại, đột nhiên hắn nói:
Chu Thu Cường hơi sửng sốt, nói:
Đỗ Long không đợi hắn nói xong cũng cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Hạ
Hồng Quân. Hạ Hồng Quân đang đưa mẹ đi kiểm tra nghe Đỗ Long nói cũng trở nên
nghiêm nghị. Y trả lời cũng giống như Chu Thu Cường, nhưng đã cách nhiều năm,
y cũng không dám chắc Trần Hủ Một có trở nên đam mê nữ sắc hay không. Ai bảo
Lâm Nhã Hân đẹp như thế, mê người như thế chứ?
Đỗ Long tiếp tục hỏi Hạ Hồng Quân từng vấn đề then chốt.
Hạ Hồng Quân là người hiểu Trần Hủ Mộc nhất trên đời này, y suy nghĩ một chút
rồi nói:
Đỗ Long nói:
Hạ Hồng Quân trầm mặt một chút, đột nhiên nói:
Đỗ Long ngẩn ra, nói thật hắn cũng không có nghĩ tới vấn đề này, ngay từ đầu
tiếp cận Lâm Nhã Hân là vì Mã Quang Minh dặn dò. Nhưng thời gian lâu dần hắn
đã xem Lâm Nhã Hân như một người chị xinh đẹp dịu dàng, tuy nhiên cũng không
thể thuyết phục chính mình phải đi liều mạng với một tên sát thủ, chẳng lẽ…
Sau thoáng chút chần chừ, Đỗ Long dứt khoát trả lời:
Sau khi nghe thấy lý do quang minh chính đại ấy của hắn, Hạ Hồng Quân cũng
không khỏi chớp mắt một cái, trầm giọng nói:
…
Tại nhà Lâm Nhã Hân, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt có một vết
sẹo, quần áo bình thường nhưng lại toát lên vẽ nhã nhặn đang ngồi đối diện với
cô bên chiếc bàn nhỏ. Người này chính là Trần Hủ Mộc. Hắn nâng ly rượu lên
chậm rãi thưởng thức hương vị rượu nho được cất giữ đã lâu của mỹ nữ, giống
như gã đang ung dung trò chuyện gia đình:
Má trái Lâm Nhã Hân có chút sưng, vệt dấu tay rất rõ ràng. Trước mặt cô cũng
có ly rượu nho Hi Nhã Tư, nhưng cô chẳng có tâm trạng thưởng thức. Trước mặt
là tên hung thủ khiến cô sợ hãi, không, cô là tù binh của gã, hai tay cô bị
trói chặt trước mặt, nhìn nút thắt đã biết gã là cao thủ.
Lâm Nhã Hân có chút kinh hãi, trên người cô mặc một chiếc áo gile, trên đó có
nhiều túi nhỏ, trong túi đều có những dây nhỏ trông như ngòi nổ. Có rất nhiều
dây điện nối tiếp nhau, nối đến một thứ giống hệt chiếc mp4. Một ánh đèn đỏ
không ngừng chớp, Lâm Nhã Hân biết máy kiểm soát thứ này đang nằm trong túi
người đối diện.
Nghe được câu hỏi của đối phương, Lâm Nhã Hân miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười:
Lâm Nhã Hân trả lời thật thật giả giả, khiến Trần Hủ Mộc không phân biệt được
đâu là thật đâu là giả. Tuy nhiên cũng rất hợp với lẽ thường và những gì Trần
Hủ Mộc biết về Đỗ Long, gã cười nói:
Lâm Nhã Hân thấy lạnh cả người, cô vội vàng nói:
Trần Hủ Mộc mỉm cười nhìn Lâm Nhã Hân, chỉ thấy cô trong lòng hốt hoảng, gã
nhớ đến vợ mình, nụ cười mất dần trên khuôn mặt, gã hừ một tiếng lạnh lùng
nói:
Lâm Nhã Hân sợ tới mức co rúm lại, Trần Thủ Mộc không nói gì, vừa uống rượu
vừa hút thuốc. Lâm Nhã Hân rất ghét mùi thuốc lá, nhưng lại không dám nói,
thậm chí bị sặc cũng phải nén lại ho nhẹ hai tiếng.
Qua không biết bao lâu, di động trên bàn của Lâm Nhã Hân vang lên. Khuôn mặt
tươi cười của Đỗ Long hiện lên trên điện thoại. Trần Hủ Mộc cầm súng trên tay
chỉa về Lâm Nhã Hân, lạnh lùng nói:
Lâm Nhã Hân run rẩy nghe điện thoại, nói những gì Trần Hủ Mộc yêu cầu, chỉ
nghe giọng nói Đỗ Long truyền đến:
Lâm Nhã Hân cố gắng điềm tĩnh, yêu kiều nói:
Đỗ Long cũng hôn lại một cái, sau đó cúp máy, Trần Hủ Mộc sau khi chắc rằng
điện thoại đã ngắt, liền cười lạnh nói:
Trần Hủ Mộc đẩy Lâm Nhã Hân đi đây đó, gã muốn chắc rằng bốn bề đã an toàn. Gã
có thể an toàn trốn thoát không bị bắt trong khi bị truy nã khắp cả nước chính
là do gã rất cẩn thận.
Khu vực này rất yên tĩnh, Trần Hủ Mộc cũng chẳng phát hiện gì bất thường.
Nhưng khi hắn đưa Lâm Nhã Hân quay về lầu hai, bỗng nhiên nghe ở sân sau
truyền đến một tiếng bịch. Trần Hủ Mộc lập tức cảnh giác, hắn đưa Lâm Nhã Hân
vào bếp, cẩn thận dùng gương nhỏ soi xuyên qua cửa sổ nhìn ra đến sân sau…