Người Đẹp Ốm Xấu Hổ


Người đăng: tuanh.kst@

Lâm Nhã Hân được đưa lên xe cứu thương, Đỗ Long cũng lái xe bán tải của hắn
chạy sát theo sau, hướng về bệnh viện Nhân dân.

Tại sao lại đến bệnh viện Nhân dân chứ? Vì chuyện này mà Đỗ Long đã giải thích
một trận với nhân viên của xe cứu thương, Lâm Hân Nhã chỉ là bị sốt mà thôi,
chỉ cần đến trạm y tế chích một mũi thuốc là ổn, gọi 120 thật là không cần
thiết, cũng chẳng cần phải chạy đến bệnh viện Nhân dân làm gì.

Câu nói sau cùng của Đỗ Long như đang trút giận vào nhân viên cứu thương:


  • Tôi muốn đưa đến bệnh viện tốt nhất, bệnh vặt thì làm sao? Chẳng lẽ lại
    không được đến bệnh viện lớn? Tôi có tiền, tôi muốn đưa đi đâu thì đi đó, mấy
    anh không đưa đi thì tôi tự lái xe đưa đi!

Cuối cùng xe cứu thương vẫn phải thỏa hiệp, tiếng còi hụ vang lên, đưa Lâm Nhã
Hân đến bệnh viện Nhân dân, Đỗ Long quăng ba tờ tiền đuổi họ đi.

Lâm Nhã Hân hôn mê được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng lại nhanh chóng được đưa
ra. Qua kiểm tra cô cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là quá mệt và nhiễm
phong hàn mà thôi. Cô được đưa vào phòng bệnh truyền dịch, Đỗ Long ở lại phòng
bệnh chăm sóc cô, Đông Đông vốn muốn đi theo nhưng bị Đỗ Long khuyên ở lại.

Vấn đề của Lâm Nhã Hân không có gì lớn, theo như lời của bác sĩ, sau khi
truyền dịch hạ sốt, lấy chút thuốc là có thể về nhà, vì thế mà Đỗ Long cũng
không quá lo lắng. Hắn ngồi cạnh chiếc giường hứng thú nhìn khuôn mặt của Lâm
Nhã Hân, đây là lần đầu tiên Đỗ Long có thể nhìn khuôn mặt của cô mà không cần
kiêng dè.

Cô thật sự gần ba mươi sao? Trên khuôn mặt của Lâm Nhã Hân dường như không hề
lưu lại vết tích của thời gian. Da thịt của cô vẫn mượt mà săn chắc, ngũ quan
hài hòa xinh đẹp, lông mày hơi chau lại, lông mi khẽ run rẩy, chiếc mũi thanh
tú không ngừng mấp máy thở, đôi môi đỏ mọng bỗng nhiên nhếch lên. Mỗi chi tiết
đều quá đẹp.

Lâm Nhã Hân trong lúc mơ màng đầu nghiêng sang một bên, Đỗ Long cũng chỉ có
thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn nà và chiếc tai hồng hào của cô. Ngắm một lát
cảm thấy có chút nhàm chán, Đỗ Long lấy điện thoại ra nghịch.

Không biết qua bao lâu, Lâm Nhã Hân rốt cục cũng tỉnh lại. Cô cảm thấy cơ thể
dễ chịu hơn rất nhiều, tuy cả người vẫn không có lực, nhưng ít ra đầu không
còn đau nữa.

Lâm Nhã Hân cảm thấy tay trái của mình rất lạnh, như có nước lạnh rót vào cơ
thể. Cô mơ màng quay đầu nhìn sang, một dáng người to lớn đập vào mi mắt. Lâm
Nhã Hân suýt chút nữa đã hét ra cái tên đang chất chứa trong lòng, nhưng trong
tâm cô lại trấn tỉnh chính mình không thể nào. Sau đó cô mới phát hiện mình ở
trong bệnh viện, tay trái lạnh như thế là vì đang truyền dịch. Hai bình dịch
lớn đã truyền được một nửa, chẳng trách lạnh như vậy.


  • Đỗ Long?

Lâm Nhã Hân nhìn dáng người bên cạnh, thử thăm dò kêu một tiếng.

Đỗ Long lập tức xoay người, vui rạo rực nói:


  • Chị Lâm, chị tỉnh rồi, có thấy khá hơn chút nào không ?

Người Lâm Nhã Hân thấy quả là y, một luồng nước ấm thoáng chảy qua trong lòng,
Lâm Nhã Hân nói:


  • Tôi đỡ hơn rồi, cám ơn cậu. Đỗ Long, bây giờ là mấy giờ rồi? Ngày mai cậu
    còn phải đi làm đúng không? Cậu không cần ở đây với tôi nữa, mau trở về nghỉ
    ngơi đi.

Đỗ Long cười nói:


  • Tôi không mệt, công việc gần đây cũng không gấp, tôi vẫn còn thời gian nghỉ
    bù, cho dù là nghỉ mười ngày nửa tháng cũng không có việc gì phải gấp, dù sao
    thì cũng không thể để chị Lâm ở lại đây một mình. Lúc nãy tôi vừa gọi điện cho
    Đông Đông, nói cho nó biết là chị không sao, kêu nó đi ngủ trước. Chị Lâm yên
    tâm nghỉ ngơi đi, tôi ngồi kế bên chăm sóc chị. Nếu có chỗ nào khó chịu hay là
    cần gì thì cứ gọi tôi.

Lâm Nhã Hân thấy y kiên trì chăm sóc mình, trong lòng quả thật cũng sợ cô đơn,
vì thế liền gật đầu nói:


  • Vất vả cho cậu rồi… Đỗ Long, tay trái của tôi hơi lạnh, cậu có thể tìm giúp
    tôi túi nước nóng hay cái gì đại loại thế được không ?

Đỗ Long liền đồng ý, lại đi cả một vòng, không tìm được thứ gì hữu dụng, hắn
trở lại nói với Lâm Nhã Hân:


  • Chị Lâm, y tá nói không có túi nước nóng, cửa hàng tạp hóa cũng đóng cửa
    rồi, hay là tôi giúp chị để tay vào trong chăn, chỉ cần không chạm đến kim
    tiêm thì sẽ không sao.

Lâm Nhã Hân gật đầu, Đỗ Long nhẹ nhàng cầm tay cô để vào chăn, cảm thấy bàn
tay rất lạnh, Đỗ Long liền giữ tay cô nói:


  • Chị Lâm, tay chị lạnh quá, tay của tôi ấm hơn, để tôi giữ ấm cho chị một
    chút.

Lâm Nhã Hân cảm thấy được sự ấm áp từ tay Đỗ Long truyền đến, bàn tay lạnh lẽo
giờ cũng thoải mái hơn nhiều, quả thật có chút không nỡ đễ Đỗ Long buông tay.
Cô hơi dự một chút liền ngầm đồng ý cho hành động đi quá giới hạn của hắn. Đỗ
Long nhìn cô, ánh mắt sáng ngời khiến cô có chút bối rối xấu hổ, là do cô suy
nghĩ lung tung rồi.

Lại gần 20 phút trôi qua, tay của Lâm Nhã Hân đã ấm trở lại. Lúc này còn gần
nửa bình dịch vẫn chưa truyền hết, Lâm Nhã Hân cảm thấy muốn vào phòng vệ
sinh. Cô thử nhẫn nại, nhưng càng nhịn cảm giác càng khó chịu. Chưa đầy năm
phút Lâm Nhã Hân cảm thấy thật sự nhịn không được nữa, đành phải cố gắng gượng
người dậy, vén chăn xuống giường.

Đỗ Long vội hỏi:


  • Chị Lâm, chị làm gì thế ?

Lâm Nhã Hân cắn môi dưới khẽ nói:


  • Tôi... Muốn đi vệ sinh... Tôi... Tôi tự đi...

Lâm Nhã Hân miễn cưỡng đứng lên, lúc giơ tay lấy chai thuốc đột nhiên người
nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa là té, cũng may Đỗ Long phản ứng mau lẹ,
đúng lúc giơ tay ôm lấy cô.

Tay trái đáng chết của hắn choàng lên trước nách trái của cô, vừa lúc chạm
ngay bầu ngực mềm mại đàn hồi của cô, ngón cái và ngón trỏ vô ý dùng sức kéo
nhẹ nụ hoa của cô. Lâm Nhã Hân cả người run lên, một tiếng kêu khẽ vang lên
trong phòng bệnh.

Đỗ Long dìu lấy cô, thành khẩn nói:


  • Chị Lâm, chị đến đi cũng không vững, hay để tôi dìu chị đi nhé, chuyện gấp
    tòng quyền. Chị Lâm, chị yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén, cũng sẽ không lan
    truyền ra ngoài.

Lâm Nhã Hân cảm thấy như mặt mình như bị lửa thiêu đốt, cô cảm giác bàn tay
của Đỗ Long đã di chuyển ra chỗ khác. Cô hít vào một hơi, không nói gì gật gật
đầu. Co với chuyện nhỏ như thế, việc đi ra quần ngay trước mặt hắn mới thật
mất mặt, chuyện cấp bách, cô không thể nhịn đến chết được.

Đỗ Long cẩn thận dìu cô vào phòng vệ sinh, hắn treo chai thuốc lên móc trên
tường, giúp Lâm Nhã Hân ngồi xuống, y nói:


  • Chị Lâm, tôi ở ngoài cửa, xong rồi cứ kêu tôi một tiếng, bên tay phải của
    chị có tay vịn, vịn vào nó sẽ không bị té.

Lâm Nhã Hân thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ thấy Đỗ Long lúc
rời đi thuận tay đóng cửa lại. Lâm Nhã Hân vội vàng cởi hai tầng quần, thả
lỏng một chút, dòng nước xiết dồn dập lập tức bừng lên, vang lên tiếng. Lâm
Nhã Hân càng muốn khống chế càng khống chế không nổi, gào thét trong lòng: lần
này đúng là mất mặt với Đỗ Long thật rồi.

Đỗ Long nghe được âm thanh tí tách, khóe miệng của y nhếch lên, cười một cách
xấu xa. Một lát sau Lâm Nhã Hân mở cửa đi ra, Đỗ Long vội vàng đỡ cô trở lại
giường.

Sau khi nói một tiếng cảm ơn, Lâm Nhã Hân nhắm mắt lại nằm trên giường. Đỗ
Long nhìn di động, nhưng lại luôn nhìn trộm cô một cái. Lâm Nhã Hân đột nhiên
than nhẹ một tiếng, hỏi:


  • Đỗ Long, hiện tại mấy giờ rồi ?

Đỗ Long đáp:


  • Sắp ba giờ sáng rồi.

Lâm Nhã Hân hỏi:


  • Chú Mã của cậu biết tôi bị bệnh chưa ?

Đỗ Long đáp:


  • Chú Mã hôm nay chạng vạng bay đi Bắc Kinh, tôi sợ ông ấy đã nghỉ ngơi rồi,
    cho nên không gọi điện thoại cho ông ấy, tôi nghĩ khoảng 8:30 hãy gọi.

Lâm Nhã Hân nói:


  • Thôi đi, đừng gọi nữa... bệnh vặt thôi mà, sắp sáng rồi... Ông ấy đi Bắc
    Kinh học hay là đi dự hội nghị ?

Mã Quang Minh có dặn Đỗ Long đừng nói với Lâm Nhã Hân, cho nên lúc Lâm Nhã Hân
hỏi Đỗ Long có chút do dự.

Lâm Nhã Hân mở mắt ra nhìn Đỗ Long nói:


  • Cậu không biết hay không thể nói? Ông ấy đi du lịch Bắc Kinh với bà xã à?

Đỗ Long không muốn lừa gạt Lâm Nhã Hân, y suy nghĩ một chút, cảm thấy tốt hơn
vẫn là nói thật, vì thế đáp:


  • Không, chú Mã không phải đi du lịch, là Tân phu nhân bị bệnh, rất nghiêm
    trọng, phải lập tức đưa Bắc Kinh phẫu thuật.

Lâm Nhã Hân nhướn mày, trong lòng không biết lởn vởn ý niệm gì, cô tiếp tục
hỏi:


  • Rất nghiêm trọng à? Rốt cục là bệnh gì?

Đỗ Long thành thật đáp:


  • Ung thư tuyến tụy thời kỳ đầu, cơ hội chữa khỏi là khá cao.

Lâm Nhã Hân trầm mặc một hồi, sắc mặt biến đổi rất nhanh, Đỗ Long lo lắng nhìn
cô một cái, hỏi:


  • Chị Lâm, chị hai ngày này đi đâu? Gọi điện thoại cho chị cũng không được,
    bác sĩ nói chị bị cảm lạnh, chẳng lẽ là ở trong núi bị nhiễm gió lạnh ?

Lâm Nhã Hân đáp:


  • Tôi đi đến ngọn núi, cho nên di động không có tín hiệu, nhưng cũng không
    phải là nhiễm gió lạnh ở trong núi. Lúc lái xe về nhà mở cửa sổ nên bị lạnh,
    lúc ăn cơm tối đã cảm thấy hơi không thoải mái, không ngờ...

Lâm Nhã Hân đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua sau khi ăn cơm xong cảm thấy không
thoải mái nên đi tắm, định tắm nước nóng cho ra mồ hôi, nhưng sau đó đã ngủ
mất, kế tiếp lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trên giường, cô không nhớ rõ mình
lên giường như thế nào, chẳng lẽ...

Lâm Nhã Hân giật mình một cái, nhìn về Đỗ Long, chỉ thấy ánh mắt Đỗ Long vừa
chạm vào ánh mắt cô liền nhìn ra chỗ khác, giống như là chột dạ, trong lòng
Lâm Nhã Hân cuống cuồng lên, kêu gào thảm thiết: "Xong rồi! Nhất định là hắn!
Là hắn đem mình từ trong bồn tắm ra đến giường, là hắn mặc quần áo cho mình,
trời ạ..."


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #153