Người đăng: tuanh.kst@
Da thịt Lâm Nhã Hân phơn phớt hồng, mềm và trơn giống như mỡ dê ngọc
vậy. Trong sóng nc dập dềnh lộ ra một tầng ánh sáng mông lung thánh
khiết mà thần bí. Thân thể cô ta bất kể bộ phận nào cũng xinh đẹp
khiến người ta ngạt thở bao gồm đôi vai tròn mượt mà của cô ta. bao
gồm đôi thỏ ngọc căng tròn cao vút kia...Hông nảy nở, cặp đùi thon
dài đầy đặn trắng như tuyết, một đôi chân như của thiếu nữ, cực kỳ
tinh xảo đáng yêu. Toàn bộ cơ thể Lâm Nhã Hân lộ ra vẻ kiều mị,
thành thục. Mỹ cảnh đẹp như vậy tự nhiên thu vào trong tầm mắt, Đỗ
Long đứng trước cửa mê mẩn cả người.
Chú Đỗ, mẹ... không phải là chết rồi chứ?
Hồ Hiểu Đông khóc nức nở đến sau lưng Đỗ Long.
Đỗ Long rốt cuộc biết không tiện trong mồm Đông Đông là ý gì. Hắn
vội vàng đẩy Đông Đông về phía sau nói.
Đông Đông, cháu không được vào, mẹ cháu chỉ bất tỉnh thôi, chú sẽ
kiểm tra mẹ cháu một chút rồi nói sau.
Lâm Nhã Hân tuy rằng nằm trong bồn tắm không nhúc nhích, nhưng ngực cô
ta vẫn hơi phập phồng, vì vậy Đỗ Long biết rằng cô ta vẫn còn sống.
Đông Đông cũng không nhỏ rồi, nó biết tránh ra trước. Đỗ Long đến bên
bồn tắm, đầu tiên đưa tay sờ vào nước trong bồn tắm, vẫn tốt nhiệt
độ nước hơi cao, nhưng còn không đến mức bị phỏng. Hắn nhẹ nhàng đỡ
đầu Lam Nhã Hân sang một bên, chỉ thấy đầu Lâm Nhã Hân cũng không có
vết thương, cũng không thấy vết máu. Phán đoán đầu tiên của Đỗ Long
lập tức bị phá tan.
Lâm Nhã Hân cũng không phải vì trượt chân mà ngã choáng. Như vậy tại
sao cô ta lại mê man trong bồn tắm, Lớn tiếng gọi thậm chí đụng lắc
cũng không làm cô ta tỉnh lại
Ánh mắt của Đỗ Long lần nữa quét qua thân thể lõa lồ của Lâm Nhã
Hân. Thân thể xinh đẹp khiến người ta nhìn thấy mà giật mình kia nổi
lên một tầng màu hồng mê hoặc. Bình nước nóng mà Lâm Nhã Hân dùng
để đun nước là công suất cao, vừa có thể đun vừa có thể dùng, không
tồn tại khả năng bị trúng độc khí than. Tay của Đỗ Long cũng chạm
qua nước, không có cảm giác bị điện giật. Lâm Nhã Hân rốt cuộc vì
sao mà bất tỉnh đây.
Bất kể như thế nào thân thể Lâm Nhã Hân cứ ngâm nước như vậy là
không tốt, Đỗ Long vén tay áo lên, hai tay kẹp vào nách Lâm Nhã Hân,
khẽ dùng lực nâng lên từ trong nước. Đỗ Long để Lâm Nhã Hân dựa vào
thân mình, với tay lấy khăn tắm lớn ở bên cạnh bồn tắm, phủ lên tấm
lưng trần của Lâm Nhã Hân, che đi thân thể của cô ta. Sau đó cứ như
vậy ôm cô ta, Dưới ánh mắt chăm chú của Đông Đông đem Lâm Nhã Hân cô ta
trở lại giường.
Đông Đông cháu đi gọi 120 kêu xe cứu thương tới, nhanh đi.
Đỗ Long quay đầu nói với Đông Đông
Đông Đông vâng một tiếng chạy đi.Đỗ Long lúc này mới nắm bốn góc
khăn tắm, nhanh chóng lau khô những giọt nước còn sót lại trên người
Lâm Nhã Hân,sau đó kéo cái chăn mỏng qua, đem phủ kín thân thể tuyệt
đẹp của cô ta.
Sức hấp dẫn của Lâm Nhã Hân quả thực là kinh người.Đỗ Long chỉ là
giúp cô ta lau những vệt nước trên người một chút,nhưng tim đã đập
thình thịch khó mà kiềm chế. Hắn cố gắng bình ổn xao động trong
lòng, đưa tay nhe nhàng sờ lên trán của Lâm Nhã Hân. Trán của Lâm Nhã
Hân rất nóng, có lẽ cũng phải trên 38,39 độ. Đỗ Long lại vạch mí
mắt của Lâm Nhã Hân lên, trong lòng có phán đoán đại khái. Lâm Nhã
Hân có lẽ đã lên cơn sốt rồi.
Đỗ Long tuy hiểu được không ít kiến thức phổ thông y học, nhưng hắn
lại không phải là bác sỹ, nhiệt độ cơ thể của Lâm Nhã Hân cao như
vậy, nhất định phải đưa đến bệnh viện để tiêm hạ nhiệt độ. Đỗ Long
khóa trái cửa phòng lại, sau đó mở tủ quần áo của Lâm Nhã Hân ra,
chọn lấy một ít quần áo mặc trong mặc ngoài, lại tìm một cái
túi, đem những thứ đó nhét vào.
Quần áo nên mặc lên người Lâm Nhã Hân đã sớm chuẩn bị đặt ở đầu
giường. Đỗ Long nhấc cái quần bé bé to như lòng bàn tay lên, nghĩ
đến việc sẽ thay Lâm Nhã Hân mặc vào, mũi của hắn đột nhiên có
chút ngứa.
Ngay lúc Đỗ Long muốn thực hiện việc mặc đồ, Lâm Nhã Hân đột nhiên
rên rĩ một tiếng, cô khó khăn mở mắt, Đỗ Long vừa mừng vừa sợ nói.
Chị Lâm, chị tỉnh rồi sao? Chị cảm thấy thế nào? Có thể đứng dậy
được không?
Lâm Nhã Hân mơ mơ màng màng một hồi lâu mới nhận ra tới hắn, cô quệt
quệt lên cái miệng khô nói.
Sao em lại tới đây, chị rất nóng, chị muốn uống nước...
Đỗ Long khẩn trương đến bên máy lọc rót một cốc nước ấm cho Lâm Nhã
Hân, sau khi thử nhiệt độ mới đưa tới trước mặt Lâm Nhã Hân.
Lâm Nhã Hân dùng cùi trỏ chống đỡ muốn ngồi dậy, cuối cùng vẫn là
không thành công, Đỗ Long thấy bên cạch có bịch sữa, liền bóc cái
ống hút ở trên cắm vào cốc nước đưa tới trước mặt Lâm Nhã Hân nói.
Chị Lâm chị phát sốt rồi, không thoải mái thì đừng miễn cưỡng,
uống nước trước đi.
Lâm Nhã Hân nhắm mắt lại ngậm ống hút, hút nước, bộ dáng yếu ớt
ngoan ngoãn làm cho người ta yêu mến. Lâm Nhã Hân uống nửa cốc nước
lại rơi vào giấc ngủ say, Đỗ Long kêu cô ta hai tiếng đều không thấy
phản ứng, Đỗ Long lấy chén nước đi quay về bên cạnh giường, hắn vén
một nửa chăn ra, một đôi chân tròn săn chắc hoàn hảo rõ ràng hiện ra
trước mắt Đỗ Long.
Chỉ thấy một đôi chân giống như ngó sen non tựa ngọc khắc kết sát
nhau, mười ngón chân hồng từng ngón xếp hàng, giống như hạt ngọc
trai xinh đẹp. Điểm xuyết hoa đậu khấu tươi trên móng tay, giống như
mứt hoa quả ở trên bơ,đẹp không sao tả xiết, khiến cho người ta không
kìm nổi muốn đem tất cả những gì trước mắt nuốt vào mồm từ từ
thưởng thức.
Đỗ Long không nhịn được đưa tay nhẹ sờ soạng đôi chân ngọc hoàn mỹ
này hai cái. Trước kia chỉ dám nhìn trộm không dám cưỡng hiếp đôi
chân đẹp, mà bây giờ đôi chân ấy lại trước mặt tùy hắn thưởng thức.
Đỗ Long cảm thấy mình giống như đang nằm mộng.
Vất vả lắm hắn mới kìm nén được dục hỏa trong lòng, nhẹ nhàng
nắm lấy đôi chân đẹp mềm mại trơn bóng. Lồng cái quần be bé gợi
cảm kia vào một chân, sau đó là chân còn lại...
Đỗ Long không vén chăn ra quá nhiều để tránh Lâm Nhã Hân lại lần nữa
nhiễm lạnh.Hắn cầm lấy hai đầu cái quần be bé, thuận theo cặp đùi
nhẵn nhụi của Lâm Nhã Hân mà kéo lên. Dọc theo con đường mềm mại
nhẵn nhụi đó làm cho hắn nghĩ bậy nghĩ bạ, cái quần bé bé kia
kéo thẳng đến dưới cặp mông trắng như tuyết của Lâm Nhã Hân thì
không kéo lên thêm được nữa. Đỗ Long đành phải kéo một bên lên trước,
sau đó dùng lực nhẹ nhàng nâng cặp mông trắng như tuyết của Lâm Nhã
Hân lên, mặc xong cái quần be bé cho cô ta.
Kế tiếp là chiếc áo lót ngực thêu hoa màu hồng, Đỗ Long vừa mới
cầm nó lên đang lúc ngơ ngẩn nhìn nó, Lâm Nhã Hân dường như bị động
tác vừa nãy của Đỗ Long làm cho tỉnh lại lần nữa. Cô khẽ rên một
tiếng, giơ tay xoa đầu nói:
Đầu của chị rất đau, Đỗ Long, em...em đang làm gì đó?
Lâm Nhã Hân lại thấy Đỗ Long cầm áo ngực của cô, trong lòng cô chợt
gấp, đột nhiên tỉnh táo lại một chút, cô chống người dậy định cướp
lại áo ngực, không ngờ mới chống đc nửa người dậy thì chăn đắp trên
người đột nhiên rơi xuống. Một đôi thỏ ngọc bỗng nhiên vọt ra xuất
hiện trước mặt Đỗ Long.
Đỗ Long trợn mắt há mồm, Lâm Nhã Hân chỉ cảm thấy trước ngực chợt
lạnh, cô cúi đầu vừa nhìn xuống thì lập tức hét ầm lên, lại vội
vàng nằm xuống kéo chăn lên, cô vừa sợ vừa giận nói.
Đỗ Long, em sao có thể...sao có thể.
Đỗ Long vội vàng giải thích nói:
Chị Lâm, không phải giống như chị nghĩ đâu, chị hôn mê nằm ở trong
bồn tắm, Đông Đông gọi điện thoại kêu em tới. Em phát hiện chị sốt
cao, làm thế nào gọi cũng không tỉnh, em đành phải gọi điện gọi xe
cấp cứu tới, trước khi xe cấp cứu tới em phải giúp chị mặc xong
quần áo, bây giờ chị tỉnh rồi thì tự mình mặc đi.
Lâm Nhã Hân tuy đầu óc không nhạy bén nhưng vẫn hiểu được chuyện đã
xảy ra. Đặc biệt là lúc mê man theo đó đầu đau không nói ra được.
Điều này khiến cô hiểu được mình đích xác bị bệnh rồi.Cô thò tay
từ trong chăn ra, mặt đỏ hồng nói với Đỗ Long.
Đưa đây!
Đỗ Long vôi vàng đem áo ngực đưa cho Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân trốn ở
trong chăn mặc áo ngực, mặc thì mặc lên rồi, nhưng cái móc sau lưng
làm thế nào cũng không móc vào được. Âm thanh của xe cứu thương đã
truyền tới, Lâm Nhã Hân càng vội càng móc không được. Cả người mềm
nhũn càng không có sức
Đỗ Long nhìn trong chăn không có động tĩnh, hắn vội hỏi?
Chị Lâm, chị mặc xong chưa, xe cứu thương dường như đã tới rồi.
Lâm Nhã Hân nghe thấy giọng nói của hắn, lại dường như cảm thấy đó
từ mấy chục km truyền tới vậy, cô muốn tiếp tục cố gắng cài móc
áo, thân thể lại như thế nào cũng không nghe theo lời sai khiến. Đỗ
Long nhìn thấy cô ta không đáp lời, cẩn thận nhìn lại một lần nữa.
Lâm Nhã Hân dường như lại ngất đi rồi, hắn đành phải đánh bạo vén
chăn lên, chỉ thấy Lâm Nhã Hân mềm oặt nằm trên giường, một mảng lớn
thân thể lại một lần nữa lộ ra trước mặt hắn.
Nhìn thân thể của Lâm Nhã Hân từ phía sau cũng xinh đẹp không gì
sánh được. Đỗ Long nhìn thấy tấm thân trần của cô ta thầm nuốt nước
miếng, sau đó giơ tay đem cài lại ba cái móc áo.
Mẹ, chú Đỗ xe cứu thương đến rồi!
Hồ Hiểu Đông đập cửa phòng kêu lớn, cửa mở, Đỗ Long cõng Lâm Nhã
Hân từ trong phòng bước ra, hắn một tay xách cái túi xách, một tay
đưa về phía sau nâng mông của Lâm Nhã Hân.
Lâm Nhã Hân nằm trên vai Đỗ Long, hai tay buông thõng trước ngực hắn,
một gương mặt thanh tú xinh đẹp màu hồng dán trên vai Đỗ Long. Cô
đóng chặt hai mắt lại cái miệng màu hồng khẽ nhếch lên phun ra dòng
khí nóng bỏng, tim đập bùm bùm tốc độ nhanh hơn bình thường gấp
một phần ba. Trong lúc mơ mơ màng màng Lâm Nhã Hân cảm thấy mình
được một người đàn ông cường tráng cõng trên lưng. Thân thể này lộ
ra vẻ mạnh mẽ khiến người ta suy nghĩ viển vông. Lâm Nhã Hân bỗng
cảm nhiên thấy được quay về quá khứ, chính là cái ngày mình mới
cưới. Người đàn ông của cô vừa mới chuyển ngành quay về, cũng có
một tấm thân rắn chắc như vậy, ung dung cõng cô lên tầng 6...