Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long không biết sắc mặt Bạch Tùng Tiết sau tấm kính sẽ khó coi thế nào, hắn
chỉ âm thầm cảm thấy may mắn bởi ở nơi đây chỉ có một mình Bạch Tùng Tiết. Hắn
lúc này vội vàng thu hồi đề tài về Bạch Nhạc Tiên, mở ra bản tài liệu liền
thấy vấn đề vị lão Thái kia an bài, nói:
Lý Nam cười lạnh nói:
Thời điểm Lý Nam đang muốn nói lung tung, tay phải Đỗ Long đột nhiên xòe rộng
đập mạnh vào xương quai xanh của Lý Nam.
Lý Nam còn nói chưa hết lời, thân thể cô ta đã run lẩy bẩy, sau hai giây cô ta
mới đột nhiên ngửa mặt lên kêu thảm một tiếng, thanh âm kia đáng sợ mà thê
lương, khiến Bạch Tùng Tiết trong phòng quan sát nghe được cũng cảm thấy trong
lòng run lên.
Lý Nam kêu thảm khoảng chừng nửa phút mới thở hổn hển ngừng lại, toàn thân cô
ta run lẩy bảy, đột nhiên toát mồ hôi thấm ướt áo ngoài.
Bàn tay Đỗ Long lại xoa xoa chỗ vừa đập tới vài cái, hắn mỉm cười nói:
Sau khi Lý Nam ngưng thở dốc liền ngẩng đầu lên lớn tiếng nói với Đỗ Long:
Sắc mặt Đỗ Long lạnh lùng, tay hắn bóp bóp thật mạnh, lại vỗ thật mạnh một
cái, Lý Nam lập tức thốt lên tiếng kêu thê thảm. Bạch Tùng Tiết rốt cuộc hiểu
được vì sao Đỗ Long không muốn có người khác chứng kiến hắn thẩm vấn nghi
phạm, trong lòng ông ta đột nhiên toát ra tia lo lắng, mình đồng ý cho Đỗ Long
thẩm vấn Lý Nam phải chăng là sai lầm?
Bất kể thế nào đi nữa, thủ pháp này của Đỗ Long thực sự rất hữu hiệu. Lý Nam
bị gây sức ép chết đi sống lại vài hồi, thấy căn bản không ai quan tâm đến,
hơn nữa bả vai của mình cũng không lưu lại bất cứ vết thương gì, cô ta thực sự
không nhịn được đành phải ngoan ngoãn khai cung. Cô ta chỉ cần khẽ do dự Đỗ
Long liền giơ tay lên. Cái loại thống khổ này không phải loại đàn bà như Lý
Nam có thể chống đỡ, còn Đỗ Long hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn. Khi
hắn cầm bản ghi chép rời đi, toàn thân Lý Nam mềm nhũn gục đầu trên ghế, mồ
hôi trên thân không chỉ ướt đẫm toàn thân, còn nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Sau khi Đỗ Long rời khỏi phòng thẩm vấn đầu tiên nhìn thấy chính là sắc mặt
nghiêm túc của Bạch Tùng Tiết, hắn vội vàng thành khẩn nói:
Bạch Tùng Tiết không trách cứ hắn, nói:
Đỗ Long thật cao hứng gật đầu, Bạch Tùng Tiết cầm lấy bản khẩu cung của Đỗ
Long rồi triệu tập tổ chuyên án. Thông qua bản khẩu cung của Lý Nam, bọn họ
lại phác thảo một vấn đề nhằm vào Ngô Duệ, cuối cùng công tác chứng thực cụ
thể lại giao vào tay Đỗ Long lần nữa. Phòng thẩm vấn bao gồm cả phòng quan sát
hoàn toàn bị phong tỏa, Bạch Tùng Tiết cũng lười không muốn xem, ông ta phái
người bảo vệ ngoài cửa, trừ phi Đỗ Long đi ra, nếu không không ai được phép
vào trong.
Dựa vào tình báo mà trước mắt có được, Bạch Tùng Tiết bắt đầu bố trí cảnh lực
từng bước tiến hành bắt giữ mục tiêu.
Trong phòng thẩm vấn, Ngô Duệ vừa thấy Đỗ Long sắc mặt lập tức thay đổi. Đỗ
Long “Bịch” một tiếng ném bản ghi chép xuống bàn, đi tới trước mặt Ngô Duệ, vỗ
vỗ mặt y, mỉm cười nói:
Ông chủ Ngô, chúng ta lại gặp nhau, hơn nữa lại là lúc đêm khuya, rất có
duyên nhỉ.
Cứu mạng!
Ngô Duệ kêu lớn, Đỗ Long mỉm cười nói:
Ngô Duệ sau khi hô lớn vài tiếng không thấy có hiệu quả gì, y rốt cục tuyệt
vọng nói:
Đỗ Long mỉm cười nói:
Đỗ Long nói xong liền mở còng tay cho Ngô Duệ, chuyển cái bàn tới trước mặt
Ngô Duệ, cho y bút viết, rồi buộc y viết đáp án. Đỗ Long lại mang một chiếc
ghế khác tới ngồi bên cạnh Ngô Duệ, đặt hai chân gác lên trên bàn thẩm vấn,
nửa người nằm trên ghế, tay phải nhẹ nhàng đập vào lưng Ngô Duệ. Khi Ngô Duệ
thoáng chần chừ dừng bút, Đỗ Long lại đập vào lưng y một cái, y không chịu
được thống khổ rốt cuộc ngoan ngoãn trả lời hơn phân nửa câu hỏi.
Còn lại đều là vấn đề quan trọng, Ngô Duệ thà rằng chịu đau đến mức chết đi
sống lại cũng không chịu khai ra những vấn đề đó. Đỗ Long thấy bức cung mất đi
hiệu quả, hắn lập tức thay đổi thủ pháp, lúc này hắn tắt đèn trong phòng thẩm
vấn đi, để phòng thẩm vấn tối đen như mực ngay cả đưa năm ngón tay lên nhìn
qua đều không thấy, Ngô Duệ đột nhiên cảm giác sởn tóc gáy, y hoảng hốt kêu
lớn:
Đột nhiên trước mắt Ngô Duệ lóe lên tia lục quang, Ngô Duệ dường như nhớ lại
sự tình đáng sợ gì đó, y hoảng sợ gào thét, liều mạng muốn lui về phía sau,
nhưng bị còng tay trên ghế y đâu có thể chạy thoát, chỉ thấy tia lục quang kia
càng lúc càng tới gần, Đỗ Long âm trầm nói:
2h30 phút rạng sáng, Đỗ Long mệt mỏi rời khỏi phòng thẩm vấn. Ngô Duệ đã khai
báo ngoại trừ vấn đề trong bản ghi chép còn rất nhiều vấn đề không có trong
đó. Sau khi Bạch Tùng Tiết nhanh chóng nhìn lướt qua giống như nhặt được vật
chí bảo, đồng thời càng thêm căm phẫn đối với tội ác của Ngô Duệ, ông ta lập
tức gọi điện cho Bí thư tỉnh ủy Lưu Ích Dương.
Bí thư tỉnh ủy nói chắc chắn như đinh đóng cột:
Thời điểm Bạch Tùng Tiết rời khỏi văn phòng nhìn thấy Đỗ Long đang nói chuyện
với gã được ông ta gọi là lão Thái, Bạch Tùng Tiết liền nói với Đỗ Long:
Đỗ Long:
Bạch Tùng Tiết khen gợi nói:
Cậu làm việc rất nỗ lực a, không tệ, không tệ. Vậy tôi không làm cậu chậm
trễ nữa, mau về nhà nghỉ ngơi, công lao của cậu tôi sẽ thay cậu nhớ kỹ.
Cảm ơn Bí thư Bạch, cảm ơn Phó chủ nhiệm Thái, tôi đi trước, tạm biệt!
Đỗ Long chào hai vị lãnh đạo một tiếng, rồi sau đó xoay người rời đi, Bạch
Tùng Tiết nhìn bóng dáng Đỗ Long, đột nhiên nói:
Thái Bách Thắng là Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, bởi vì vụ án của thành
phố Song Môn liên quan đến không chỉ là bộ máy đảng và chính quyền, cho nên
Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật như ông tới đây chính là muốn phối hợp với Bí thư
đảng ủy công an làm việc. Hai người đều là lão bằng hữu, công việc khác nhau,
hai người cùng nhau phối hợp ăn ý, nghe Bạch Tùng Tiết nói, Thái Bạch Thắng
cười cười nói:
Bạch Tùng Tiết luôn luôn để tâm đối với Đỗ Long, nghe Thái Bác Thắng nói làm
ông ta kinh ngạc nói:
Thái Bác Thắng cười nói:
Trong lòng Bạch Tùng Tiết thầm nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn phải quyết định
điều động Đỗ Long trực tiếp tiếp quản một bộ phận nào đó. Đối với gã từng nhìn
thấu thân thể trong trắng của con gái mình, Bạch Tùng Tiên không dám buông
lỏng cảnh giác, vẫn muốn trực tiếp nắm chặt trong lòng bàn tay mới an tâm,
cùng lắm thì cho hắn thăng cấp sắp xếp vào vị trí tốt, cũng là vì phục vụ nhân
dân, không cần mạo hiểm dãi nắng dầm mưa, chuyện tốt như vậy, Đỗ Long sẽ không
phản đối chứ?