Du Nhạc Lộc Tự


Người đăng: tuanh.kst@

Lão Từ kéo Đỗ Long sang một bên, thấp giọng hỏi:


  • Cái đĩa ấy… là cậu cố tình làm hả?

Đỗ Long giả ngây ngô nói:


  • Tuy cháu thấy cái đĩa đó có vấn đề nhưng cháu cũng không biết tại sao nó
    bỗng nhiên bị rạn.

Lão Từ có chút không vui nói:


  • Cậu còn giấu tôi? Nếu không phải cậu giở trò, cái đĩa làm sao tự nhiên rạn
    men được?

Đỗ Long nói:


  • Thật là không phải cháu, cái đĩa ấy có lẽ vốn đã bị rạn rồi. Vừa đúng lúc
    cháu cầm lâu, nóng nở lạnh cothì rạn ra thôi.

Nguyên nhân đồ gốm rạn men là bởi vì hệ số giãn nở khi gặp nóng của phôi gốm
và men khác nhau. Cho nên, trong khi nung hoặc sau khi ra lò đều sinh ra hiện
tượng rạn men. Rất nhiều đồ gốm trên bề mặt có rất nhiều mảng rời rạc, đó
chính là do men rạn tạo ra. Trong số đó có gốm rạn men Ca Diêu là nổi tiếng
nhất. Đồ gốm Ca Diêu vừa ra lò có thể rạn men đến vài năm liền.

Còn như đồ gốm hoàn hảo, tự rạn men cũng là chuyện thường thấy. Bởi vì độ biến
dạng và độ co giãn của phôi gốm vượt quá ứng lực kết dính của gốm. Dưới tình
trạng nóng nở lạnh co, rất dễ rạn men. Thông thường, tình trạng này là vấn đề
về công nghệ. Nguyên liệu làm phôi mà các xưởng làm nhái nhỏ lẻ sử dụng không
đúng thì sẽ dễ bị rạn gốm. Nhưng với tiêu chuẩn sản xuất cực cao như gốm Quân
Diêu thì căn bản không thể xuất hiện.

Cách nói của Đỗ Long làm Lão Từ bán tín bán nghi. Vừa rồi trong lúc Đỗ Long
đang xem đồ vật, ông cũng đang ở bên cạnh theo dõi, cũng không thấy Đỗ Long
làm gì mà cái đĩa ấy đã rạn ra. Ngoài cách nói của Đỗ Long, Lão Từ cũng chẳng
nghĩ ra cách nào có thể làm cho món đồ gốm đang yên đang lành bỗng nhiên rạn
nứt cả.

Chỉ chốc lát, chuyên gia mà Vương Đạt Đào mời tới đã có mặt. Ông ta thận trọng
bưng cái đĩa “Quân sứ tiểu điệp ”lên nhìn một lúc, sắc mặt càng lúc càng trở
nên khó coi, trên trán cũng rịn mồ hôi lấm chấm. Vương Đạt Đào thấy thế không
cần chuyên gia nói cũng biết đáp án.


  • Cái …. cái… đồ gốm … Quân Diêu này có lẽ không được lâu như vậy .... chất
    liệu cũng không.... tốt như vậy…. nóng nở lạnh co… nên mới bị rạn.

Chuyên gia vừa toát mồ hôi, vừa ấp a ấp úng nói.

Sắc mặt Vương Đạt Đào rất khó coi. Mọi người đều tưởng gã nổi đóa lên rồi.
Nhưng gã chỉ thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai vị chuyên gia kia, nói:


  • Thầy Lưu, thầy vất vả rồi…. Cái đĩa này tặng cho thầy làm kỷ niệm, lần sau
    phải nhìn cho chính xác đấy nhé….

Thầy Lưu nọ hổ thẹn nói:


  • Xin lỗi, ông chủ Vương. Thực sự tôi không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
    Cảm ơn ông chủ Vương đã hậu đãi những năm qua.

Vương Đạt Đào cười nói:


  • Chỉ là mắc sai lầm một lần thôi mà? Có cần phải quan trọng hóa đến thế
    không? Ai chơi đồ cổ mà chưa từng bị bịp mắt? Nếu thầy Lưu mà đi rồi thì tôi
    kiếm đâu ra được chuyên gia giỏi hơn thầy đây? Sau này số lần bị lừa há chẳng
    phải là càng nhiều hơn? Thầy muốn đi cũng được, nhưng giúp tôi kiếm lại được
    số tiền bị lỗ lần này rồi hẵng hay.

Lời nói này của Vương Đạt Đào khiến Đỗ Long thầm gật đầu, chả trách gã ta có
thể làm ăn lớn đến vậy. Đến Lão Từ cũng chịu tới tham gia buổi triển lãm của
gã, gã Vương Đạt Đào này quả nhiên là một nhân vật đáng nể. Vị thầy họ Lưu nọ
cảm động trước Vương Đạt Đào tới mức rơi nước mắt,thề ngay tại chỗ:


  • Được, chỉ cần ông chủ Vương còn muốn dùng tôi thì Lưu Lương Hùng này cả đời
    đều theo anh.

Lão Từ vỗ vỗ vai Đỗ Long khen ngợi, đi về phía Vương Đạt Đào, nói:


  • Vương Đại Pháo, bây giờ sự việc đã được làm rõ rồi chứ? Còn cần đứa cháu
    này của tôi cho anh câu trả lời anh không?

Vương Đạt Đào mặt mày tươi cười nói:


  • Đều là do tôi vô dụng, lại bị người khác bịp mắt. May nhờ có cậu Đỗ, nếu
    không cái thứ đồ dỏm này không biết phải bày đến lúc nào mới bị phát hiện là
    đồ giả. Tôi phải cảm ơn cậu ấy mới phải.

Đỗ Long cười nói:


  • Ông chủ Vương không trách tôi là tốt rồi, tôi đâu dám kể công… Vừa rồi tôi
    cũng sợ đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài rồi.

Vương Đạt Đào cười nói:


  • Đấy là do lỗi của tôi, đợi lát nữa rảnh, tôi đưa cậu đến phòng bảo tàng của
    tôi. Cho cậu tùy cậu chọn một bảo bối coi như an ủi.

Người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi, dáng vẻ phóng khoáng đứng bên cạnh
cười nói:


  • Vương Đại Pháo, nếu anh thực sự phóng khoáng thì hãy để Tiểu Đỗ chọn một
    món bảo vật trong lầu bảo tàng này là được rồi. Ai mà chẳng biết những thứ anh
    để trong phòng bảo tàng đều là những thứ anh chọn thừa lại, hoặc là những thứ
    đã được chứng minh là đồ rởm.

Vương Đạt Đào cười nói:


  • Sếp Vu nói rất phải. Tôi đúng là muốn để cậu Đỗ tùy ý chọn ở đây, tuy nhiên
    chỉ sợ ông Từ không cho phép. Kho trữ bảo vật của tôi vẫn còn nhiều thứ hay.
    Nói không chừng cậu Đỗ may mắn lại chọn được bảo bối trên đời có một không
    hai.

Lão Từ cười nói:


  • Chỉ sợ đến lúc ấy anh lại hối hận…Tiểu Đỗ, hôm nay vận may của cậu không
    tệ. Phát huy thêm một lần nữa, giúp Vương Đại Pháo xem xem những thứ anh ta
    đem ra khoe lần này rốt cục có mấy món là thật.

Vương Đại Pháo sửng sốt, chỉ thấy Đỗ Long mỉm cười với gã, nói:


  • Đúng lúc cháu cũng đang muốn chiêm ngưỡng kỹ lưỡng các bảo bối của ông chủ
    Vương…

Vương Đạt Đào lại nhìn Lão Từ, Lão Từ khe khẽ gật đầu. Vương Đạt Đào có chút
khó tin, nhìn về phía Đỗ Long. Gã thực sự khó mà tin được người trẻ tuổi như
Đỗ Long có thể vượt qua được con mắt của thầy Triệu mà gã mời tới với mức
lương cao.

Đỗ Long lần lượt đi xem từng bảo vật sưu tầm của Vương Đạt Đào, Vương Đạt Đào
cũng kè kè đi theo hắn.Thầy Triệu kia cũng được Vương Đạt Đào nhắc nhở, không
nhanh không chậm đi theo Đỗ Long để quan sát biểu hiện của hắn.

Đỗ Long thấy thế, đoán được tâm tư của họ. Hắn cũng không để ý nhiều, tiếp tục
chậm rãi tham quan. Đối với hắn mà nói, cơ hội tiếp xúc với đồ cổ thật sự vẫn
còn quá ít. Cơ hội này đúng là hiếm có, cho nên phải xem cho kỹ lưỡng.

Đến viện bảo tàng cũng chỉ có thể nhìn qua cửa kính ngăn cách mà thôi. Những
người bình thường ngay đến thứ để bên trong ấy là đồ thật hay đồ rởm cũng
không biết. Đến viện bảo tàng và đọc sách đều không thể học được bản lĩnh phân
biệt đồ cổ thực sự. Cũng giống như đánh cược đá quý vậy, việc họ các kiến thức
liên quan và tiếp xúc rất nhiều thực tế đều là quá trình không thể thiếu. Tích
lũy đầy đủ kinh nghiêm, cho dù trông thấy một vật chưa từng thấy, đại khái
cũng có thể phân biệt thật giả. Sau đó, tiếp tục tra cứu tài liệu để xác định
thêm. Làm được đến mức này, về cơ bản có thể ra nghề rồi.

Đồ vật sưu tầm của Vương Đại Pháo phần nhiều đều là thật, không nhiều đồ giả
như hội ông Vương nói. Dù sao thì cũng có chuyên gia ở đây kiểm định cho gã.
Ngắm những vật sưu tầm chứa đầy hơi thở lịch sử và nhân văn này, Đỗ Long đã
học được rất nhiều điều.

Vương Đạt Đào thấy Đỗ Long đứng trước một bức tranh chữ nhìn một lúc, gã không
khỏi lo lắng tiến lên hỏi:


  • Cậu Đỗ, bức tranh chữ này có vấn đề sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:


  • Không có vần đề gì, chẳng qua là tôi không ngờ ở đây lại có thể được nhìn
    thấy bức tranh chữ quý giá của tiên sinh Tây Nhai.

Người Đỗ Long nói là Lý Đông Dương, nhà văn học lớn, đại học sỹ nội các Thủ
Phụ. Lý Đông Dương giỏi thơ văn thư pháp. Bức tranh chữ này của Vương Đạt Đào
chính là “Du Nhạc Lộc tự”.

“Nguy phong cao khám Sở Giang Vu

Lộ xuất dương tràng đệ kỷ bàn.

Vạn thụ tùng sam song kính hợp,

Tứ sơn phong vũ nhất tăng hàn.

Bình sa thiển thảo liên thiên viễn,

Lạc nhật cô thành cách thủy khán.

Kế Bắc Tương Nam câu đáo nhãn,

Chá cô thanh lý độc bằng lan.”

Không những thơ hay, chữ cũng đẹp. Sử dụng chữ triện mà Lý Đông Dương sở
trường nhất, thanh tú, nho nhã đúng như thái độ đối nhân xử thế của Lý Đông
Dương - thanh cao, lễ nghĩa, tao nhã hơn người.

Vương Đạt Đào có chút quái lạ, Lý Đông Dương tuy nổi tiếng, nhưng chữ và thơ
của ông ta ở thời Minh không được coi là đỉnh cao, trong lịch sử cũng không
được xếp hạng gì. Tại sao Đỗ Long lại có hứng thú với thơ của ông ta như vậy?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #1178