Người đăng: tuanh.kst@
Đô Long thản nhiên đáp:
Không phải ai cũng có thân thú lơi Hại như đạii ca của tôi, trong quá trinh
khống chế chúng máy, lỡ tay làm bị thương thi cũng lả chuyện binh thưởng. Có
bản linh thi máy cư đi tố cáo, đúng làm to chuyện đến nỗi tiến thuốc thang
không
có mà tiến án phi cũng phải tụ nộp nhé.
Đám lưu manh đó vẫn không phục, lớn tiếng kêu la, Hạ Hồng Quân trong lúc
nắn lai khớp xương cho bọn chúng liền đúng lục một chút, khiến cho đám lưu
manh đó lai kêu rên ẩm ĩ.
Ba phẩn tư số lưu manh có mắt ơ hiện trường lả bị ba người Hạ Hồng Quân, Đỗ
Long vả Thắm Băng Thanh Hạ gục, phương pháp khống chế đối thú của ba người
cũng khác nhau. Đỗ Long đúng Tiết Mach Thuật, hiếu quả khống chế rất tốt,
nhung thời gian khống chế không lâu, người bị' Hạ gục sau đó nhanh chóng khôi
phục lai như binh thưởng, thân thế chẳng có thương tich gi. Hạ Hồng Quân ra
tay
giống h_ết như đón Phân Cân Thác Cốt Thú trong tiều thuyết vỗ hiếp, chuyến
môn làm sai khớp đối thú, hiếu quả khống chế rất tốt, thời gian khống chế dải
vô
han, nhung đương sự sẽ cắm thấy rất khó chiu, mà sau đó còn cẩn phải có trung
y
có kinh nghiệm thi mới có thế nắn lai được, mà cho dù có nắn được thì cũng gây
ra tổn thương cho thân thế.
Còn Thắm Băng Thanh, quyền cước của anh ta có hiệu quả khống chế rất tốt,
nhưng cũng chỉ được có như vậy, gã lưu manh vừa kêu la bị gãy xương sườn
chính là kiệt tác của anh ta. Nhìn thấy kết quả này, Thẩm Băng Thanh cuối cũng
cũng tâm phục khẩu phục Đỗ Long, phục sát đất Hạ Hồng Quân, trong lúc lo lắng
trở thành bị cáo thì cũng thầm nghĩ sau chuyến này phải thỉnh giáo Đỗ Long một
phen mới được.
Tất cả đám lưu manh đều bị tống hết lên xe cảnh sát. Lúc đó cũng là lúc náo
nhiệt nhất của buổi tối, rất nhiều người nghe tin kéo tới, nhin thấy bao nhiêu
lưu
manh bị bắt như vậy, mọi người không khói vỗ tay hoan hô, có người đã tưng bị
thuộc hạ của Chu mặt rỗ ức hiếp còn quá khích tới mức lên tiếng đòi phải từ
hinh
bọn chúng.
Người thi đã bắt được, nhưng phải xử lý thế nào thi lại là vấn đề lớn. Uẩn
Cảnh
Huy và Đỗ Long đi vào một góc nhà hàng, thương lượng:
Tiếu Đỗ, chuyến hôm nay tôi có thể lấy thân phận của Trưởng phòng công an
quân để ẻm xuống, nhưng làm như vậy sẽ khiến Chu mặt rỗ ghi hân trong lòng, y
sẽ thường xuyên sai đàn em đến nhà hàng quấy rối, thêm chi là đe dọa khách
hàng, viêc kinh doanh của nhà hàng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hay là câu
bảo ông chủ nhà hàng lấy tiền ra giải quyết chuyện này cho êm thẩm. Tôi có thể
gọi Chu mặt rỗ ra, để ông chủ đàm phán với y?
Đỗ Long nói:
Trưởng phòng Uẩn, chuyến này làm phiền ông vậy, ông hen Chu mặt rỗ ra,
đúng mười giờ tối hôm nay, ở trong nhà hàng Kim Long. Chu mặt rỗ dám đến
chư?
Uẩn Cảnh Huy sau khi rời khỏi nhà hàng liền gọi điện ngay cho Chu mặt rỗ,
điện thoại vừa kết nối đã nói ngay:
Chu mặt rỗ, thuộc hạ của anh đánh bi thương cháu của Chu tích thành phố Mã,
anh bảo phải giải quyết thế nào?
Chu mặt rỗ vừa rồi nghe thuộc hạ chay thoát về báo tin, tức lộn cả ruột, lập
tức
triệu tập một đám động thuộc ha, mang theo vũ khi kéo đến nhà hàng Kim Long,
nhưng còn cách một con đường đã nhìn thấy trước cửa nhà hàng Kim Long đang
đỗ mấy chục chiếc xe cảnh sát, lập tức cảm thấy không ổn, đúng lúc đó có điện
thoại báo có người báo tin, hắn liền chửi tục một câu “me kiếp” rồi dẫn quân
rút
lui.
Nào ngờ quay về ngồi chưa ẩm chỗ thi Uẩn Cảnh Huy đã gọi điên tời. Chu măt
rỗ đã sớm chuẩn bị tâm lý, bời vẩy gã trầm giọng nói:
Ý của Trường phòng Uẩn là....
Uẩn Cảnh Huy nói:
Chu mặt rỗ, cháu của Chủ tich thành phố aríh'không đầu nổi đẩu, chuyện này
anh hãy nhin đi. Người ta bảo anh mười giờ tối đến nhà hàng Kim Long để găp
mặt nói chuyện, tôi thấy anh nên đến đi!
Chu măt rỗ lai chửi thẩm “me kiếp”, giọng điêu đẩy vẻ oán hân nói:
Trường phòng Uẩn, chuyện hôm nay rõ ràng là nhà hàng Kim Long sai, bây
giờ lại bảo tôi đến đấy đàm phán, chẳng phải là bảo tôi cúi đầu trước hắn ta
sao?
Chu m_ăt rỗ tôi hôm nay mà đi, sau này còn mặt mũi náo găp anh em nữa. Trường
phòng Uẩn, tôi nề mặt ông, có thể nói chuyện với bọn chúng, nhưng không thể ờ
nhà hàng Kim Long được, đến khách sạn Thế Kỷ đi! Tôi mời, ông cũng đến luôn,
làm chỗ đưa cho tôi.
Uẩn Cảnh Huy nghi một lát, nói:
Chuyên nay tôi không quyêt được, phải hoi ngươi ta, anh đợi nhe!
Uẩn Cảnh Huy liên hệ với Đỗ Long, sau đó đúng mươi giờ mọi người liền găp
nhau ơ trong một phong riêng ơ khach san Thê Ky.
Chu mặt rỗ chi đem theo hai người, phia nhà hàng Kim Long cũng chi có ba
ngươi la Lâm Kiên Quôc, Đô Long va Thâm Băng Thanh. Ha Hông Quân không
muôn ra mất, ngay cả Thâm Băng Thanh cung la do Đô Long có y lôi đi, cho anh
ta cơ hội quen biết với một Trưởng phòng công an quận, chắc chắn sẽ chẳng có
gi
thiệt thoi ca.
Chu mặt rỗ người không hề cao to, nhưng chắc nich, mặt rỗ lỗ chỗ, vết rỗ lớn
nhât ơ ngay phia dươi khoe mep bên trai. Nghe noi đo la dâu hiêu phuc lộc, Chu
mặt rô lăn lộn giơi xa hội đen bao nhiêu năm ma chưa hê bị trọng thương lân
nao,
nghe nơi cung la do chiêc mụn đo phu hộ cho.
Chu mặt rỗ làm đại ca bao nhiêu năm, trên người đương nhiên có khi khái của
một bậc đại ca. Ga bươc vao trong phong,`đi đên trươc mặt Uân Cảnh Huy, chao
hơi ông ta trươc, ròi mơi đưa mát nhin đam ngươi Đô Long.
Chu mặt rỗ liếc nhin ba người đang ngồi ơ phia đổi diên một cái, Lâm Kiến
Quôc đinh đưng dậy, nhung bi Đô Long ân chặt lây vai. Chu mặt rô vưa nhin đa
nhân ra Đô Long, ga do dự một lat, cuôi cung vân giơ tay vê phia hãn:
Anh hung cảnh sat Đô Long! Thật la vinh hạnh…
Đỗ Long cũng rất lich sự đứng dậy, giơ tay ra bắt tay một cái, cười nói:
đạii danh của Chu lao đạii tôi đa nghe tu khi con học cáp 11, ngương một đa
lâu…
Chu mặt rỗ cảm thấy trên tay truyền đến một cỗ lực lượng rất lớn, gã cũng
không chiu thua kem, dung lực bop lại, khe mỉm cươi:
Hư danh ma thôi, cánh sat Độ dưng chê cươi...
Ánh mắt Chu mặt rỗ nhìn về phía Thắm Băng Thanh, nói:
Vi nay la…
Thắm Băng Thanh, đồng nghiệp của Đỗ Long.
Thẩm Băng Thanh Lanh lúng giới thiệu một câu, cũng không hề đứng dậy. Anh
ta không muốn có chút quan hệ đây đưa gì với đại ca xã hội đen như Chu mặt rỗ,
nhưng thái độ Lanh lúng đó của anh ta lại khiến Chu m_ăt rỗ chợt giật mình, cư
ngỡ anh ta chính là cháu của Chủ tich thành phổ Mã, con ông cháu cha mà, tỉnh
tướng một tỉ cũng là bình thường.
Hai bên ngồi xuống bản, Đỗ Long vẫn chưa ngồi xuống, hắn cẩm ly rượu lên,
nói với Uẩn Cảnh Huy:
Trưởng phòng Uẩn, hôm nay làm phiền ông quá, tôi kính ông một ly!
Uẩn Cảnh Huy cười nói:
Cậu khách khi quá, quân Bạch Hoa là khu vực tôi quản lý, xẩy ra chuyện như
vậy tôi không thể đứng nhìn khoanh tay, nào, chúngta cúng can ly!
Đỗ Long và Uẩn Cảnh Huy chạm ly với nhau, rồi cũng uổng can ly rượu Ngũ
Lương Dich. Uẩn Cảnh Huy uổng xong liền nói với Lâm Kiến Quốc:
Ông chủ Lâm, tôi cũng can với ông một ly, chuyện hôm nay thật là đáng tiếc,
ông chủ Lâm là người làm ăn, ộngchú Chu cũng là người làm ăn, hôm nay mọi
người cũng ngồi uống rượu, nói chuyện với nhau, không có chuyện gi lá không
thể giải quyết được cả.
Lâm Kiến Quốc vội vàng đứng dậy, chạm ly với Uẩn Cảnh Huy, cười hi hi nói:
Trưởng phòng Uẩn nói đúng, không có viêc gi lá không thể giải quyết được,
bây giờ tôi làm ăn ở quận Bạch Hoa, mong Trưởng phòng Uẩn quan tâm giúp đỡ.
Uẩn Cảnh Huy không tiếp lời ông ta mà nâng ly rượu về phia Đỗ Long, cung
kinh nói:
Tiều Đỗ, tối nay tôi còn có việc, bây giờ phải đi rồi, sau này có cơ hội sẽ
uống
thoải mái với câu. Tôi xin tư phạt một ly!
Đỗ Long cũng nâng ly lên, cười nói:
Trường phòng Uẩn quá lời rỗi, hôm khác tôi xin mới ông, Trường phòng Uẩn
nhất đinh phải nề mặt đẩy nhé!
Uẩn Cảnh Huy vả Đỗ Long cham ly, rỗi cúng uổng can, mặt ông ta khẽ đó, Đỗ
Long lai chẳng có chút thay đổi gi. Uẩn Cảnh Huy giơ ngón tay cái, khen một
câu
tửu lượng tốt, rối cáo tư rời đi. Nếu như không phải nề mặt Đỗ Long thi trường
hợp như thế này, ông ta căn bản không muốn tới.
Sau khi Uẩn Cảnh Huy rời đi, không khi trong phỏng liền trờ nên năng nề hơn.
Đỗ Long phá vờ không khi im Lăng trước, hắn nâng ly về phia Chu mặt rỗ, cười
nói:
Chu lão đai, tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của ông mười năm nay, vi mười năm
này, can ly!
Chu mặt rỗ lúc này đã tự phản bác suy đoán cúaminh, ý thưc được Đỗ Long
mới chính lả nhân vật chính, ôngta cũng nâng ly cười nói:
Mười năm trước Chu mổ cũng chi lả một tên lưu manh kiếm miếng ăn nơi đầu
đường xó chợ, mười năm sau cũng chẳng có tiễn bộ gi, đúng lả đã lãng phi mười
năm thanh xuân. Cánh sát Đỗ nới đúng lắm, vi thời thanh xuân đã đi qua, can!
Rượu uổng can xong, Đỗ Long đặt manh ly xuống bản, nói:
Chu lão đai, ông chủ Lâm lả bạn của tôi, tôi mặc kê trước đó ông ta đã nói
chuyện với ông thế náo, bây giờ tôi ngồi ơ đây, tôi muôn thay mặt ông ây hoi
một
câu, phai lam thê nao thi Chu lao đạii mơi không quây ròi nha hang Kim Long
nưa? Mong Chu lao đại hay noi cho biêt.
Chu mặt rỗ còn chưa lên tiếng, hai gã đàn em ở phía sau đã nói lớn:
Căm mồm lại cho tao! Ở đây không có chỗ cho chúng mày nói!
Chu m_ăt rỗ quát to một tiếng, sau đó mới châm rãi nói:
Cảnh sát Đỗ, xã hội đen có quy củ của xã hội đen, giá cá chưa hài lòng có thể
đàm phán tiếp,ông chủ Lâm hôm nay chẳng nể gnặt tôi gi cả.Nếu, như ai cũng
lam như thê thi thư hoi sau nay Chu mặt rô tôi…;con mặt mui nao noi chuyện vơi
anh em nữa?
Chu mặt rỗ ngưng lại một lát, rồi tiếp tục nói:
Hôm nay cảnh sát Đỗ đã ra mặt điều đinh, Chu mặt rỗ tôi cũng không nói gi
được nữa. Đản em của tôi bi thương nhe thi bỏ qua, đám bị trọng thương gãy
xương, tiền thuốc men do ông chủ Lâm bỏ ra, sau này mỗi tháng nộp 2000 tiền
bảo kê, tôi đảm bảo sẽ không có người đến nhà hàng Kim Long gây rối nữa.
Điều kiên do Chu mặt rỗ đưa ra, với đỉa vi trong giới xã hội đen của ông ta mà
nói, thực sự là vô cùng khoan dung. Đỗ Long quay đầu nhin Lâm Kiến Quốc,
thấy ông ta khẽ gât đầu, về vui mừng lộ rõ trên mặt, hắn liền nói luôn:
Chu lão đạii thật là thẳng thắn, quyết đinh như vậy đi. Ông chủ Lâm, ông còn
không mau can với Chu lão đại một ly?
Lâm Kiến Quốc vội vàng đứng lên mới rượu Chu mặt rỗ. Loai người như Lâm
Kiến Quốc, Chu măt rỗ vốn không thêm để ý. ông ta chỉ nề mặt Đỗ Long, miễn
cưỡng đứng dậy, can với Lâm Kiến Quốc một ly.
Lâm Kiến Quốc đã giải quyết được một viêc lớn đang để năng trong lòng, dáng
vẻ vui mừng lộ hắn ra ngoài khiến cho Chu mặt rỗ cảm thấy rất khó chiu, một ý
nghi lóe lên trong đầu, ông ta nói:
Ly này nhỏ quá, Tâp lão nhi, đi tim nhân viên phuc vu đối ly lớn, bảo bọn
chúng mang thêm it thưc ăn đăc sản ở đây lên, chúng ta uống một trân thỏa
thich
với cánh sát Đỗ vả ông chủ Lâm, còn có cả chú em này nữa!
Lâm Kiến Quốc cũng muốn tao dụng quan hê với Chu mặt rỗ, ông ta kinh doanh
nhà hàng, tự coi tửu lượng không tối, đương nhiên không sợ bi Chu mặt rỗ chuốc
rượu. Đỗ Long cũng không biết đang nghi gi, mọi viêc đã làm xong mà vẫn chưa
muốn đi, chi có Thắm Băng Thanh lả muốn nhanh chóng rời đi, nhung cho du
anh ta có nháy mắt ra hiếu cho Đỗ Long mấy lấn thi Đỗ Long vẫn như không
nhin thấy, ngược lai còn liên tuc can ly với Chu mặt rỗ.
Tửu lượng cua Thắm Băng Thanh thưc sự quá kém, bị ép uống hai ly xong, mặt
đó bưng như Quan Vũ, ngả ngả say, đập bản đói uống tiếp với Chu mặt rỗ, còn
đúng trước mặt Chu mặt rỗ nói minh làm cảnh sát lả để bắt hết mọi kẻ lưu manh
côn đố. Tuy nhiên uống rượu xong lai vỗ măt Chu mặt rỗ nói Chu mặt rỗ cũng
không tối, khiến cho ông ta luc này mới ngả ngả say chi biết khóc dở mếu dở.
Thắm Băng Thanh gục đấu tiên, thưc ăn chưa kíp gắp được mấy gắp. Sau đó
Lâm Kiến Quốc vả đản em của Chu mặt rỗ cũng lấn lượt gục xuống gấm bản.
Chu mặt rỗ biết rỗ tửu lượng cua minh, thấy Đỗ Long tuy mặt hơi đó nhung ánh
mắt vẫn rất tinh táo, ông ta uống can một ly xong liền típ ly xuống, nói:
Cảnh… cảnh sát Đỗ; tôi không uống được nữa, uổng nữa thì sẽ giống như bọn
chúng… cảnh sát Đỗ tỉnh tỉnh thẳng thắn, tửu lượng lợi hai, tôi… tôi thích!
Nếu
cảnh sát Đỗ mà không khinh tôi... sau này ở quận Bạch Hoa mà có chuyện gì, chỉ
cần một cứ đến thoại, Chu mặt rỗ tôi cho dù đang bò trên bụng đàn bà thì cũng
sẽ
lập tức xuất hiện trước mặt anh!
Đỗ Long cũng đã ngả ngả say, hắn cười nói:
Được, tôi và Chu lão đại là bạn, sau này có chuyện gi mà ngay cả Trưởng
phòng Uẩn cũng không giải quyết được thi cư tim tôi. Tôi không dám đảm bảo
chắc chắn giúp được, nhưng nhất đinh sẽ giúp. Hôm nay mọi người cũng đã uống
tương đối rồi, giải tán nhé.
Chu mặt rổ và đàn em của ông ta ở ngay lại nhà hàng, Đỗ Long cũng để Lâm
Kiến Quốc ngủ lại khách sạn Thế Kỷ. rồi đổ Thẩm Băng Thanh đi ra ngoài. Vưa
bước ra ngoài, gió Lanh thổi qua, Thẩm Băng Thanh tỉnh táo lại một chút, mơ
màng nói gi đó, rồi bỗng nhiên lại hát bài “chúng ta là người linh”. Đỗ Long
đỡ
anh ta ra bãi đỗ xe, Thẩm Băng Thanh bỗng nhiên nôn hết ra, Đỗ Long không k_ip
để phóng, bị nôn một chút lên người.
Đỗ Long chỉ khẽ cau mày, lôi giấy ăn trong túi ra lau qua cho minh, đợi Thẩm
Băng Thanh nôn xong rồi mới lau miệng cho anh ta, sau đó lại cổng anh ta lên
xe
may.
Đỗ Long lôi từ trong gầm xe ra một chiếc công cao su, đỡ Thẩm Băng Thanh
ngôi ngay ngăn ở sau, sau đo vong một tay Thâm Băng Thanh qua vai hãn, một
tay qua hông hãn, khoa hai tay lại trươc ngực hãn, như vậy thì anh ta se không
thế nga được. ụ
Đỗ Long lái xe, nhanh chóng lao về nhà mình, khóa xe cẩn thân rồi cổng Thẩm
Băng Thanh lên trên phong, nem anh ta lên giương tôi đi tăm rứa.
Đêm đó Đỗ Long ngủ rất sâu, đến khi chuông báo thức vang lên hắn mới tỉnh
Lai, tỉnh đây rồi phat hiện ra Thâm Băng Thanh vân năm trên giương, ngay kho
khó.
Đỗ Long cũng không đánh thức anh ta dậy, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chay
xuống dưới nhà. Nhưng khi chay ra chỗ hôm qua dụng xe thi hắn không khói
ngày người ra, chiếc xe máy của hẳn mọi hôm vẫn là chiếc bắt mắt nhất trong số
xe máy ở đấy, nhưng… nhưng bây giờ đã chẳng thấy đâu nữa!
Đỗ Long chỉ ngày ra trong một khoảnh khắc rổiy' thức được, xe của minh đã hi
ăn trộm mất. Hắn bực tức chửi thề mấy câu, rối nít điền thoại gọi điên cho
Hoàng
Kiết Hạo:
Đội trường, xe của tôi hi trộm mất rồi, tôi và Thẩm Băng Thanh xem ra phải
xin nghi nửa ngày rồi!
Hoảng Kiết Hạo cũng vô cũng bất ngờ, cười nói:
Chuyện thế nào thế? Tôi còn cứ tưởng hai câu ở với nhau thi không đi muộn
nữa... bấy giờ tôi sẽ gọi điên cho đội trường Ngô của trung đội số 3, bảo anh
ấy
ưu tiên điều tra vụ của cấu, mje kiếp, trộm bấy giờ ngay cả cảnh sát cũng đảm
trộm, đúng là ăn phải gan hùm. Các cậu cũng không cần xin nghi, bao giờ đến
thi
đến,_ trư khi cả buổi sáng cũng không đến, nếu không tôi không tinh các cấu
xin
nghỉ.
Uống rượu thật đúng là hỏng việc.
Đồ Long thầm mắng trong lòng, đối lại lúc bình thường, chưa đến năm giờ hắn
đã đi ra ngoài tập luyện rồi, có thế phát hiện xe mô tô bị trộm trước hai ba
tiếng
đồng hồ, điều này có thế làm tăng xác suất phá án. Phải biết rằng vụ án mất
trộm
nên được phát hiện càng sớm càng tốt, hơn nữa bây giờ đúng vào giờ đi làm cao
điểm, người đến người đi, cho dù tên trộm đế lại dấu vết gì cũng hầu như đã bị
phá hư hết rồi.
Đồ Long chạy lên lầu đánh thức Thầm Băng Thanh, liền nói:
Mau dậy đi tắm, sau khi rửa mặt thì ngồi xe buýt đi làm đi, xe của tôi bị trộm
rồi, tôi muốn ở lại phối hợp điều tra với Trung đội 3!
Thắm Băng Thanh sau khi tỉnh táo thì sửng sốt, chỉ thấy Đồ Long đã như luồng
gió mạnh chạy ra ngoài cửa rồi. Thắm Băng Thanh mất mười phút mới xuống tới
dưới lầu, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên những giọt nước vương trên mấy sợi
tóc
ngắn dưới vành mũ.
Ở cửa phòng bảo vệ của cư xá, Thắm Băng Thanh gặp được Đồ Long, thấy hắn
đang hỏi bảo vệ. Những bảo vệ kia cho biết người bảo vệ trực ca đêm hôm qua đã
tan ca về rồi, Đồ Long liền yêu cầu bọn họ xem lại bảng ghi hình ở cửa lớn tối
hôm qua, sau đó phát hiện khoảngầchừng vào lúc mười hai giờ khuya, có người
đội mũ bảo hiểm lái xe mô tô của Đỗ Long đi.
Đồ chó hoang, bố mày mười một giờ rưỡi mới trở về, mười hai giờ xe đã bị
trộm, tên khốn kiếp này nhất định là đã chủ ý tới tôi, mau tua lại, tôi muốn
nhìn
xem người nào đã đi theo tôi vào cư xá!
Đồ Long phán đoán vô cùng chính xác, ngay khi Đồ Long chờ Thắm Băng
Thanh vào cư xá chưa đầy hai phút, một chiếc xe mô tô khác liền chạy vào, trên
xe có hai người, đầu đội mũ bảo hiểm, một người trong đó đúng là người đã lái
xe của Đồ Long đi!
Đồ chó hoang, nếu để tôi bắt được, tôi không thế không lột da bọn chúng!
Đồ Long nghiến răng nghiến lợi nói, hắn quay đầu lại nhìn Thầm Băng Thanh
nói:
Vụ án này khá đơn giản, anh không cần theo giúp tôi, mau đi làm đi, thiếu hai
người chỉ sợ bọn họ sẽ bận rộn.
Vẻ mặt Thầm Băng Thanh có chút bất ngờ, anh nhìn thấy mình được Đồ Long
chở về. Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, anh bỗng nhiên nhớ lại hình như
mình ói lên người Đồ Long, Thầm Băng Thanh nói với Đồ Long:
Có gì cần giúp đỡ thì gọi điện cho tôi, cảm ơn anh.
Đồ Long nói:
Lại nữa rồi, đổi lại là anh chở tôi về, tôi cũng sẽ không khách sáo với anh,
chúngta bây giờ là cộng sự, có hiểu không? Huống chi hôm qua là do tôi ép anh
đi, anh uống say cũng là gián tiếp bị tôi làm hại.
Thầm Băng Thanh bây giờ còn “có chút nhức đầu do say rượu, anh không khỏi
tức giận nói:
Anh biết tửu lượng tôi kém, tại sao còn muốn ép tôi uống rượu? Tửu lượng
anh tốt, uống giúp tôi hai chén mà cũng không chịu, còn nói là cộng sự sao,
chỉ
biết hại tôi.
Đồ Long cười ha ha nói:
Tôi chính là muôn cho anh say, bộ dạng của anh khi say rât thú vị, hơn nữa khi
say anh còn nói rât nhiêu, đều bị tôi nghe thây hét rât rõ ràng, sau này nêu
như
anh dám chọc giận tôi, tôi sẽ... Ha ha...
Thầm Băng Thanh lưòm mắt nói:
Mặc kệ anh, tôi đi làm đây, anh cứ từ từ mà phá án, tìm xe mô tô của mình vê
đi!
Khoảng tám giờ rưỡi lão Ngô đội trường Trung đội 3_ đội Hình sự quân Tây Sơn
dân theo hai sĩ quan cảnh sát đi vào cư xá. Đô Long kê sơ qua cho bọn họ vê
việc...