Người đăng: tuanh.kst@
Mọi người đã sớm biết năng lực của Đỗ Long nên nghe cũng thấy bình thường.
Nghe xong lời phân tích về thi thể của Đỗ Long bọn họ lập tức triển khai việc
thăm hỏi điều tra trong thôn.
Lúc điều tra hiện trường thì Đỗ Long vô cùng chăm chú nhưng khi điều tra xong
lại bắt đầu ngây ra. Thẩm Băng Thanh thấy thế không khỏi thầm than, xem ra lần
này Đỗ Long chịu đả kích không nhỏ rồi.
Thẩm Băng Thanh bước tới bên cạnh Đỗ Long nói:
Đỗ Long cười khổ nói:
Thẩm Băng Thanh không kìm nổi mắng:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, đang chuẩn bị bỏ đi thì đột nhiên điện thoại của
Đỗ Long vang lên. Đỗ Long cầm điện thoại lên nhìn, cười khổ nói với Thẩm Băng
Thanh:
Đỗ Long nghe điện thoại, đồng thời bước sang bên cạnh, hắn nói:
Bạch Tùng Tiết cười lạnh nói:
Đỗ Long nói:
Đúng vậy, cháu vẫn còn nhớ. Bất kể như thế nào thì đều là lỗi của cháu, bác
muốn trừng phạt cháu thế nào cũng được. Cháu đồng ý gánh chịu mọi hậu quả,
hiện giờ cháu chỉ mong Tiên Nhi có thể hồi tâm chuyển ý thôi.
Hồi tâm chuyển ý?
Bạch Tùng Tiết cười lạnh nói:
Đỗ Long bị Bạch Tùng Tiết nói cho á khẩu không nói được câu nào. Bạch Tùng
Tiết nói với hắn:
Nói xong Bạch Tùng Tiết liền cúp máy, Đỗ Long cầm điện thoại đứng ngây ra. Hắn
không thể mất đi Bạch Nhạc Tiên nhưng phải đánh đổi bằng cái giá là sự rời bỏ
của Nhạc Băng Phong. Đây cũng không phải là việc mà hắn có thể chấp nhận được.
Việc này nên giải quyết thế nào cho tốt đây?
Thẩm Băng Thanh bước lên hỏi:
Đỗ Long cười khổ nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Mới nói đến đây thì bỗng nhiên có người chạy từ xa đến, hét to:
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh liếc nhìn nhau một cái, cùng nhìn về hướng người
kia. Người chạy đến báo tin là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đeo một
cái kính nho nhã lịch sự. Cậu ta chạy rất nhanh, lúc sau đã chạy đến trước mặt
mọi người, thở không ra hơi, nhìn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh một cái rồi nói
với Đỗ Long:
Đỗ Long nói:
Cậu thanh niên kia là Trợ lý Bí thư chi bộ thôn Đại Hưng Phong Học Chí, cậu ta
mồm miệng nhanh nhẹn, vừa đi vừa nói:
Đỗ Long nói:
Phong Học Chí nói:
Đỗ Long “uhm” một tiếng nói:
Phong Học Chí nói:
Đỗ Long không tiếp lời, hắn quay đầu nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, nói:
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu. Sau khi vào thôn hai người liền chia ra làm việc.
Đỗ Long đến nhà của Hoắc Đỗ Tư, chỉ thấy nhà của Hoắc Đỗ Tư là một căn nhà cũ
nát, so với mấy căn nhà mới xây của hàng xóm thì quả thật là sa cơ thất thế.
Cạnh sân vẫn còn nhà vệ sinh, sợ là trong nhà đến bồn cậu tự hoại cũng không
có, thảo nào không lấy được vợ.
Đi qua sân trước phơi ngũ cốc, chỉ thấy cửa nhà Hoắc Đỗ Tư đã khóa lại, nhìn
qua giống như là không có người ở nhà. Cửa sổ của loại nhà cũ như thế này vẫn
làm bằng gỗ, buộc lại từ bên trong. Mặc dù không nhìn được bên trong nhưng Đỗ
Long vẫn dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình nhìn xuyên qua tường để biết
qua một chút về tình hình của nhà Hoắc Đỗ Tư.
Trong phòng rất loạn, nhưng không phải là sự hỗn loạn do bị lục lọi mà là do
bình thường thiếu thói quen dọn dẹp nên mọi thứ trong phòng sắp xếp rất lộn
xộn. Người đàn ông độc thân đúng là người đàn ông độc thân, nếu như Hoắc Đỗ Tư
lấy một người vợ thì chắc là cũng không lộn xộn như thế này.
Xem ra trong phòng không có gì khác thường cả. Đỗ Long cùng mấy người Phong
Học Chí đi dọc theo chân tường vây quanh sân sau nhà Hoắc Đỗ Tư. Sân sau nhà
Hoắc Đỗ Tư chất một ít gạch cát, mục tiêu chính là một đống cỏ khô. Dưới sự
chỉ dẫn của mộtngười dân trong thôn, Đỗ Long đi vòng ra phía sau đống cỏ, bên
cạnh đỉnh đống cỏ phát hiện một bàn chân đi dép chữ nhân. Từ màu da xanh đen ở
mu bàn chân, Đỗ Long biết người này đã chết lâu rồi.
Đỗ Long không đến xem thi thể, hắn xoay người hỏi:
Ai là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân?
Tôi!
Người vừa chỉ cho Đỗ Long vị trí cái xác hưng phấn giơ tay nói. Đỗ Long liếc
mắt nhìn anh ta một cái, nói:
Người kia có lẽ tưởng là sẽ được nhận khen thưởng nên hưng phấn đáp: