Sự Phiền Muộn Của Lâm Nhã Hân ...


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long ở nhà một mình, hắn bật máy tính lên, mở QQ ra, chọn nick
của một người bạn thân, hỏi:


  • Có trên mạng không? Đang chán đời, muốn tìm người nói chuyện...

Ngày hôm sau Đỗ Long tiếp tục đi làm, tiếp tục điều tra phá án. Hắn
làm việc rất nỗ lực, mọi vụ án qua tay hắn đều như có thánh thần
phù trợ, được giải quyết nhanh chóng, năng lực của hắn nhận được
sự khẳng định của cả trung đội điều tra. Hoàng Kiệt Hạo bắt đầu
cho hắn phụ trách đội điều tra vụ án mới, nhưng cho dù trong lúc
bận nhất thì vẫn cho người để ý đến hắn, tránh hắn nhất thời đầu
óc bị kích động, lại làm ra những việc không thể xử lý nổi. Ở
trong đội điều tra chỉ có Thẩm Băng Thanh là có tuổi nghề ít hơn Đỗ
Long, bởi vậy thời gian tiếp xúc của hai người dần dần tăng lên.

Trước dịp quốc khánh, trên cầu vai của Đỗ Long cuối cùng cũng đã
tăng thêm một bông hoa nữa (tức là từ Binh Nhì lên thành Binh Nhất). Đó là
do Đỗ Long biểu hiện xuất sắc, tỷ lệ phá án của trung đội điều tra
cũng rất cao, điều này có lợi cho cả trung đội điều tra nên tất cả
mọi người đều vui vẻ chúc mừng Đỗ Long, thậm chí còn đến nhà hàng
uống rượu chúc mừng hắn.

Quan hệ giữa Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cũng dần được cải thiện,
Thẩm Băng Thanh làm việc không so đo tính toán, những việc nặng nhọc
đều không nề hà. Đỗ Long thường xuyên bắt anh ta làm những việc tốn
công tốn sức, nhưng anh ta cũng không hề oán trách, cùng lắm chỉ
trừng mắt nhìn Đỗ Long một cái. Đỗ Long ức hiếp anh ta nhiều thành
quen, thường bắt Thẩm Băng Thanh ở lại hiện trường điều tra, còn hắn
lẻn ra ngoài lén lút hẹn hò với Kỷ Quân San.

Bố mẹ Kỷ Quân San đã tăng cường quản lý cô, nhưng cô cũng có công
việc của mình, họ cũng không thể quản lý hết được, bởi vậy nên
mới tạo cơ hội cho Đỗ Long. Bị bố mẹ ngăn cấm, tình cảm giữa hai
người lại càng nồng thắm hơn, Đỗ Long ngoài việc được hôn chiếc môi
xinh của người đẹp, tay hắn thậm chí trong sự cho phép của người
đẹp còn bắt đầu được sờ mó vào những nơi nhạy cảm hơn.

Sắp đến ngày quốc khánh, để đề phòng trong thời gian quốc khánh
xảy ra những vụ việc lớn ảnh hưởng đến trật tự xã hội, cấp trên
có chỉ thị, tiến hành chỉnh đốn trật tự xã hội trong phạm vi toàn
quốc, trung đội điều tra cũng bị ảnh hưởng theo, cảnh sát ở các
đồn công an và đội trật tự trị an lại càng bận rộn tới mức thời
gian ăn cơm cũng chẳng có.

Cuối cùng cũng đã đến quốc khánh, trong khi phần lớn mọi người
trong cả nước đều đã được nghỉ lễ thì phần lớn cảnh sát trong cả
nước lại phải làm tăng ca, Đỗ Long đương nhiên cũng không phải ngoại
lệ. Tuy nhiên hắn chỉ phải làm tăng ca ban ngày, do khắp nơi đều tăng
cường đấu tranh phòng chống tội phạm nên tỉ lệ trọng án rất thấp,
hơn nữa trong thời gian trước đó trung đội điều tra khu Tây Sơn phá án
như chẻ tre nên trong thời gian quốc khánh, trung đội điều tra số 1
của khu Tây Sơn lại vô cùng nhàn nhã.

Sau khi hết giờ làm, Đỗ Long không về nhà, bố hắn đã “mất tích”
mấy ngày rồi, mẹ hắn lại đi Thượng Hải, bây giờ có về nhà cũng
chỉ cô đơn một mình, bởi vậy Đỗ Long mua ít hoa quả, xách đến Khu
chung cư Minh Thúy.

Mã Quang Minh gần đây công việc bận rộn, gia đình cũng hòa thuận, ông
cũng đã lâu không đến khu chung cư Minh Thúy nữa. Đỗ Long cũng rất
bận, nhưng Mã Quang Minh cứ thúc giục mãi nên hắn cũng đã tới đây
hai lần, bảo vệ cổng cũng quen mặt hắn nên vừa nhìn thấy hắn đi xe
mô tô đến liền cho hắn đăng ký, chẳng hỏi han gì nữa liền cho vào
trong.


  • Cậu đến rồi à...

Lâm Nhã Hân nhìn thấy Đỗ Long, chỉ nhẹ nhàng nói:


  • Ngồi đợi một lúc nhé, tôi còn có chút việc, xong rồi sẽ ra tiếp
    đón cậu...

Sự lãnh đạm của Lâm Nhã Hân không khiến cho Đỗ Long cảm thấy kỳ lạ.
Trên thực tế hai lần trước hắn tới, Lâm Nhã Hân vẫn còn khá khách
khí với hắn, hôm nay lạnh nhạt như vậy, có lẽ là do đã bị Mã Quang
Minh bỏ rơi đã lâu, Đỗ Long vô duyên vô cớ đến như vậy, người ta hoan
nghênh mới lạ.

Sau khi đưa Đỗ Long vào nhà, Lâm Nhã Hân lên phòng sách trên tầng 2,
trà cũng không rót cho hắn. Đỗ Long nhún nhún vai, tự đổi dép, đi
vào trong phòng khách, nhìn thấy Đông Đông đang ngồi chơi điện tử
trước chiếc ti vi 42 inches.

Tên đầy đủ của Đông Đông là Hồ Tiểu Đông, năm nay vừa lên lớp 2, quốc
khánh được nghỉ ở nhà, đương nhiên là thoải mái chơi bời.


  • Đông Đông, chơi gì vui thế.

Đỗ Long ngồi xuống cạnh Đông Đông, xoa đầu thằng bé, hỏi.


  • Chú, chú đến lúc nào thế!

Vẻ mặt Đông Đông tràn đầy sự vui mừng, nhưng rồi lại nhanh chóng dán
mắt vào màn hình ti vi, trên màn hình, Đông Đông đang vào vai một
lính đột kích, tất cả mọi kẻ thù xuất hiện trước mặt cậu bé đều
nhanh chóng bị bắn thành tổ ong.


  • Có chơi hai người được không? Chú chơi với cháu có nhé?

Đỗ Long cười nói, muốn tạo dựng quan hệ tốt với trẻ con thì biện
pháp tốt nhất chính là chơi đùa cùng chúng.

Đông Đông quả nhiên rất vui mừng, tắt ngay trò chơi đi, chuyển sang
loại có thể chơi hai người. Đỗ Long liền cùng cậu bé sát cánh vượt
cửa ải trong thế giới điện tử.

Trời tối dần, Đỗ Long nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ. Lâm Nhã Hân
vẫn chưa xuống nấu nướng gì cả, Đỗ Long hỏi Hồ Tiểu Đông:


  • Đông Đông, cháu có đói không?


  • Không đói...


Đỗ Long hỏi cũng như không, trẻ con mà đang ham chơi điện tử thì có
biết đói là gì nữa.

Đỗ Long bỏ tay game xuống, nói:


  • Đông Đông chơi một mình một lát nhé, chú đi xem mẹ cháu đang làm
    gì.

Đỗ Long đi lên tầng 2, gõ cửa phòng sách.


  • Vào đi!

Giọng nói của Lâm Nhã Hân vang lên, Đỗ Long đẩy cửa đi vào, nhìn
thấy Lâm Nhã Hân đang bận rộn trước màn hình máy tính.

Đỗ Long nhìn vào màn hình máy tính, toàn màu xanh xanh đỏ đỏ của
giá cổ phiếu, hắn nói:


  • Chị Lâm, đang chơi chứng khoán à? Cũng không còn sớm nữa, phải
    chú ý đến sức khỏe, Đông Đông cũng đói rồi.

Lâm Nhã Hân dập màn hình máy tính xuống, kéo ghế đứng dậy, nói:


  • Đó là giao dịch hàng hóa kỳ hạn... Đỗ Long, cậu có rỗi không? Tối
    nay tôi có việc, cậu ở lại ăn cơm, sau đó chơi với Đông Đông một lát
    nhé.

Đỗ Long đáp:


  • Được, chị Lâm, tôi giúp chị nấu nướng nhé.

Lâm Nhã Hân liếc nhìn Đỗ Long một cái, khẽ gật đầu, xuống tầng 1,
Đỗ Long đi theo sau chị, ánh mắt bất giác nhìn lên dáng người của
chị. Người đẹp rốt cuộc vẫn là người đẹp, cho dù là mặc bộ đồ
rộng rãi không khoe hết được đường nét cơ thể thì vẫn là một người
đẹp quyến rũ.

Ánh mắt Đỗ Long dừng lại trên đôi vành tai đẹp như ngọc mã não và
chiếc cổ ngọc ngà của Lâm Nhã Hân, chỉ mong cầu thang có thể dài ra
mãi.

Phòng bếp liền ngay với phòng khách, chiếc máy hút khói kêu ầm ầm,
hút hết khói bếp ra bên ngoài. Đỗ Long vừa gọt bí vừa thỉnh thoảng
nói chuyện với Lâm Nhã Hân, ánh mắt không khỏi liếc theo dáng người
của chị, giống như ánh mắt hắn có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo
của chị, nhìn thấy những cảnh vật đẹp đẽ ở bên trong đó.

Lâm Nhã Hân không chú ý đến ánh mắt của hắn, chị nấu nướng nhưng
tâm trí lại đang chú ý đi đâu đâu, đúng lúc chị sắp làm cháy chảo
thức ăn thì Đỗ Long đã kịp thời cầm lấy tay cầm của chiếc chảo, bê
chiếc chảo ra khỏi bếp.

Lâm Nhã Hân đang mải nghĩ về xu thế của thị trường hàng hóa kỳ hạn
thì bỗng một cánh tay từ dưới hông vươn ra, nắm chặt lấy tay chị.
Lâm Nhã Hân giật mình, vội quay đầu lại, phát hiện ra là Đỗ Long,
liền lấy tay vỗ vỗ ngực, nói:


  • Đỗ Long, cậu làm gì thế, làm tôi sợ chết khiếp.

Tư thế của Đỗ Long lúc này gần như đang ôm Lâm Nhã Hân trong lòng.
Hắn ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ trên người Lâm Nhã Hân, nói:


  • Chị Lâm, chị đang nghĩ gì thế, thức ăn suýt nữa cháy khét rồi.

Lâm Nhã Hân lúc này mới định thần lại, khẽ “ồ” một tiếng, đặt
chảo qua một bên. Đỗ Long cảm thấy bàn tay của Lâm Nhã Hân rất mềm
mại, tựa như không có xương, nhất thời không nỡ bỏ ra, nhưng hắn vẫn
cố gắng dùng ý chí kiên cường để khống chế tạp niệm của mình,
kịp thời bỏ tay chị ra.

Lâm Nhã Hân cũng không để ý đến, chỉ thở dài một cái, nói:


  • Gần đây tinh thần của tôi không tốt, nấu nướng cũng chẳng biết có
    ngon hay không. Hay để tôi gọi điện mua thức ăn ngoài nhé.

Đỗ Long nói:


  • Không cần đầu, chị Lâm, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, ra chơi với
    Đông Đông đi. Để cơ hội cho tôi thể hiện nhé, nửa tiếng sau là có cơm
    ăn.

Lâm Nhã Hân gần đây chơi thị trường hàng hóa kỳ hạn, bị thua lỗ không
ít, tiền vốn bị ứ đọng trong đó, tạo thành hiệu ứng đôminô kéo
theo hàng loạt vấn đề khác. Mấy công ty trong tay Lâm Nhã Hân cũng
xuất hiện nguy cơ đứt nguồn vốn, hiện tại đang phải đi vay vốn để
duy trì hoạt động. Hiện nay thị trường hàng hóa kỳ hạn đang ảm đạm,
Lâm Nhã Hân đã bắt đầu tính đến việc bán tháo hợp đồng trong tay
để lấy lại vốn giải quyết khó khăn, nhưng làm thế thì tổn thất
quá lớn nên chị vẫn do dự, bởi vậy nên làm việc gì cũng không tập
trung được.

Bây giờ tâm trí chị đang ở mãi tận thị trường bên Mỹ, đâu còn tâm
trí mà nấu nướng gì nữa, thấy Đỗ Long chủ động yêu cầu, chị cũng
thuận thế đồng ý:


  • Vậy thì phiền cậu quá, tôi lên tầng trên xem sao, cậu làm xong gọi
    tôi nhé.

Đỗ Long quay đầu nhìn bóng Lâm Nhã Hân vội vàng bước đi, trên mặt lộ
ra nụ cười thần bí.

Nửa tiếng sau, Đỗ Long nấu nướng xong, gọi hai mẹ con Lâm Nhã Hân ra.
Ba người ngồi quây quanh bàn ăn, Hồ Tiểu Đông liếc nhìn Đỗ Long, lại
liếc nhìn Lâm Nhã Hân, trên mặt xuất hiện nụ cười đầy hạnh phúc,
nói:


  • Mẹ, mẹ có cảm thấy chúng ta giống một gia đình không?

Lâm Nhã Hân mắng:


  • Không được nói bậy, chú Đỗ có bạn gái rồi. Đỗ Long, cậu nấu nướng không
    tồi, học của ai thế?

Lâm Nhã Hân chuyển chủ đề rất nhanh, nhưng Đỗ Long vẫn kịp phát hiện ra một
tia bất ngờ trên mặt của chị. Hắn cười nói:


  • Mẹ tôi nấu nướng không tệ, nhưng tôi chẳng học được tí nào, đều tự học
    trong thời gian ở trọ ở trường. Đông Đông, ăn nhiều rau xanh một chút, đừng
    chỉ ăn thịt không, nếu không sẽ sinh bệnh đấy.

Lâm Nhã Hân và Đỗ Long nói với nhau mấy câu, rồi lại chìm vào im lặng. Nhìn
thấy chị chuẩn bị đưa thìa canh lên tận mũi, Đỗ Long lại ra tay giúp đỡ, nắm
tay tay chị, nói:


  • Chị Lâm, có phải là chuyện buôn chứng khoán không?

Lâm Nhã Hân nhíu mày:


  • Tôi bảo là mua bán hàng hóa kỳ hạn, chứ không phải chứng khoán.

Đỗ Long cười hà hà nói:


  • Đối với tôi thì đều giống nhau cả. Tôi cũng có chút hiểu biết về thị trường
    hàng hóa kỳ hạn, nghe nói sắp tới giá ngô sẽ tăng, chị có thể chú ý một chút.


  • Ngô, của tôi cũng toàn là ngô.


Lâm Nhã Hân giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi, bực tức nói:


  • Từ nửa tháng trước đã có người nói giá ngô sẽ tăng mạnh, nhưng sau khi tôi
    mua thì lại giảm liên tục, bây giờ đã giảm mất một phần ba rồi. Cậu đừng có
    nói với tôi là cũng nghe thấy tin tức nội bộ gì đó nhé.

Đỗ Long cười nói:


  • Chị Lâm, chị đừng vội, giá ngô sớm muộn sẽ tăng, đây không phải là tin tức
    nội bộ, mà là bí mật quốc gia. Không tin tôi có thể hỏi giúp cho chị, tình
    hình thị trường hàng hóa kỳ hạn của Mỹ tối nay ra sao, sáng sớm mai chị sẽ
    biết có phải tôi bốc phét hay không.

Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long, trên mặt hiện rõ hai chữ “bốc phét”, Đỗ Long nháy
nháy mắt, lôi điện thoại của hắn ra, bấm bấm một lúc, một lúc sau, một tin
nhắn được gửi đến. Đỗ Long đọc:


  • Năm phút sau khi mở cửa thị trường, giá ngô sẽ giảm mạnh, sau đó tuy có
    tăng, nhưng cho tới lúc đóng cửa, giá ngô sẽ giảm khoảng 5%. Đây là đợt giảm
    giá cuối cùng, sau đó giá tương lai của ngô trong một tuần sẽ tăng trên 50%.

Lâm Nhã Hân cười lạnh:


  • Cậu kiếm được tin tức từ mạng bói toán nào thế. Những lời này mà cũng có
    thể tin được thì con người đã sớm di dân lên sao Kim rồi!

Đối diện với sự châm biếm không chút che giấu của Lâm Nhã Hân, Đỗ Long bình
tĩnh nhìn chị, mỉm cười nói:


  • Chỉ Lâm, tin hay không do chị, sáng sớm mai sẽ biết kết quả, Đông Đông,
    cháu có tin chú không?


  • Cháu tin!


Hồ Tiểu Đông ra sức gật đầu, nói.

Lâm Nhã Hân hừ một tiếng, và vội miếng cơm vào miệng, rồi bỏ bát đũa xuống,
nói:


  • Tôi no rồi, mọi người cứ ăn nhé, ăn xong không cần rửa bát đũa đau, Đỗ Long
    chơi với Đông Đông một lát nhé. Tôi lên gác đây.

Nhìn bóng Lâm Nhã Hân bước đi, Đỗ Long nói với theo:


  • Chị Lâm, chị cố gắng lên, chỗ ngô đó bây giờ mà bán đi thì tiếc quá.

Lâm Nhã Hân không thèm để ý đến Đỗ Long, rầm một tiếng đóng mạnh cửa lại. Đỗ
Long thở dài một tiếng, nói với Hồ Tiểu Đông:


  • Đông Đông, hi vọng mẹ cháu có thể cố gắng chịu đựng, qua đêm nay mọi chuyện
    sẽ tốt đẹp hơn.

Đông Đông nửa hiểu nửa không, nhìn Đỗ Long, ra sức gật đầu.

Khoảng chín giờ tối, Đỗ Long rời khỏi Khu chung cư Minh Thúy. Đông Đông tắm
rửa xong, chạy lên tầng hai nói chúc ngủ ngon với Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân mới
phát hiện ra Đỗ Long đã đi rồi. Hắn không chỉ rửa hết bát đũa, dọn dẹp bếp mà
còn tiện tay dọn luôn cả phòng khách. Mấy ngày nay, do Lâm Nhã Hân mải việc
nên phòng khách cũng vô cùng lộn xộn, nhưng lúc này đã được hắn dọn dẹp sạch
sẽ, không còn một hạt bụi.

Lâm Nhã Hân cảm thấy rất khó hiểu, hành động của Đỗ Long không thể nào do Mã
Quang Minh căn dặn được, anh chàng này đúng là có chút kỳ lạ. Tuy nhiên Lâm
Nhã Hân vẫn không tin lời của Đỗ Long, cho dù thị trường hàng hóa kỳ hạn của
Mỹ thực sự có người có thể khống chế hoặc dự đoán được, nhưng người như vậy
đến Mã Quang Minh còn chẳng thể quan hệ nổi, nói gì đến Đỗ Long.

Mang theo tâm trạng hoài nghi và coi thường, Lâm Nhã Hân cố gắng kiên nhẫn đọc
hết cho con trai một câu chuyện cổ tích, khi Đông Đông đã ngủ say, cô lại quay
về phòng sách, tiếp tục phân tích các nguồn thông tin, dự đoán tình hình. Hiện
nay khắp nơi đều tràn ngập những thông tin bi quan, hoàn toàn không nhìn thấy
được dấu hiệu giá ngô sẽ tăng trở lại. Có người thậm chí còn dự đoán giá ngô
sẽ giảm tiếp 30% nữa, nghe nói có mấy người đặt mua ngô đã nhảy lầu tự sát...

Trong tình trạng như vậy, thị trường giao dịch hàng hóa kỳ hạn của Mỹ bắt đầu
mở cửa. Lâm Nhã Hân đang chuẩn bị đem bán một phần ba số ngô có trong tay thì
giao dịch trên thị trường bắt đầu tăng đột biến, giá ngô sụt giảm liên tục,
trong nháy mắt đã giảm 7%. Lâm Nhã Hân ngây người ra, chỉ trong mấy phút do
dự, cô đã lại tổn thất thêm mấy trăm ngàn USD, cho dù có bán đi một phần ba số
hàng trong tay thì cũng chẳng có cách nào để cứu vớt tình trạng thiếu vốn hiện
nay.

Lâm Nhã Hân do dự, giá cả hiện tại đã vượt khỏi ngưỡng chịu đựng của cô, cô
ngây ngốc ngồi trước màn hình máy tính, nhìn giá ngô tương lai lên lên xuống
xuống, cho tới khi hừng đông xuất hiện, thị trường hàng hóa kỳ hạn Mỹ đóng
cửa, giá cả hợp đồng ngô trong ba tháng tới đã giảm 5,5% so với ngày hôm
trước.

Lâm Nhã Hân đầu ong ong, đờ đẫn như một khúc gỗ đi vào tắm, rồi quay vào ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Hồ Tiểu Đông lay cô dậy:


  • Mẹ, con đói rồi!

Lâm Nhã Hân làm bát mỳ trứng cho con, trong đầu cô vẫn nghĩ đến mấy trăm ngàn
USD vừa bị lỗ, miệng đắng ngắt chả muốn ăn uống gì. Hồ Tiểu Đông húp mì sùm
sụp, cậu nhóc nhìn Lâm Nhã Hân, khẽ hỏi:


  • Mẹ, ngô lại giảm giá à? Giảm bao nhiêu vậy? Hơn 5%? Có phải vừa mở cửa đã
    giảm trên 6%?

Lâm Nhã Hân ngây ngốc gật đầu, Hồ Tiểu Đông lại vui mừng kêu lên:


  • Chú nói đúng rồi! Mẹ, chú thật là lợi hại!

Lâm Nhã Hân bỗng rùng mình, như linh hồn nhập thể nhớ lại lời của Đỗ Long hôm
qua. Đỗ Long quả thực đã dự đoán chính xác xu thế giá ngô hôm qua, lẽ nào Đỗ
Long thực sự có thể có được tài liệu mật của quốc gia?


  • Không, không thể nào? Chắc chắn cậu ta may mắn ngáp phải ruồi...

Lâm Nhã Hân thầm nghĩ.

Điện thoại trên bàn rung lên, phát ra tiếng chuông êm tai, Lâm Nhã Hân cầm
điện thoại lên, phát hiện ra là Đỗ Long đang gọi đến. Chị khẽ cau mày, định
thần lại rồi mới ấn phím nghe. Đỗ Long chào một câu chị Lâm, rồi vô cùng đắc ý
nói:


  • Chị Lâm, tin tức của tôi không sai chứ? Qua hai ngày nữa giá ngô chắc chắn
    sẽ tăng, tin tức đó tuyệt đối chính xác, tôi định nhân hai ngày này tích cóp
    ít tiền, sau đó cũng đi buôn ngô đây.


  • Vô duyên!


Lâm Nhã Hân hừ một tiếng, dập điện thoại, ném mạnh xuống mặt bàn.


  • Con tin chú!

Hồ Tiểu Đông nói, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, khiến cho Lâm Nhã Hân càng cảm
thấy mông lung....

Đỗ Long quả thực đang đi gom góp tiền, tuy Lâm Nhã Hân không hề tin vào tin
tức của hắn, nhưng biết rõ tin tức đó đáng tin mà không tìm cách kiếm một vố
thì đúng là kẻ ngốc. Để có thể nhanh chóng cải thiện cuộc sống, Đỗ Long cũng
quyết liều một phen.

Năm mươi nghìn mẹ hắn đưa cho lập tức được rút ra. Muốn tham gia thị trường
hàng hóa kỳ hạn mà chỉ có năm mươi nghìn thì đúng là trò đùa, Đỗ Long vẫn còn
phải tìm thêm cách khác. Hắn đến khách sạn Kim Long tìm Hạ Hồng Quân, lôi anh
ta vào nhà vệ sinh, hỏi thẳng:


  • Anh giấu tiền ở đâu rồi?

Hạ Hồng Quân khẽ ngẩn người ra, hỏi lại:


  • Tiền nào?

Đỗ Long đáp:


  • Tiền do trưởng phòng kinh doanh của mỏ than Thiết Lĩnh Mạc Khắc Cường tham
    ô, Hà Diệp Hồng đã nói với tôi rồi. Chị ta đã đưa anh 200 nghìn, số tiền đó
    đâu rồi?

Hạ Hồng Quân sau giây lát do dự, cuối cùng cũng nói:


  • Tôi lấy 100 nghìn gửi cho 5 người chiến hữu, còn lại 100 nghìn tôi giấu ở
    núi phía sau mỏ than Thiết Lĩnh.

Đỗ Long nói:


  • Lên lấy về đưa tôi, tôi có việc cần dùng gấp.

Hạ Hồng Quân lập tức gật đầu, nói:


  • Tôi đi xin phép ông chủ cho nghỉ, lập tức đi lấy về.

Đỗ Long nói:


  • Tôi đi xin phép thay anh, anh lấy xe máy của tôi mà đi, đừng để người khác
    biết được, phải bí mật đấy.

Hạ Hồng Quân gật đầu, cầm lấy chìa khóa xe máy của Đỗ Long, thay quần áo rồi
đi luôn. Đỗ Long đi gặp ông chủ Lâm Kiến Quốc xin nghỉ thay cho Hạ Hồng Quân.
Lâm Kiến Quốc nghe nói chỉ xin nghỉ một ngày liền đồng ý ngay. Ông ta còn nói
với Đỗ Long:


  • Hai ngày nữa khách sạn bên khu Bạch Hoa cũng khai trương, cảnh sát Đỗ nhất
    định phải nể mặt tham dự nhé.

Đỗ Long đáp:


  • Không vấn đề gì, chỉ cần tôi không phải làm tăng ca thì nhất định sẽ tới.

Đỗ Long vốn định mượn Lâm Kiến Quốc ít tiền, nhưng rồi lại nén nhịn. Quan hệ
của Lâm Kiến Quốc và hắn vẫn chưa tới mức có thể tùy tiện mượn tiền được,
huống hồ đó còn là một số tiền không nhỏ.

Đỗ Long cuối cùng không mượn tiền của Lâm Kiến Quốc, hắn rời khỏi khách sạn
Kim Long, cầm 50 nghìn đến công ty chứng khoán mở một tài khoản. Tiền của hắn
ít, không đủ chơi thị trường hàng hóa kỳ hạn, nhưng có thể chơi chứng khoán.
Hắn biết rõ giá ngô của Mỹ sẽ tăng mạnh, không thể trực tiếp kiếm lợi từ đó,
nhưng có thể mua cổ phiếu liên quan đến ngô với giá rẻ, đợi đến khi giá ngô
tăng lên, cổ phiếu của những công ty đó chắc chắn cũng sẽ tăng, Đỗ Long cũng
có thể gián tiếp kiếm được tiền.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #114