Hợp Tác Cùng Có Lợi


Người đăng: tuanh.kst@

Cổ Dật Phi cười rất giảo hoạt, đó là bởi vì nếu Đỗ Long hỏi mấy câu hỏi này
thì hiển nhiên là hắn động tâm rồi. Chỉ cần hắn động tâm thì không thể trốn
thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Đỗ Long cũng đang cười, rõ ràng là có chút không tập trung. Hắn đang bận cảm
nhận suy nghĩ của Cổ Dật Phi, đáp án của câu hỏi hắn nháy mắt có thể biết được
nhưng điều này vẫn chưa làm cho Đỗ Long thỏa mãn, hắn muốn biết nhiều thông
tin hơn nữa về bí bảo Thiên vương.

Bí mật về ngọc điệp của Bát tiên ngoại trừ bảo tàng và bí tịch võ công ra quả
nhiên còn có bí mật khác. Có điều đáp án đó hơi khó hiểu một chút nên Đỗ Long
rất hoài nghi tính chân thực của nó.

Bốn ngọc điệp trong tay Cổ Dật Phi lần lượt là của Lý Thiết Quải, Hán Chung
Ly, Hàn Tương Tử, Tào Quốc Cữu. Theo hiểu biết của Cổ Dật Phi ngọc điệp trong
tay Dương Đa Quân hẳn là của Lâm Thái Hòa còn ngọc điệp Tiên cô có khả năng là
rơi vào ta người Nhật Bản rồi.

Cổ Dật Phi vì việc ngọc điệp Bát tiên mà bận rộn nửa đời người nên sự hiểu
biết của ông ta về ngọc điệp Bát tiên hơn hẳn Đỗ Long. Từ ông ta Đỗ Long có
thể biết thêm nhiều việc mà từ trước tới giờ chưa từng nghe qua.

Sau khi thuận miệng hỏi mấy vấn đề Đỗ Long nói:


  • Tôi rất ngờ vực phái Tịnh thủ nhiều người thế lớn, ngọc điệp trong tay tôi
    sớm đã bị các vị mô phỏng lại rồi, tại sao ngài lại còn muốn hợp tác với tôi?
    Lẽ nào tôi còn có giá trị lợi dụng nào khác sao?

Cổ Dật Phi cười ha hả nói:


  • Phó cục trưởng Đỗ thực sự là quá coi thường bản thân mình rồi. Năng lượng
    của Phó cục trưởng rất lớn muốn tiền có tiền muốn người có người. Sau lưng còn
    có hai hệ thống Công an và An ninh Quốc gia ủng hộ, hô mưa gọi gió là chuyện
    dễ như trở bàn tay.

Nghe Cổ Dật Phi tâng bốc Đỗ Long chỉ thờ ơ nghe, Cổ Dật Phi tiếp tục nói:


  • Không giấu gì Phó cục trưởng, tôi tìm ngọc điệp đã rất lâu rồi đến nay mới
    gặp được cậu, một truyền nhân thực sự của Bát tiên. Điều này thực sự rất đáng
    quý vì có rất nhiều thứ chỉ có truyền nhân của Bát tiên mới có thể hiểu được.
    Hơn nữa Phó cục trưởng lại thông minh và đáng tin cậy. Hợp tác cùng Phó cục
    trưởng có thể đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm bí bảo Thiên vương.

Lời nói của Cổ Dật Phi đều là thật, tuy nhiên còn có một vài nguyên nhân quan
trọng mà ông ta không nhắc đến. Kỳ thật Cổ Dật Phi cho rằng trong tay Đỗ Long
khẳng định còn một miếng ngọc điệp của Lã Động Tân, mặt khác không thể khinh
thường áp lực của nhóm Sơn Khẩu. Nếu chỗ dựa của Đỗ Long là cục an ninh quốc
gia và công an đối phó với nhóm Sơn Khẩu thì những người phái đến sẽ rất có
lợi cho Đỗ Long. Càng có nhiều sự trợ giúp thì càng an toàn hơn.

Đỗ Long lại hỏi:


  • Nếu tiến hành hợp tác thì tôi cần làm những gì?

Cổ Dật Phi nói:


  • Trước mắt chưa cần làm gì, chỉ cần đuổi những người Nhật Bản đó đi là được
    rồi.

Đỗ Long nói:


  • Vậy tôi sẽ được lợi gì? Nếu tìm được bảo tàng thì tôi sẽ được gì? Ngài cũng
    biết tôi là một cán bộ, nên những thứ vàng bạc châu báu đưa cho tôi tôi cũng
    không thể lấy được.

Cổ Dật Phi nói:


  • Đồ trong bảo tàng Thiên vương đâu chỉ có vàng bạc châu báu. Đến lúc đó tôi
    chỉ cần hai đồ vật trong đó, còn lại thì đều quyên cho nhà nước, chỉ cần cậu
    vui là được rồi.

Đỗ Long cảm nhận được thứ mà Cổ Dật Phi muốn là gì, hắn trầm ngâm một chút
nói:


  • Được rồi, ngài đã hào phóng như vậy thì tạm thời tôi sẽ hợp tác với ngài.
    Hy vọng là ngài sẽ không lừa tôi, bằng không đừng trách tôi sẽ khiến cho phái
    Tịnh Thủ sẽ biến thành tro bụi!

Cổ Nguyệt Hồi đập bàn nói:


  • Đỗ Long, anh thật là quá đáng!

Đỗ Long nhìn ông ta nói:


  • Lẽ nào các vị sớm đã quyết định lừa tôi rồi? Nếu không thì hà tất phải để ý
    đến sự uy hiếp nhỏ bé này của tôi?

Cổ Dật Phi bảo Cổ Nguyệt Hồ ngồi xuống:


  • Tiểu hồ ly, người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào!

Cổ Nguyệt Hồ tức giận ngồi xuống, Cổ Dật Phi cười nói với Đỗ Long:


  • Phó cục trưởng đa nghi quá rồi. Đây là hợp tác cùng có lợi, sao tôi lại lừa
    cậu được chứ? Nếu Phó cục trưởng không yên tâm tôi có thể để tiểu hồ ly ở lại
    tỉnh Thiên Nam...


  • Ông nội!


Cổ Nguyệt Hồ kháng nghị, Cổ Dật Phi nói:


  • Cháu cũng không còn nhỏ nữa nên làm việc gì giúp ông nội đi. Về sau người
    trong phái Tịnh Thủ ở tỉnh Thiên Nam sẽ giao cho cháu phụ trách, ta sẽ phái
    Khương sư huynh đến giúp cháu.

Cổ Nguyệt Hồ bắt đầu vui vẻ nói:


  • Thật sao? Tốt quá, sau này cháu có thể thường xuyên học hỏi Khương sư huynh
    rồi.

Đỗ Long cười nói với Cổ Nguyệt Hồ:


  • Chúc mừng chúc mừng, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã thành cán bộ cấp tỉnh rồi!

Cổ Nguyệt Hồ ngạo nghễ nhìn Đỗ Long nói:


  • Vậy thì số người trong tay tôi nhiều hơn anh rồi, nếu anh dám bắt nạt tôi
    thì tôi sẽ điều động người của phái Tịnh Thủ đến Thành phố Lỗ Tây...

Cổ Dật Phi nói:


  • Trước khi làm bất cứ chuyện gì, cháu đều phải hỏi ý kiến của Khương sư
    huynh!

Cổ Nguyệt Hồ không vui nói:


  • Vậy rốt cục là cháu phụ trách hay anh ấy phụ trách...

Cổ Dật Phi nói:


  • Khương sư huynh kinh nghiệm phong phú, anh ta phụ tá cháu một hai năm, đợi
    cháu thành thục điềm đạm tất nhiên sẽ giao cho cháu đảm đương...Phó cục
    trưởng, cậu nhanh chóng sắp xếp để tôi và Dương Đa Quân gặp nhau, tiện thể mua
    lại vật kia của anh ta.

Đỗ Long nói:


  • Chỉ cần anh ta xuất viện tôi lập tức sẽ sắp xếp cho ngài.

Đỗ Long và Cổ Dật Phi vừa ăn cơm vừa bàn chính sự. Cổ Dật Phi nói cho Đỗ Long
không ít chuyện liên quan đến ngọc điệp Bát tiên. Đương nhiên mấy thứ này Đỗ
Long đều cảm ứng được. Ngoài ra Cổ Dật Phi còn nói cho Đỗ Long biết bản doanh
của gián điệp Nhật Bản.

Đỗ Long đồng ý sẽ chú ý chỗ đó nhưng hắn không hoàn toàn tin lời nói của Cổ
Dật Phi.

Sau khi hai ông cháu Cổ Dật Phi đạt được mục đích liền rời đi. Sau khi thanh
toán Đỗ Long cũng đi vào nhà khách Cục công an. Chỉ thấy Lý Gấm, Cố Diệp Tân
đang cùng chơi mạt chược với Kỷ Quân San. Tuy kỹ thuật của Kỷ Quân San kém một
chút nhưng vẫn có thể chơi cùng mọi người, mục đích chủ yếu vẫn là nói chuyện
phiếm.

Hứa Chí Kiệt và Kỷ Quân San không ngừng hỏi ý kiến Cố Diệp Tân và Lý Gấm. Có
hai vị giáo sư học thức uyên thâm kinh nghiệm phong phú trước mặt thì người có
trí tiến thủ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Cố Diệp Tân cảm thấy hứng thú với Kỷ Quân San. Bác sĩ nữ nước ngoài thì rất
bình thường còn trong nước chính là thứ quý hiếm. Anh ta cũng rất kinh ngạc về
kiến thức về pháp y của Kỷ Quân San. Một người mới học một hai năm về pháp y
nhưng lại nắm vững nhiều kiến thức học thuật như vậy quả là hiếm thấy.

Kỷ Quân San nói rằng đó là do cô học từ thầy Hứa và Phó cục trưởng Đỗ. Mà Hứa
Chí Kiệt khá sùng bái Đỗ Long vì thế Cố Diệp Tân càng thêm tò mò về Đỗ Long,
thấy Đỗ Long đến, ông ta liền đẩy bàn mạt chược trước mặt nói:


  • Hôm nay chơi đến đây thôi, Đỗ Long cuối cùng thì cậu cũng đến rồi...

Đỗ Long cười nói:


  • Thầy Cố, hôm nay thực sự là tôi bận rộn cả ngày.

Cố Diệp Tân nói:


  • Là cảnh sát thì sao mà không bận được chứ? Không bận rộn đều là cảnh sát
    xấu.

Mấy người Hứa Chí Kiệt liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Cố Diệp Tân và Đỗ
Long. Sau khi Hứa Chí Kiệt đi rửa tay xong trở về hỏi:


  • Đỗ Long, tôi rất tò mò về cậu. Việc tôi và thầy Lý chơi mạt chược đến con
    gái ông ta cũng không biết, sao ông ta lại nói cho cậu biết chứ?

Đỗ Long cười nói:


  • Việc này tôi cũng không rõ lắm. Hôm đó thầy Lý khá cao hứng, lại còn uống
    rượu nữa, đúng lúc đó tôi hỏi một vấn đề có liên qua thì ông ta nói cho tôi
    biết việc đánh bạc cùng ngài...


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #1112