Người đăng: tuanh.kst@
Giữa trưa bản tin truyền hình của thành phố Lỗ Tây có phát thông báo, nội dung
thông báo là tìm nhân chứng cho vụ án ở công viên thành phố Lỗ Tây vào chiều
hôm qua.
Không lâu sau, Đỗ Long nhận được điện thoại, nói rằng có người chứng tỏ được
bản thân có mặt tại hiện trường lúc đó. Đỗ Long lập tức phái người đi đón
người làm chứng kia. Hơn mười phút sau Đỗ Long nghe thấy tiếng ô tô đi vào ở
dưới tầng. Hắn bèn đẩy cửa đi ra vịn ở lan can nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy ở phía dưới một chiếc xe cảnh sát đang tiến vào. Sau khi xe dừng lại,
sau xe đi xuống là một cô gái, tầm khoảng 17 - 18 tuổi, đeo kính đen có vẻ rất
điềm đạm.
Tuy nhiên cô gái kia sau khi xuống xe ngửa đầu lên nhìn thoáng qua về phía
trước. Đỗ Long bỗng chốc phát hiện ra cô gái kia rõ ràng không phải là Cổ
Nguyệt Hồ.
Đỗ Long trợn mắt kinh ngạc, nhìn cô gái tóc dài xinh đẹp bình tĩnh tựa tiên nữ
kia. Đỗ Long thầm nghĩ:
- Lẽ nào Cổ Nguyệt Hồ tạm thời thay đổi chủ ý, gọi người khác giúp cô ấy ra
mặt?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên, hay là lại liên quan đến tin tức về
nhân chứng. Lại có một nhân chứng nói rằng nhìn thấy chuyện xảy ra ở công viên
thành phố Lỗ Tây chiều tối qua.
Đỗ Long ở trên tầng trực tiếp gọi người ở dưới lại đi đón người. Sau đó quay
lại phòng làm việc rồi gọi điện thoại cho Cổ Nguyệt Hồ. Cổ Nguyệt Hồ nhận điện
thoại, nói:
- Alo? Làm gì vậy? Tôi đang chuẩn bị ra ngoài.
Đỗ Long nói:
- Cô vẫn còn chưa ra ngoài. Cô gái đại đội hình sự đeo kính đen không phải cô
phái tới sao?
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Không phải. Vậy tôi còn phải đi không? Vừa mới gọi 110.
Đỗ Long nói:
- Vẫn còn chưa biết cô gái kia đến đây làm gì. Cô hay là cứ đến đây một lát
đi, đừng đeo kính đen nữa, trang điểm xinh đẹp một chút.
- Biết rồi
Cổ Nguyệt Hồ nói xong liền cúp điện thoại. Đỗ Long ngồi không yên, hắn xuống
tầng dưới, chỉ nhìn thấy cô gái trẻ kia đang đi vào phòng đại đội hình sự ở
tầng hai. Trần Chiết Binh tự mình lấy lời khai của cô ta.
Nhìn gần cô gái kia lại càng xinh đẹp hơn. Đối mặt với câu hỏi của Trần Chiết
Binh cô ta trả lời:
- Tôi tên là Tề Tuyết Tinh, người Thượng Hải. Tôi đến đây đi du lịch, đang ở
nhà nghỉ gần công viên Lỗ Tây. Buổi chiều không có việc gì làm tôi ra công
viên ở Lỗ Tây chơi. Không chú ý nên tôi ngủ quên trên bãi cỏ, sau đó tôi nghe
thấy có người kêu lên là cướp của, tôi liền tỉnh dậy.
Đỗ Long cách đó khá xa, nghe thấy được lời nói của cô gái đó. Cô gái tên Tề
Tuyết Tinh này đem chuyện xảy ra hôm qua kể rất êm tai. So với sự nắm bắt của
Đỗ Long thì rõ ràng hơn nhiều, đúng là người trong cuộc thường u mê, người
ngoài cuộc thường tỉnh táo.
- Trên đây rõ ràng là tôi tận mắt thấy.
Tề Tuyết Tinh thành khẩn nói.
- Vị cảnh sát kia đúng là bị người hãm hại. Tôi có thể làm nhân chứng cho anh
ấy.
Trần Chiết Binh không khỏi ngẩng đầu nhìn về hướng của Đỗ Long. Có nhân chứng
tình huống sẽ khác, Đỗ Long hướng Trần Chiết Binh gật đầu. Sau đó hắn đã đi
tới nói với Tề Tuyết Tinh:
- Xin chào. Tôi là Đỗ Long đại đội trưởng đội hình sự phó cục trưởng cục Công
an thành phố Lỗ Tây. Cảm ơn cô đã đích thân đến đây để làm nhân cho cảnh sát
chúng tôi.
Tề Tuyết Tinh đứng lên, có chút ngại ngùng nói:
- Đây là việc tôi nên làm. Vị cảnh sát kia hành động vì nghĩa khiến người
khác khâm phục. Chúng tôi không thể để một người anh hùng chịu oan như vậy.
Đỗ Long để tay trên không trung mất vài giây, hắn thấy người ta cũng không có
ý định bắt tay với hắn bèn thu tay lại sờ sờ lên mũi. Đỗ Long khen ngợi đôi
câu rồi rời đi.
“Tề Tuyết Tinh này... Sẽ có vấn đề gì không? Thời điểm xuất hiện của cô ta
cũng thật trùng hợp.”
Đỗ Long trở lại phòng làm việc, dùng cái tên Tề Tuyết Tinh cùng với vài dãy số
ở phía sau chứng minh thư vừa nhìn thấy lục tìm trên hệ thống, rất nhanh đã
tìm được hồ sơ của Tề Tuyết Tinh.
Ảnh của Tề Tuyết Tinh không xinh đẹp như người vừa đến. Từ hồ sơ của cô ta thì
không thấy vấn đề gì, tuy nhiên Triệu Hiểu Phượng hồ sơ của bọn họ cũng không
nhìn thấy bất cứ vấn đề gì.
Điện thoại của Đỗ Long vang lên, là di động của Lý Văn Cẩm gọi tới. Lý Văn Cẩm
nói:
- Đỗ Long. Tôi mời thầy Cố đến rồi, cậu tự nói đi.
Phía điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh trầm của người từng trải:
- Xin chào, tôi là Cố Diệp Tân. Anh là Đỗ Long. Nghe nói anh là học trò cuối
cùng của thầy Lý.
Đỗ Long cười nói:
- Có thể nói là như vậy. Thực ra tôi chưa từng gặp qua thầy Lý, đều là học
với thầy Lý ở trên mạng. Thầy Cố, chỗ tôi có một vụ án, chúng tôi nghi ngờ nạn
nhân bị hai lần làm hại. Nhưng mà chỗ nhỏ bé của chúng tôi, các pháp y của
chúng tôi không dám đảm bảo là phán đoán của bản thân không có sai lầm vì vậy
muốn mời thầy qua đây giúp kiểm tra một chút.
Cố Diệp Tân nói:
- Từ lâu tôi đã không tự mình khám nghiệm tử thi. Nghe Văn Cẩm nói anh lại
biết tôi và thầy Lý có một vụ cá cược năm đó, quả có chút kỳ lạ. Làm sao anh
biết được?
Cố Diệp Tân và Lý Vân Lâm là quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, Đỗ Long nói:
- Rất lâu trước đây, thầy Lý có nói với tôi về thời điểm của một vụ án. Lúc
đó, các thầy xảy ra việc chia nhóm thế là liền đánh cuộc. Tiền đặt cược là một
chai Mao Đài 50 năm.
Cố Diệp Tân kinh ngạc nói:
- Không ngờ ông ta thật sự nói với anh. Vậy anh biết ông ta làm được chưa?
Đỗ Long nói:
- Cái này… Thầy Cố… Phải thầy ngài đến thành phố Lỗ Tây một chuyến, tôi mới
có thể nói với thầy.
Cố Diệp Tân tức giận nói:
- Anh tên tiểu tử này, đến tính tình cũng giống ông ta như đúc, thích giả
thần giả quỷ. Được rồi. Nể mặt thầy Lý tôi sẽ đến thành phố Lỗ Tây một chuyến.
Nếu như anh dám gạt tôi. Hắc hắc… hậu quả rất nghiêm trọng nha.
Đỗ Long cười nói:
- Thầy yên tâm, bảo đảm sẽ không làm thầy thất vọng. Thầy định khi nào tới
đây? Tôi đến sân bay đón thầy.
Cố Diệp Tân nói:
- Bên này còn chút việc, sáng mai liền bay qua đó. Đến lúc đó sẽ gọi điện
thoại cho anh.
Điện thoại lại quay về trong tay của Lý Văn Cẩm. Lý Văn Cẩm nói:
- Đỗ Long, cậu luôn có thể làm ra những việc làm người khác kinh ngạc. Còn có
chuyện gì liên quan đến ba tôi mà cậu vẫn chưa nói với tôi không? Nói mau.
Đỗ Long cười nói:
- Cái này tôi cũng không biết nên nói thế nào. Ngược lại năm đó thầy Lý cùng
với tôi nói chuyện rất hăng say, quả thực không chuyện gì là không nói. Tôi
thấy rất kỳ lạ.
Lý Văn Cẩm nói:
- Thật là căm phẫn, những chuyện này ba tôi lại không nói với tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Ai bảo chị dốc sức học tập làm việc hơn ông ấy. Con gái giống ba ha.
Lý Văn Cẩm kinh ngạc nói:
- Những lời này là lời đầu môi chót lưỡi của ba tôi. Anh không ngờ lại biết.
Đỗ Long cười đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên. Tôi biết rất nhiều nha.
Lý Văn Cẩm nói:
- Được rồi. Bây giờ tôi đang bận, qua thời gian này sẽ đến thành phố Lỗ Tây
xét hỏi kỹ lưỡng anh, gác máy trước nhé.
Đỗ Long gác điện thoại xuống rồi cầm điện thoại di động của hắn lên, gọi điện
thoại cho trung tâm khám nghiệm tử thi. Hứa Chí Kiệt nhận điện thoại, Đỗ Long
nói:
- Thầy Cố đã đồng ý đến khám nghiệm tử thi rồi. Anh bảo vệ thi thể cho tốt.
Ngày mai thầy Cố ngồi máy bay đi tới.
Hứa Chí Kiệt kích động nói:
- Thật sao? Thật tốt quá! Cục trưởng Đỗ, anh yên tâm. Tôi đảm bảo hoàn thành
tốt nhiệm vụ.
Hứa Chí Kiệt vui vẻ đến mức nhảy lên. Nghĩ lại lúc đầu luôn luôn không vừa mắt
Đỗ Long, còn thấy một ngày không gặp như cách ba thu.
Một lát sau Trần Chiết Binh cầm 2 bản ghi chép đến tìm Đỗ Long, nói:
- Cục trưởng Đỗ, đây là lời khai của 2 cô gái lúc nãy. Họ miêu tả tình hình
tương đối giống nhau, đều chứng minh Dương Đa Quân là hành động vì nghĩa. Hiện
tại có điểm hoài nghi duy nhất là tại sao Triệu Hiểu Phượng lại hãm hại Dương
Đa Quân. Vậy Lý Dũng Hạo chết như thế nào?