Người đăng: tuanh.kst@
Mã Ngọc Đường cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Long, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện
ra cặp tuyết lê gần như lộ ra cả một nửa. Cô ta hoảng hốt hét lên một tiếng,
xoay người chạy như điên về phòng, để rớt cả một chiếc dép, gót hồng đều để Đỗ
Long nhìn rõ cả.
Cả Mã Quang Minh và Tân Mỹ Linh đều miệng há hốc, mắt trợn tròn. Đỗ Long chỉ
cảm thấy mũi ngứa ngáy, liền dùng tay day day, cũng may mà không chảy máu mũi.
Trong lòng hắn đang rất kinh ngạc, không ngờ con gái Mã Quang Minh lại xinh
đẹp như thế, xem ra là có gen di truyền từ đời trước, hoặc là di truyền chút
gen của Mã Quang Minh.
Mã Ngọc Đường nói vọng từ trong phòng ra với giọng hằn học.
Tân Mỹ Linh không để ý rằng con gái đã để Đỗ Long được lợi, bà khóc dở mếu dở
nói:
Con thật là, tự mình không nhớ lại còn trách mẹ.
A…
Mã Ngọc Đường ở trong phòng lại hét lên một lần nữa, Mã Quang Minh hét lớn
vào:
Tiếng hét cuối cùng cũng ngừng lại, Mã Quang Minh hậm hực nói với Đỗ Long:
Đỗ Long cười:
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long nói:
Mã Quang Minh nói:
Rượu trắng Ngũ Lương này nặng 52 độ, giá không rẻ, quan trọng là mùi vị ngon,
Mã Quang Minh đã cất giữ một thời gian rồi, hôm nay không ngờ lại mang ra
chiêu đãi Đỗ Long, có thể thấy ông ta rất coi trọng hắn.
Không lâu sau Tân Mỹ Linh mang rượu tới, nhưng bà lại không biết cách mở, Đỗ
Long nhận lấy rồi mở một cách thuần thục, Mã Quang Minh cười nói:
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
Mùi rượu thơm nồng chốc lát đã bay khắp phòng, Đỗ Long và Mã Quang Minh đều
cầm ly lên hít một hơi thật sâu, bị mùi rượu làm lâng lâng, bỗng nghe giọng Mã
Ngọc Minh:
Mã Quang Minh cười nói:
Đỗ Long đứng lên, quay người lại nhìn, chỉ thấy Mã Ngọc Đường đã mặc quần áo
chỉnh tề bước đến bên bàn, tóc cô bé không dài, mềm mại và đen bóng, dài vừa
đủ che kín tai. Dưới đôi lông mày lá liễu là đôi mắt to tròn tinh anh trong
veo tựa nước suối, nhưng giờ đôi mắt đẹp ấy đang trừng mắt nhìn Đỗ Long đầy
oán thán.
Cô bé có dáng người cao hơn những bạn đồng trang lứa, ánh mắt Đỗ Long không tự
chủ được nhìn theo xuống phía dưới chiếc cổ trắng ngần, chỉ thấy cô bé mặc
chiếc áo phông màu trắng có cổ tròn thêu hoa và chiếc quần jean, nó làm cho cô
bé trông lanh lợi hoạt bát, thân hình hút hồn, vẻ mặt thiên thần, chính là
miêu tả Mã Ngọc Đường hiện tại.
“Nhìn cái gì, còn nhìn tôi móc mắt anh”. Mã Ngọc Đường trong lòng hung tợn uy
hiếp như thế, nhưng trước vẻ mặt nghiêm túc của ba mẹ cô không dám lên tiếng,
chỉ hừ một tiếng, kéo ghế rồi ngồi xuống mà không để ý thấy cái mông hoàn mỹ
bị cái quần jean bó sát làm phản, khiến Đỗ Long lại được mở rộng tầm mắt thêm
lần nữa.
Tân Mỹ Linh trách mắng.
Mã Ngọc Đường kinh ngạc nói:
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long cười:
Mã Ngọc Đường trừng mắt nhìn Đỗ Long, trước giờ chỉ có ông nội mới gọi cô là
Đường nhi, cái tên xấu xa kia không ngờ nhân cơ hội này mà gọi bừa.
Vì bị ba mẹ ép buộc cuối cùng Mã Ngọc Đường cũng ấm ức gọi một tiếng Anh họ.
Đỗ Long vẫn luôn miệng gọi em họ, nhưng Mã Quang Minh và Tân Mỹ Linh vẫn không
phát hiện ra thực ra hắn gọi em Đường.( hiện tượng đồng âm trong tiếng Hán)
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long, tuy hôm nay là lần đầu tiên cháu đến nhà chúng ta, nhưng cũng đừng
khách sáo. Lần này tới Võ Khê cháu đã giúp chú một việc lớn, ly đầu này chúng
ta cùng chúc mừng nhiệm vụ thành công mỹ mãn.
Chú ra tay thì nhất định thành công rồi, cháu đâu có công lao gì, nhiều lắm
cũng chỉ chịu khổ một chút, nào, cạn ly.
Đỗ Long cười ha ha rồi cũng Mã Quang Minh cụng ly.
Nói là cạn ly nhưng hai người nhấp môi một chút, Mã Quang Minh đặt ly xuống
nói:
Mã Ngọc Đường rất tức giận, đồ ăn trên bàn trở thành chỗ cô trút giận. Khi Đỗ
Long và vợ chồng Mã Quang Minh đang nói chuyện, ánh mắt hắn bỗng nhìn sang Mã
Ngọc Đường, vô tình đã nhìn tới cặp mông tròn lẳn của cô bé. Kết quả là bị Mã
Ngọc Đường phát hiện, cô bé nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí khiến Đỗ Long vội
vàng chỉnh lại tư thế ngồi, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Qua chuyện ở huyện Võ Khê, Mã Quang Minh đã hoàn toàn coi Đỗ Long là người của
mình, thậm chí còn thân mật với hắn hơn nhiều so với thư ký và tài xế riêng
của ông ta. Bởi Đỗ Long biết bí mật của ông ta, hơn nữa hắn lại rất được việc,
điểm này thì tài xế Vương không thể so bì được, người thư ký mới đến kia lại
càng không.
Mã Ngọc Đường ăn xong mang bát đũa vào nhà bếp rồi thở phì phò trở về phòng
riêng, còn sập cửa rất mạnh. Còn Đỗ Long cùng Mã Quang Minh ngồi xem thời sự,
khi xem hắn cũng nói ra không ít cách nhìn nhận vấn đề của riêng hắn, biểu
hiện của hắn rất lão luyện, điều này làm Mã Quang Minh phải nhìn hắn với cặp
mắt khác xưa. Thằng nhóc này còn rất có chủ kiến, hơn nữa tố chất chính trị
cũng khá.
Xem xong tiêu điểm đối thoại, Đỗ Long chào từ biệt Mã Quang Minh, ông ta cũng
không giữ hắn lại thêm, chỉ bảo Tân Mỹ Linh gói hai bình rượu Ngũ Lương, lại
nhét thêm hai cây thuốc lá Hồng Tháp Sơn cho hắn, rồi nói:
Đỗ Long mắt sáng lên, vừa nhìn đã thấy hai bình đó mỗi bình có giá hơn nghìn
tệ, Hồng Tháp Sơn còn kinh khủng hơn, 500 tệ một cây, hộp Não Bạch Kim hơn
trăm tệ đổi lại nhiều đồ như thế này, đúng là phát tài rồi.
Mã Quang Minh tiễn Đỗ Long về, vừa nhìn thấy vợ quay người đi ông ta liền nói
nhỏ với Đỗ Long:
Đỗ Long gật gật đầu nói:
Mã Quang Minh nói một cách chân thành sâu sắc:
Đỗ Long tay cầm đồ, lòng đầy hy vọng, vui vẻ đi về, đèn xe bỗng chiếu qua,
giọng Vương Chí Cường gọi:
Thấy Đỗ Long cầm gói đồ còn to hơn khi tới, ánh mắt Vương Chí Cường lóe tia
ghen tỵ. Anh ta lái xe cho Mã Quang Minh mấy năm rồi, nhưng trừ dịp lễ tết
chưa bao giờ ông ta cho anh ta cái gì.
Đỗ Long về nhà thấy vẫn còn sớm, liền gọi điện cho Kỷ Quân San nhưng không có
người nghe máy. Đỗ Long suy nghĩ một lát đoán là Kỷ Quân San đang làm đêm, có
lẽ đang bận thế nên hắn gọi cho Hoàng Kiệt Hào, nói cho anh ta biết ngày mai
hắn tới làm.
Hoàng Kiệt Hào vui mừng nói:
Đỗ Long bật cười khanh khách, chỉ nghe thấy Hoàng Kiệt Hào nói:
Đỗ Long vội vàng lái xe tới công viên sinh thái Miên Sơn, chỗ đó cách nhà hắn
hơi xa, đó là một công viên mới xây dựng được vài năm, bởi trong công viên
trồng rất nhiều cây xanh và hoa anh đào vì thế hai năm nay người dân thành phố
Ngọc Minh và du khách khắp nơi có một nơi giải trí mới, tháng ba ngắm hoa anh
đào, tháng chín ngắm rừng lá phong.
Không khí cuối thu ở Ngọc Minh rất thoáng, đúng lúc rừng lá phong đổ lửa rực
rỡ. Tiếc là Đỗ Long tới muộn quá, giờ đã sắp mười giờ đêm. Dù trên núi vẫn có
đèn chiếu sáng nhưng cảm giác một rừng lửa đó thì không thể tìm thấy được, chỉ
có cảm giác gió thổi lá xì xào, người nào nhát gan đi một mình trên núi sẽ
thấy hoảng sợ.