Anh ấy… giết người? Ngô Tú Đình mù mờ hỏi thăm. Xem ra Ngô Tú Đình với Dương Đa Quân cũng không phải thật sự tuyệt tình. Chỉ là bởi vì nhiều lý do làm cho tình cảm phải dấu kín trong tim mà thôi. Đỗ Long nhân cơ hội đánh trống cổ động nói:
Tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng đó là sự thật. Tên kia bị thương được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không cứu được đã chết, mà hung thủ thì nói xạo là anh ta sở dĩ xông lên để làm việc nghĩa, là bởi vì anh ta tưởng nhầm cô bé kia chính là cô Ngô. Cô bé kia tôi cũng gặp rồi, quả thật có chút giống cô Ngô. Đáng tiếc tên kia toàn là nói dối, việc này khiến anh ấy gặp rắc rối rồi… Hai mắt Ngô Tú Đình đẫm nước mắt, không nói được lời nào đi ra ngoài. Cô vừa mới cầm tay vào nắm cửa, Ngô Tử Trầm từ trong phòng đi ra, ông ta quát:
Đứng lại, con muốn đi đâu? Ngô Tú Đình nức nở nói:
Con muốn đi tìm anh Quân, đều là con hại anh ấy, con phải đến chỗ anh ấy… Ngô Tử Trầm hung hăng trừng mắt liếc Đỗ Long đứng bên cạnh mỉm cười nói:
Anh ta bây giờ là nghi phạm giết người, con đi tìm nó chẳng khác nào hại nó! Không được đi! Ngô Tú Đình xoay người về phía Ngô Tử Trầm hét ầm lên:
Con sẽ đi! Con muốn chứng minh sự trong sạch cho anh ấy, con muốn hỏi cô gái kia tại sao lại hãm hại anh ấy! Bố, con đã vâng lời bố hơn hai mươi năm, chẳng lẽ con phải nghe năm mươi năm nữa sao? Tương lai hạnh phúc của con hãy cho con tự mình lựa chọn? Cho dù chọn sai, con cũng cam tâm tình nguyện. Bố, con xin bố. Bây giờ anh Quân rất cần sự giúp đỡ của chúng ta. Bố, con xin bố, bố giúp anh ấy đi… Ngô Tử Trầm bất đắc dĩ lắc đầu nói:
Con đi đi, đi rồi đừng về nữa, bố không có đứa con gái ngu ngốc như con. Ngô Tú Đình kích động xoay người về phía Ngô Tử Trầm cúi đầu xuống, nói bố bảo trọng sau đó xoay người liền bỏ đi, lúc này Đỗ Long nói:
Cô Ngô, cô hãy bình tĩnh một chút, bây giờ cô đến chỗ anh ba của tôi quả thật không tiện. Cô yên tâm, việc của anh ba tôi sẽ làm sáng tỏ giúp anh ấy. Việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là gọi điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy biết cô còn yêu anh ấy, để anh ấy kiên nhẫn chờ đợi, không cần làm chuyện gì điên rồ. Cô cũng nên rõ ràng, vào lúc này anh ấy có thể làm việc ngốc nghếch. Ngô Tú Đình kích động lấy điện thoại di động ra gọi ngay cho Dương Đa Quân. Ngô Tử Trầm thấy thế thở dài một cái, con bé này, chỉ nghe người ngoài, thật là nuôi không công rồi… Nhận được điện thoại của Ngô Tử Trầm, Dương Đa Quân có vẻ hết sức ngạc nhiên, tiểu tử này rõ ràng vẫn còn kiêu ngạo. Nghe thấy giọng anh ta, Ngô Tú Đình không kiềm chế được cứ khóc. Đỗ Long thật sự không nhịn được, hắn ở bên cạnh nói xen vào:
Anh ba, em thật vất vả mới khuyên được chị dâu đổi ý, anh làm chị dâu tức khí mà chạy tới thì em cũng mặc kệ đấy Dương Đa Quân lúc này mới kiềm chế được, tiếp theo hai người cứ một bên gọi điện thoại một bên khóc lóc không ngừng, Đỗ Long nhún nhún vai, nói với Ngô Tử Trầm:
Xem ra tình cảm của họ vẫn rất tốt mà, quả thực là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài thời hiện đại nha, lẽ nào phải chia rẽ bọn họ chẳng phải rất đáng tiếc sao. Ngô Tử Trầm oán hận trừng mắt nhìn Đỗ Long nói:
Cậu đã đạt được mục đích rồi, giờ cậu hài lòng chưa? Cậu có thể đi rồi. Đỗ Long cười nói:
Hài lòng, rất hài lòng, trưởng ban Ngô, chúc mừng ông, hẳn là trong nhà sẽ sớm có chuyện vui rồi, đến lúc đó cũng đừng quên mời tôi đến uống rượu mừng nhé… Trước khi Ngô Tử Trầm cầm lấy cây chổi đuổi người, Đỗ Long đã rời khỏi nhà Ngô Tử Trầm. Đúng là việc hôm nay hắn hết sức hài lòng. Dương Đa Quân lúc này xem như trong họa có phúc rồi? Chỉ cần việc giúp anh ta giải quyết xong việc bị hãm hại thuận lợi, chính hắn hẳn là nhanh chóng được uống rượu mừng rồi. Đỗ Long ngân nga bài hát, đi về phía nhà khách Thành ủy. Đường Lệ Phượng vẫn ở trong phòng cũ, tuy rằng Đỗ Long mới rời khỏi sáng nay, lại giả vờ lần đầu tiên đến, nhìn đông nhìn tây cười nói:
Điều kiện nhà khách cũng không tồi, chị không tính sẽ ở đây lâu dài đấy chứ ạ? Đều một tuần, ở thành phố không bố trí phòng cho chị ở sao? Đường Lệ Phượng nói:
Sắp xếp, tạm thời cũng không muốn chuyển, cậu muốn uống chút gì không? Đỗ Long nói:
Tùy chị đi, chị, sắc mặt chị so với hai ngày trước sao kém đi nhiều vậy? Đường Lệ Phượng miễn cưỡng cười nói:
Là vậy sao? Nhìn rõ như vậy sao? Hai ngày nay chị nghỉ ngơi không tốt… Tối nay định học cậu luyện công một chút, hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Đỗ Long cười nói:
Có muốn em đấm bóp cho chị một chút không? Cam đoan sẽ có hiệu quả ngay. Đường Lệ Phượng nhớ lại cảnh năm đó tên tiểu tử hư đốn này mát xa cho mình, mặt không khỏi nóng lên, cô nói:
Không cần phiền cậu đâu… Đỗ Long cố ý làm ra bộ dạng vô cùng tiếc nuối, Đường Lệ Phượng trong lòng mắng thầm câu:
Tiểu tử háo sắc… Đường Lệ Phượng trực tiếp cầm một lon nước khoáng đưa cho Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:
Chị, khi đi tới nhà giam của châu Đức Hồng, chị có gì muốn mang đến cho Thạch Vũ Hiên sao Nhắc tới cậu cháu ngoại kia, Đường Lệ Phượng lại muốn thở dài. Việc đầu tiên khi chị đến thành phố Lỗ Tây là đến nhà giam thăm Thạch Vũ Hiên, biểu hiện của Thạch Vũ Hiên lại làm chị thất vọng. Đường Lệ Phượng lắc đầu nói:
Không cần, trước đó không lâu chị vừa mới gặp nó rồi… Cậu đến nhà giam để làm gì? Thăm phạm nhân bị cậu bắt? Đỗ Long gật gật đầu nói:
Đúng vậy, chúng ta không thể chỉ bắt người là xong, lợi dụng ưu thế trong lòng chúng ta, nói không chừng có thể cảm hóa được tên tội phạm này, làm cho bọn họ quay đầu hướng thiện. Đây chính là công đức vô cùng lớn lao, vô hình cũng có thể khiến tương lai ít xảy ra án mạng hơn. Đường Lệ Phượng cười nói:
Ý tưởng này của cậu không tệ, tuy nhiên áp dụng cũng không dễ. Bọn tội phạm này không dễ dàng nghe lời như vậy đâu? Bọn họ là do cậu bắt vào, không hận ngươi đến chết cậu mới lạ, cái gì mà trong lòng nảy sinh ưu thế. Đỗ Long cười nói:
Chính vì bọn họ là do tôi bắt vào, cho nên tôi cho rằng tôi nhất định sẽ uy hiếp được họ, lời nói của tôi bọn họ không chừng sẽ dễ dàng chấp nhận. Đường Lệ Phượng nói:
Là vậy sao? Xem ra cậu rất có lòng tin, vậy trước tiên cậu giáo huấn cho tiểu Hiên đi. Nó ở trong tù chẳng những không học được gì, ngược lại học thêm được dáng vẻ lưu manh rồi, thằng bé này, ôi … Đỗ Long nói:
Nó không nhỏ nữa, không thể gọi là thằng bé như chị, nếu em dạy nó tốt lên, chị thưởng gì cho em nào? Đường Lệ Phượng nói:
Cậu đúng là dự định đi dạy dỗ nó? Nếu cậu thật sự khiến nó sửa đổi được… chị sẽ… Cậu muốn chị thưởng gì nào? Đỗ Long cười nói:
Cái này… Em cũng không biết. Chị có thể thưởng cho em cái gì nào? Đường Lệ Phượng nói:
Tiểu Hiên là do một tay tôi nuôi lớn… Nếu nó có thế thật sự sửa đổi thành người tốt, tôi sẽ… Tôi sẽ đáp ứng cho cậu một điều kiện, chỉ cần không vi phạm quốc pháp và đạo đức, chỉ sợ cậu bắt tôi lấy những ngôi sao cho cậu tôi cũng sẽ cố gắng làm được. Đỗ Long cười nói:
Lời đã nói ra! Chị yên tâm, yêu cầu của tôi tuyệt đối sẽ không quá sức của chị. Đường Lệ Phượng kỳ quái nhìn Đỗ Long nói:
Cậu hình như rất có lòng tin, sẽ không sợ lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng chứ? Đỗ Long tràn đầy tin tưởng nói:
Em tin tưởng khẳ năng của mình, nếu ngay cả Thạch Vũ Hiên cũng không làm được, thì những tội phạm vô cùng độc ác em làm sao thu phục được?