Người đăng: tuanh.kst@
Phùng Thiên Hòa nghe Đỗ Long nói, hắn lớn tiếng nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, ngài dựa vào cái gì mà nói chúng tôi giết người, Tôn
Hưng không phải đã bị bắt sao?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là cái bẫy, dẫn các người vào bẫy. Tôn Hưng tuy làm không ít
chuyện ấu, nhưng nói đến giết người thì hắn tạm thời vẫn còn chưa dám, ngược
lại là các người… vì muốn bảo vệ con cái mình mà mất hết cả nhân tính… Giải
đi!
- Không!
Cửa nhà Phùng Thiên Hòa bị đẩy ra, Phùng Tú Kiệt nhào tới phía cha hắn, ôm
thật chặt, hắn quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Phó cục trưởng Đỗ, đừng bắt cha cháu đi, là cháu, là cháu không cẩn thận đã
giết chết người phụ nữ kia, chú bắt cháu đi, đừng bắt cha cháu, cháu xin chú
đấy…
Phùng Tú Kiệt sống ở tầng 2. Tối hôm xảy ra án mạng hắn chắc chắn cũng biết,
chỉ là vì muốn bảo vệ cha mình, hắn ta mới lựa chọn im lặng.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Chú không có cách nào giúp cháu, bất cứ kẻ nào làm sai trái đều phải tự
chịu trách nhiệm. Phùng Thiên Hòa, tôi cho anh 2 phút, nói lời từ biệt với vợ
con anh đi.
Phùng Thiên Hòa nói với Phùng Tú Kiệt:
- Con à, con mau trở về, nghỉ ngơi thật tốt, học thật tốt, nhất định phải đậu
vào đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh, bằng không bố không tha cho con đâu!
Tôn Hưng ức hiếp con lâu như vậy, cha gần đây mới biết được, nếu không cha đã
hắn nhét trong hầm phân cho chết đuối từ lâu rồi. Đáng tiếc, cha đã quá sơ
suất rồi, không giết được Tôn Hưng, lại giết lầm cô gái đáng thương kia…
Đỗ Long tuy rằng bên ngoài tỏ vẻ không chút động lòng, nhưng trong lòng không
khỏi cảm thán: một mặt tình yêu thương con của Phùng Thiên Hòa khiến người ta
cảm động, một mặt khác, vốn sự tình lẽ ra không cần đi đến nước này, Phùng
Thiên Hòa đã dùng những biện pháp quá cực đoan. Đương nhiên cũng từ cơ sở
nhiều lần báo cảnh sát mà không có kết quả mà ra…
Hai cha con ôm đầu nhau khóc nức nở, trong đêm khuya vắng tiếng khóc truyền ra
thật xa, lại đem tới không ít người chú ý tới. Hoàng Nham đến giờ còn không
hiểu nổi Đỗ Long làm thế nào điều ra chân tướng vụ án này. Đỗ Long không giải
thích, thấy thời gian sắp hết, liền hướng về Hoàng Nham ra hiệu. Hoàng Nham
liền nhờ người khuyên Phùng Tú Kiệt tách khỏi cha mình, đem hai nghi phạm áp
giải lên xe.
- Việc còn lại giao cả cho cậu, tôi về nhà nghỉ ngơi 1 chút. Chu Trường
Giang, cậu cũng về đi.
Đỗ Long nói với Hoàng Nham, sau đó hắn liền tự lái xe rời đi.
Nửa đường Đỗ Long tìm chỗ dừng xe, vừa hóa trang vừa gọi điện thoại cho Bạch
Nhạc Tiên. Nói với cô ta mình đang điều tra một vụ án, đêm nay không về. Bạch
Nhạc Tiên cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn hắn phải chú ý giữ gìn sức khỏe,
đừng vất vả quá.
Đỗ Long trong lòng mang theo chút cảm giác hổ thẹn cúp điện thoại, sau đó liền
bắt xe tới nhà khách Thành ủy.
Thông qua cách làm tương tự, Đỗ Long lại lần nữa im hơi lặng tiếng lẻn vào nhà
khách Thành ủy. Đường Lệ Phượng nửa nằm trên giường đọc sách. Tối hôm qua ngủ
không ngon, hôm nay cô thực sự rất mệt, buổi tối lại có buổi tiệc xã giao, bây
giờ đúng là cực kì mệt mỏi rồi, nhưng cô lại giống như tối hôm qua, không thể
nào ngủ được, khiến tâm trạng cô cực kì bực bội. Đúng lúc này, tiếng đập cửa
nhẹ nhàng truyền đến khiến cho cô đột nhiên rộn nhịp.
Đường Lệ Phượng mặc đồ ngủ bước đến hướng cánh cửa, vừa nhìn qua mắt mèo, bên
ngoài không phải Chu Dịch Thăng còn có ai?
Đường Lệ Phượng vẫn chưa mở cửa, cô thấy rất bối rối, không biết nên làm thế
nào mới đúng. Đúng lúc này, Đỗ Long ở ngoài cửa nói vô cũng thân thiết:
- Phượng Nhi, anh biết em đang ở bên trong, mau mở cửa cho anh, anh là lẻn
vào đây, nếu bị nhân viên phục vụ nhìn thấy thì phiền toái lắm.
Hắn càng nói như vậy Đường Lệ Phượng càng không muốn mở cửa. Tên Chu Dịch
Thăng này bị bắt lại thì càng tốt, nhưng Đỗ Long lại nói:
- Phượng Nhi, nếu anh bị phát hiện ra, anh cũng chỉ nói ra là anh thường tới
tìm em, anh thì không sao, nhưng không tốt cho danh dự của em chút nào…
Đường Lệ Phượng cuối cùng cũng mở cửa phòng. Chỉ có điều, hiện ra một khuôn
mặt xinh đẹp nhưng lại tức giận đến lạnh lùng, Đỗ Long mỉm cười bước vào trong
phòng, nắm cằm Đường Lệ Phượng nói:
- Phượng Nhi, em ngày càng xinh đẹp, em xem, vì nhớ anh, em gầy đi rồi này…
Đường Lệ Phượng hất tay của hắn ra, cười lạnh nói:
- Gầy hay không thì cũng không liên quan gì đến anh, đừng có mà động tay động
chân, anh còn quay lại làm gì, tôi đã quên anh rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy cũng tốt, anh giúp em nhớ lại thời gian tốt đẹp mà chúng ta đã cùng
trải qua…
Đường Lệ Phượng giọng căm hận nói:
- Chúng ta có thời gian tốt đẹp sao? Không phải đều là anh ức hiếp tôi?
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ cần em mở miệng, anh cam đoan sẽ không bao giờ ức hiếp em nữa, nói đi…
Đường Lệ Phượng cắn răng nói:
- Cút!
Đỗ Long cười ha hả, nắm lấy tay Đường Lệ Phượng, nói:
- Phượng Nhi, đừng tự lừa dối mình nữa, em thích anh đúng không?
Đường Lệ Phượng đột nhiên động lòng, hai mắt cô rơi lệ, nghẹn ngào nói:
- Tôi làm sao lại khổ như vậy? Không duyên cớ gì cũng bị đồ khốn nhà anh ức
hiếp…
Bí thư Đường bình thường ở trong mắt người khác trang nhã, uy phong bát diện
trước mặt Đỗ Long càng khóc càng thương tâm. Đỗ Long khóa trái cửa, ôm Đường
Lệ Phượng nói:
- Phượng Nhi, đừng khóc, em khóc anh cũng đau lòng…
Hai cánh tay xinh đẹp của Đường Lệ Phượng đấm ngực Đỗ Long dữ dội một trận. Đỗ
Long mặc cho cô đấm, đợi cô hết xúc động, Đỗ Long bế cô lên, đi vào bên trong.
Đường Lệ Phượng lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Anh sẽ đau lòng ư? Anh ngoài ức hiếp tôi ra thì chẳng làm chuyện gì tốt cả.
Đỗ Long cười nói:
- Anh quyên tiền trợ giúp xây dựng trường học không tính là làm chuyện tốt
sao? Phượng Nhi, lời của em làm anh rất làm anh tổn thương quá.
Đường Lệ Phượng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đó đều là anh nợ tôi đấy, anh quyên tiền bất quá là muốn tiếp cận tôi để
tiếp tục ức hiếp tôi mà thôi, anh là đồ khốn!
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, anh chính là phải ức hiếp em cả đời.. Phượng Nhi, em hãy chấp
nhận anh đi… làm người phụ nữ của anh khổ như vậy sao? Anh sẽ một lòng một dạ
yêu thương em…
Đường Lệ Phượng trong lòng vừa chua xót lại có chút ngọt ngào, cô im lặng
không nói ngả vào ngực Đỗ Long. Đỗ Long cảm nhận được sự thay đổi của trong
tâm tình cô, cố gắng lựa lời tốt đẹp mà Đường Lệ Phượng thích nói với cô. Lòng
Đường Lệ Phượng trong chốc lát khó đổi, nhưng so với lúc mới nhìn thấy Chu
Dịch Thăng đã tốt hơn nhiều.
Đỗ Long cũng cảm giác sự vất vả mệt nhọc của Đường Lệ Phượng, vừa tới nơi mới
công tác, có nhiều thứ cực kỳ phức tạp cần phải làm rõ, Đỗ Long lại hại cô tối
qua ngủ không ngon, tinh thần và thể lực của Đường Lệ Phượng đều bị quá tải.
Đỗ Long đau lòng ngồi dậy mát xa cho cô.
Cảm thấy được sự yêu thương vỗ về của Chu Dịch Thăng, nằm trên ngực của hắn,
tinh thần Đường Lệ Phượng vẫn đang căng thẳng đột nhiên chùng xuống, cơn buồn
ngủ dâng đến, Đường Lệ Phượng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Đỗ Long cảm thấy cô đã ngủ say, nhẹ nhàng bế cô lên giường, lúc đang
định vào phòng tắm tắm rửa, Đường Lệ Phượng đột nhiên nắm lấy cánh tay Đỗ
Long, hoảng sợ nói:
- Đừng đi…mẹ ơi…đừng đi…
Đỗ Long đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Lệ Phượng an ủi:
- Yên tâm, anh không đi đâu hết…
Đường Lệ Phượng dường như nghe thấy lời hắn nói, trên mặt lộ ra một nụ cười
vui mừng, hai giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống…