Người đăng: tuanh.kst@
Vừa bước ra khỏi tiệm sửa xe, Hoàng Nham liền nôn nóng hỏi: - Sếp Đỗ, chỉ cần
hỏi mấy câu như vậy là đã khẳng định được là Trần Vọng Lăng không phải hung
thủ à?
Đỗ Long cười nói: - Sao? nghi ngờ kỹ xảo bắt mạch bắt mạch thẩm vấn của tôi
sao? chẳng phải cậu hết sức tin tưởng sao?
Hoàng Nham giải thích: - Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, trước mặt nghi
phạm đương nhiên là em không thể làm mất khí thế của anh được. Giờ anh nói đi
Đỗ Long, anh thật sự khẳng định Trần Vọng Lăng không phải là hung thủ?
Đỗ Long nói: - Ừ, lúc trả lời tôi, Trần Vọng Lăng hoàn toàn bình thường, nên
chắc cậu ta không phải là hung thủ.
- Nên chắc? Hoàng Nham kêu khổ: - Đỗ Long nếu như anh phán đoán sai thì sao?
vừa rồi anh nói chắc chắn như vậy sau này em làm sao đi tìm cậu ta đây?
Đỗ Long cười nói: - Cậu không cần đi tìm cậu ta đâu, mấy ngày nữa cậu ta đưa
cờ thưởng đến cho cậu là được rồi.
Hoàng Nham nghi ngờ nói:
- Đưa cờ thưởng? Đỗ Long chẳng nhẽ anh đã biết hung thủ là ai rồi sao?
Đỗ Long nói: - Tuy tôi không rõ lắm nhưng để tìm ra hung thủ thì không phải
khó lắm, cậu cứ đợi kịch hay đi.
- Kịch hay? Hoàng Nham nhíu mày. Thấy Đỗ Long lên xe, cậu ta ghé vào cửa sổ
hỏi: - Anh nói kịch hay lúc nào bắt đầu vậy? Không bắt em phải đợi lâu chứ?
Đỗ Long cười nói: - Nhanh thôi, tối nay là kịch hay bắt đầu, cậu muốn đóng vai
chính hay vai phụ?
Hoàng Nham nói:
- Tất nhiên em phải diễn vai chính Vai nam số hai cũng được. Đỗ Long anh
không thể nói rõ hơn chút sao?
Đỗ Long cười nói: - Quay về hãy nói tôi còn có một cuộc họp để xắp xếp kịch
tối nay diễn hay một chút
Tám giờ tối Đỗ Long mặc thường phục đi vào bệnh viện nhân dân huyện, hắn đến
để thông mạch cho Vương Hải Lượng. Cái gọi là châm cứu chẳng qua chỉ là một
mánh khóe, có hiệu lực thực sự là nội lực của Đỗ Long.
Tuy đã xoa bóp một tuần nhưng tình hình của Vương Hải Lượng vẫn không có biến
chuyển gì tốt, vợ ông ta có chút nản lòng nhưng Đỗ Long vẫn kiên trì. Chu
Trường Nga thấy thế cũng không đành cản, mỗi lần Đỗ Long bắt đầu truyền công
bà ngồi một bên lặng lẽ rơi lệ.
Thực ra tình hình Vương Hải Lượng đã có chuyển biến tốt hơn chỉ có điều tạm
thời không thể hiện ra thôi, thực tế thì mạch máu bị tụ trong não Vương Hải
Lượng đã được Đỗ Long thông hơn một nửa. Cơ thể vốn lâu không vận động của ông
được Đỗ Long phụ trợ hành công cũng không còn khô héo, thậm chí là đã có dấu
hiệu hồi phục.
Tất cả những điều này Đỗ Long điều hiểu rõ, hắn vô cùng tin tưởng Vương Hải
Lượng sẽ tỉnh lại nên không hề nói với Chu Trường Nga sự thật, chắc là muốn
cho bà một bất ngờ.
Sau khi xoa bóp nửa tiếng, Đỗ Long rời bệnh viện mau chóng đi về khu tây.
Bọn Hoàng Nham sớm đã đợi ở gần chỗ Lưu Hiểu Lan bị sát hại, sau khi Đỗ Long
đến hiện trường liền hạ lệnh bắt đầu triển khai hành động câu cá.
Đỗ Long không phải chính cũng không phải là vai phụ, hắn như một người ngoài
cuộc quay lưng rời khỏi nơi Lưu Hiểu Lan bị sát hại, Chu Trường Giang theo sát
hắn.
Sau khi đi vào khu nhỏ giữa hai bên nhà, trước mặt lập tức tối sầm lại. Đỗ
Long bật sáng màn hình điện thoại dùng chút ánh sáng đó bước về phía trước,
tối đấy chắc Lưu Hiểu Lan cũng chuẩn bị đi qua ngõ nhỏ tăm tối này đi tắt về
nhà.
Đột nhiên trong bóng đêm xông ra một người chính là Hoàng Nham đang đợi Đỗ
Long trước trong ngõ nhỏ, Đỗ Long hỏi: - Sao? Nhìn rõ không?
Hoàng Nham lắc đầu nói: - Chỉ có thể nhìn lờ mờ bóng, vốn không thể phân biệt
là ai.
Đỗ Long nói: - Đúng vậy nếu như hung thủ đi đến từ phía trước thì vốn không
nhìn rõ liền đâm người chết mấy nhát, Lưu Hiểu Lan vốn không có cơ hội phản
ứng đã bị đâm chết. Điều này khá phù hợp với đầu mối điều tra được ở hiện
trường, ở nơi tăm tối như này chắc Lưu Hiểu Lan sẽ có cảnh giác hung thủ muốn
giết chết cô ta nhanh gọn như vậy là điều không thể.
Hoàng Nham thấp giọng lẩm bẩm: - Nói không chừng kẻ đó là người quen của Lưu
Hiểu Lan? Hắn gọi tên Lưu Hiểu Lan trước.. nên cô ta không chút cảnh giác
Đỗ Long nói: - Nếu gọi một tiếng thì những đứa trẻ đang học của hai nhà hai
bên sẽ nghe thấy, chúng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì cho thấy hung thủ
không hề chào hỏi.
Hoàng Nham nói: - Được rồi, cho dù hung thủ đến từ phía trước vậy thì cũng có
gì khác biệt chứ?
Đỗ Long nói: - Vậy mới kỳ lạ, hung thủ không nhìn rõ đã không do dự đâm chết
Lưu Hiểu Lan, chẳng lẽ sát thủ là một sát thủ biến thái tàn bạo? Nhưng một
tháng nay đều không phát hiện vụ án nào cùng loại, suy luận này có chút sai
lệch
Hoàng Nham nhíu mày nói: - Từ trước tới giờ em luôn nghĩ tới vấn đề này thậm
chí còn nghi ngờ là hung thủ đã giết nhầm người, nhưng lại không hề có bất cứ
chứng cứ gì có thể chứng minh phỏng đoán này, gần đây nơi này cũng không xảy
ra hung án nào đáng nghi
Đỗ Long nói:
- Chắc sau khi hung thủ giết nhầm người xong liền bị dọa vỡ mật, không dám
thực hiện kế hoạch của gã nữa
Hoàng Nham nói: - Chắc vậy, nhưng không có chứng cứ nói gì cũng bằng không.
Đỗ Long nói: - Vậy chúng ta hãy tìm ra chứng cứ
Đỗ Long nhìn đồng hồ nói: - Không sớm nữa, xung quanh đã khống chế hết, chúng
ta nên đến hỏi lại từng nhà một, bắt đầu từ hai nhà hai bên này đi.
Hoàng Nham không nói gì, cậu ta gõ cửa của nhà phía tây ngõ đó, một người đàn
ông trung niên nhận ra Hoàng Nham nghi hoặc hỏi: - Đội trưởng Hoàng, sao các
anh lại đến nữa? chẳng lẽ vẫn vì vụ án đó?
Hoàng Nham nói: - Đúng vậy, vụ án đó vẫn chưa được phá có thể tôi sẽ đến làm
phiền bất cứ lúc nào, hôm nay vụ án có chút tiến triển nên tôi qua đây để tra
chút tình hình mới. Phùng Thiên Hòa, tối đó mọi người thực sự không nghe thấy
bất cứ động tĩnh gì sao?
Người đàn ông trung niên tên Phùng Thiên Hòa cười khổ nói: - Đội trưởng Hoàng,
lần đầu anh đến đã hỏi rồi, lúc đấy tôi đang xem tivi ở phòng khách vốn không
nghe thấy bất cứ tiếng gì, mãi đến khi có người hét giết người rồi tôi mới gọi
điện báo cảnh sát, tôi thực sự không biết gì hết.
Hoàng Nham nói: - Cô gái đó bị đâm ba đao chắc chắc sẽ phát ra tiếng gì đấy,
lúc đấy con anh đang ở trên nhà làm bài tập chắc cháu nó có thể nghe thấy gì
đó
Lúc này ttrong phòng bước ra một người phụ nữ trung niên bà nói: - Đội trưởng
Hoàng, anh đã hỏi con nhà tôi hai lần rồi, mỗi lần đều dọa cháu nó, xin anh
thương xót tha cho nó đi. Năm sau là nó thi đại học rồi không thể để mấy
chuyện này ảnh hưởng được.
Một người trẻ đeo kính nho nhã đi ra nói: - Mẹ, con không sao đâu. Đội trưởng
Hoàng, tối hôm đấy em đang giải một đề toán tập trung hết tinh thần vào bài
tập nên không hề nghe thấy gì, mãi đến lúc nghe có người hét giết người em mới
biết là xảy ra chuyện.
Đỗ Long để ý cửa của nhà này đều dán vàng phù hắn nói tiếp chuyện: - Mấy vàng
phù này dán sau khi xảy ra chuyện đúng không? Điều này cũng khó trách, dưới
chân nhà mình xảy ra chuyện như vậy thật đúng là phải dán chút phù xua đuổi tà
khí. Không biết là nhà hung thủ có dán hay không, nếu như sợ ma nữ báo thù
chắc sẽ phải dán đấy.