Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long về nhà ngủ hai tiếng, một cuộc điện thoại làm hắn tỉnh giấc. Lại là Mã
Quang Minh gọi tới, hắn lập tức lấy lại tinh thần, hắn đáp:
Mã Quang Minh cười nói:
Đỗ Long vốn định mời hai mẹ con Hạ Hồng Quân tới khách sạn Kim Long dùng cơm,
nhưng phía Chủ tịch thành phố đã có lời mời vậy thì bữa cơm kia đành để sau,
cũng may chỉ một hai ngày. Đỗ Long thoải mái đáp lại:
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long suy nghĩ một hồi rồi nói:
Xe của Chủ tịch thành phố rất dễ nhận ra, Đỗ Long không muốn trở thành đề tài
của các báo chiều ở thành phố Ngọc Minh này, vì thế mới không để người ta tới
thẳng tiểu khu nhà máy dệt đón hắn.
Sắp sáu giờ rồi mà Đỗ Long vẫn chưa thấy mẹ về, vì thế hắn gọi điện hỏi. Thi
Cẩm Vân nói với hắn đến giờ này bà không về, ở nhà không cần nấu cơm.
Đúng sáu giờ Đỗ Long tới bến xe bus trước trạm xăng, nhìn một hồi, mấy chiếc
xe bus chạy qua, người qua lại lên xuống, hắn thấy cũng rất thú vị. Đời người
giống một chuyến xe bus, hành trình lái tới điểm cuối cùng thì những người bên
cạnh có người ở, có người đi, có thể có một hai người cùng mình đi từ chặng
đầu tới chặng cuối đã là cực kỳ may mắn rồi.
Lúc Đỗ Long đang suy nghĩ nhân tình thế thái thì một chiếc audi phanh KÍT,
dừng ngay trước mặt hắn. Hắn vẫn tưởng Vương Chí Cường tới đón, không ngờ, tới
bên cửa xe thì trước mặt hắn là một gương mặt có chút quen thuộc nhưng lại vô
cùng xa lạ.
Cô gái ngồi gần ghế lái cười khúc khích nói với Đỗ Long:
Nghe thấy giọng cô ta cuối cùng Đỗ Long cũng nhận ra, cô gái trước mặt là bạn
gái cũ của anh ta Chung Trinh.
Chung Trinh là con gái một nữ công nhân ở nhà máy dệt, nửa năm trước được giới
thiệu cho Đỗ Long. Hai người qua lại nửa năm cũng không lấy gì làm mặn mà cho
lắm, trong khoảng thời gian hắn bị đánh thành người thực vật cô ta đã nhờ
người nói với Thi Cẩm Vân rằng cô ta và hắn đã chia tay rồi. Sau khi tỉnh lại
hắn cũng chẳng quan tâm, bởi hắn căn bản không thích cô ta. Có điều là đàn
ông, trong tình cảnh như thế lại bị phụ nữ đá nên trong lòng hắn cũng có chút
oán hận cô ta.
Nhà Chung Trinh cũng không khá giả, nhưng hôm nay cô ta ngồi trên audi, ăn mặc
trang điểm cũng không giống trước đây, trước ngực đeo chiếc dây chuyền vàng,
quần áo mặc trên người cũng là hàng hiệu đắt tiền. Đỗ Long nhìn cô ta một lát
rồi quay sang vị trí ghế lái, chỉ thấy một tên béo khoảng bốn mươi tuổi, đeo
kính râm, hắt ánh nhìn lạnh lùng về phía hắn. Hai người nhìn nhau một cái rồi
tự quay đi, Đỗ Long nói một cách lạnh nhạt:
Chung Trinh cười đắc ý:
Đỗ Long hận thầm, dù vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn nói:
Chung Trinh mặt hơi biến sắc, tên mập khinh khỉnh nói:
Chung Trinh không cam lòng nói với Đỗ Long:
Đồ đê tiện này chính là đến để giẫm đạp lên người ta, ánh mắt lộ vẻ khinh
thường khiến Đỗ Long nhìn rõ bản chất của cô ta, hắn cười lạnh:
Cảm ơn, cảnh sát là công việc rất có tiền đồ, bây giờ tôi rất hài lòng,
không cần phải tới làm công cho bọn tư bản hút máu người.
Anh nói cái gì đó?
Tên béo không vừa ý, gã réo lên:
Đỗ Long nói:
Tên béo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, gã mở cửa bước xuống đi về
phía Đỗ Long. Lúc này phía sau lại có một chiếc audi đi tới, tài xế dùng sức
ấn còi vài lần, tên béo giơ ngón giữa lên chỉ, quay đầu lại muốn cho Đỗ Long
một bạt tai. Đỗ Long cười lạnh, bắt lấy tay gã béo đập mạnh lên cửa kính xe,
bịch một tiếng, trên kính xuất hiện vết rạn li ti thành vòng. Tay phải của tên
béo hoàn toàn biến dạng, đau đến nỗi gã phải gào lên.
Chung Trinh ngồi trên xe cũng bị dọa cho mặt trắng bệch ra, cô ta lấy vẻ mạnh
mẽ át đi sự sợ hãi trong lòng:
Đỗ Long buông tay ra, cười lạnh nói:
Đỗ Long nói xong liền đi về phía chiếc audi phía sau. Mặc dù cùng là audi,
nhưng rõ ràng chiếc phía trước vừa nhỏ vừa ngắn, lại bám đầy bùn đất, như vậy
chiếc phía trước đó đơn thuần chỉ là chim trĩ.
Sau khi Đỗ Long lên xe, Vương Chí Cường trừng mắt nhìn tên béo hỏi:
Đỗ Long thuận miệng đáp:
-Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết gã là thương nhân kinh doanh vật liệu xây dựng, dường như còn muốn cùng Cục trưởng tới resort Hoàng Kim uống rượu, ha ha, lần này gã chỉ có thể dùng tay trái kính rượu lãnh đạo rồi.
Vương Chí Cường khá quen với chuyện của chính quyền, anh ta ngẫm nghĩ một lát
rồi nói:
Tài xế của Chủ tịch thành phố quả nhiên hoành tráng, Đỗ Long lại thấy mặc cảm.
Xe chuyên dụng của Chủ tịch thành phố đánh x era giữa đường, cơ hồ áp sát
chiếc audi phía trước mà đi qua. Vương Chí Cường giơ tay lên nóc xe làm dấu
ngón tay thối sau đó tăng tốc độ. Tên béo sau khi nhìn rõ biển số của chiếc
audi này lộ vẻ sợ hãi, choáng váng, dường như quên mất rằng tay gã đang rất
đau, mặc dù giờ xe chính quyền không dùng biển đặc biệt nữa nhưng biển số xe
của mấy vị lãnh đạo chính quyền thành phố thì người có ý mỗi ngày cũng đọc mấy
lượt. Tên béo gần đây xã giao với lãnh đạo chính quyền, đương nhiên biết chiếc
audi có biển đó là xe chuyên dụng của Chủ tịch thành phố Mã Quang Minh.
Bất ngờ nghe Chung Trinh gọi 110 báo cảnh sát, tên béo giật mạnh điện thoại
ném xuống đất cái “rầm”, chiếc Iphone 6 mấy nghìn tệ thế là vỡ tan.
Tên béo tức giận nhìn Chung Trinh, cô ta sợ run người, tên béo giận dữ hét:
Chung Trinh bị bất ngờ nhưng vẫn nhẹ giọng biện minh:
Tối qua anh còn nói em là ngôi sao may mắn của anh…
May mắn cái…
Tên béo giơ tay tát Chung Trinh, lúc đó cả hai cùng đau mà hét toáng lên.
Chiếc xe của Chủ tịch thành phố đã tới khu tập thể cao tầng cách Ủy ban nhân
dân thành phố không xa, chỗ này chỉ có một lối ra vào, vài người bảo vệ vẻ mặt
khôi ngô, thần sắc nghiêm nghị tiến hành theo dõi, kiểm tra các xe qua lại,
đến xe của Chủ tịch thành phố cũng không bỏ qua.
Vương Chí Cường nói với người bảo vệ, sau khi bảo vệ đăng ký xong liền vẫy tay
cho đi, Đỗ Long khen:
Vương Chí Cường cười nói:
Vương Chí Cường dẫn Đỗ Long tới sảnh, nói cho hắn biết số nhà của Chủ tịch,
sau đó liền lái xe đi mất. Đỗ Long mang theo hộp Não Bạch Kim (thuốc chống mất
ngủ ở người già) gõ cửa nhà Chủ tịch. Vợ của Mã Quang Minh – Tân Mỹ Linh ra mở
cửa cho Đỗ Long, thấy hắn mang theo đồ bà cười nói:
Đỗ Long cười: