Người đăng: tuanh.kst@
Cùng lúc Đỗ Long lật xem tài liệu, thì hắn cũng nói với Để Kiến Quân:
- Anh Để à, anh cũng từng đi học, cũng có máy tính bảng rồi, anh không thể
nhập các tài liệu này vào hệ thống được sao?
Để Kiến Quân cười hì hì nói:
- Những việc ấy đều là những người trẻ tuổi làm, tôi vẫn chưa đủ để làm. Cái
máy tính bảng đó tôi đã cho một cậu trẻ chơi rồi.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Anh thì……, mới ba mươi tuổi đầu, đã già thế sao? Lười tiếp nhận những cái
mới, những sự vật mới, đây không phải là thân thể anh lười mà là não anh, ý
thức của anh lười. Như vậy sẽ bị thời đại đào thải đó.
Để Kiến Quân cười nói:
- Hẳn là không đến mức đó chứ….Bọn họ nhìn cũng quen rồi, sau này mọi người
đều có, tôi cũng lấy thêm một cái để chơi.
Đỗ Long không nói anh ta nữa, xem tài liệu rất nhanh. Người chết trong vụ án
là phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, là một giáo viên. Buổi tối hôm đó, chồng cô ta ra
ngoài uống rượu với người khác, lúc về phát hiện vợ mình chết ở trên giường,
bị người ta dùng túi ni long bịt lên mặt, ngạt thở mà chết.
Nghi phạm mà đám người Để Kiến Quân nghi ngờ chính là Tạ Bác Bình - nhà đối
diện với nhà nạn nhân. Nghe người ta nói rằng, Tạ Bác Bình bình thường hay có
mâu thuẫn với nạn nhân. Có một lần trong lúc cãi nhau đã đe dọa là sẽ giết
chết. Nạn nhân đã từng đến báo cảnh sát và khu dân cư hòa giải. Vốn nghĩ rằng
có thể bình an vô sự rồi, thật không ngờ tháng trước đã xảy ra chuyện.
Tạ Bác Bình biện bạch, thời điểm xảy ra vụ án tối hôm đó hắn không có ở nhà,
cùng đi uống rượu với bạn. Bạn hắn cũng chứng thực với Để Kiến Quân rằng, buổi
tối hôm đó bọn họ cùng nhau đi uống rượu. Mãi đến hơn mười một giờ mới tan
tiệc về nhà.
Đỗ Long hỏi:
- Chỉ vì Tạ Bác Bình cãi nhau với nạn nhân nên nghi ngờ hắn giết người sao?
Để Kiến Quân nói:
- Không chỉ có thế, con người Tạ Bác Bình này chẳng ra gì cả, không ai ở làng
xóm lân cận thích hắn cả. Lúc hắn cãi nhau với nạn nhân, có thể tiện cầm túi
ni lông bịt mặt bức chết nạn nhân.
Đỗ Long đáp:
- Nói như vậy thì…. Tôi nghi ngờ có người sau khi nghe thấy những lời này, đã
cố ý dùng cách này để giết người.
Để Kiến Quân nói:
- Chúng tôi cũng hoài nghi như thế, nhưng qua điều tra không phát hiện ra
nghi phạm khác. Độ đáng tin cậy của mấy người bạn của Tạ Bác Bình rất hạn chế,
vì vậy…. Chúng tôi nghi ngờ, bọn họ cùng nhau làm bằng chứng giả.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Được rồi, Tạ Bác Bình hiện giờ có ở nhà không? Tôi muốn hỏi trước anh ta
mấy câu hỏi.
Để Kiến Quân nói:
- Anh ta hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, tôi vừa mới gọi điện thoại xác nhận rồi.
Đỗ Long nói tiếp:
- Vậy thì đi thôi.
Để Kiến Quân đi đầu, đến trước cửa nhà Tạ Bác Bình, chỉ thấy trên tường nhà có
mực nước đen vẽ lung tung lộn xộn hết cả. Trên cửa sắt chống trộm còn có vài
cái hố lõm nhỏ. Chắc hẳn là bị người ta dùng búa đập vào.
Trước cửa phòng vứt đầy rác, lại còn có mùi hôi thối xông lên mũi. Nhìn thấy
cảnh đó, Đỗ Long không nhịn được nhau mày, lấy tay che mũi.
Để Kiến Quốc giải thích:
- Hẳn là chồng của nạn nhân đã làm việc này, vì việc này mà Tạ Bác Bình đã
báo cảnh sát mấy lần rồi. Hai nhà đối diện như vậy, nếu như vụ án này một ngày
chưa phá được, hai nhà họ khó mà yên ổn được.
Đỗ Long nhón nhẹ chân, gõ cửa, trong nhà rất nhanh đã có người ra hỏi:
- Ai vậy?
Để Kiến Quân nói:
- Là tôi đây, Để Kiến Quân ở đại đội trị an, chúng tôi đã hẹn với nhau trước
rồi.
Cửa mở, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi ra mở cửa, nói:
- Anh mau vào đi… vị này là…….
Đỗ Long bước vào, giơ tay ra nói với Tạ Bác Bình:
- Chào anh, tôi là Đỗ Long - Phó cục trưởng Cục Công an kiêm Đại đội trưởng
đại đội hình sự.
Tạ Bác Bình nghi ngờ bắt tay hắn ta, trong lòng nghĩ thầm: “Phó cục trưởng ư?
Làm sao mà trẻ như vậy được? Không phải là dựa vào các mối quan hệ để lên được
chức (vị trí) này chứ?”
Đỗ Long dùng sức xua tay, nói:
- Anh chính là Tạ Bác Bình? Mọi người đều nghi ngờ anh là hung thủ, nhưng tôi
không tin như vậy. Vì thế tôi tự mình đến đây hỏi anh. Anh Bình? Rốt cuộc anh
có giết Từ Đình - người ở nhà đối diện với anh không?
Tạ Bác Bình gượng cười, nói:
- Tôi giết cô ấy làm gì cơ chứ? Phó Cục trưởng Đỗ, tôi bị oan. Từ Đình chết
xem như là đảo lộn cuộc sống của tôi rồi. Tôi bình thường chỉ cãi nhau với cô
ấy mấy câu thì tôi liền phạm tội giết cô ấy hay sao?
Đỗ Long nói:
- Điều này cũng rất khó nói, mỗi ngày đều xảy ra những việc cảm xúc kích động
quá, giết người. Anh nói, buổi tối hôm ấy anh đi uống rượu với bạn, điều này
có thật không?
Tạ Bác Bình gật gật đầu, nói:
- Tất nhiên là thật rồi, Phó Cục trưởng Đỗ, bạn tôi đã làm chứng cho tôi, các
anh tại sao lại không tin?
Đỗ Long đáp:
- Anh Bình, anh biết không? Tôi tin anh không giết người, nhưng… Anh nói buổi
tối hôm ấy anh đi uống rượu với bạn, câu này tôi không tin lắm.
Tạ Bác Bình cười gượng, nói:
- Tôi thật sự đã đi uống rượu, tôi có người làm chứng. Phó Cục trưởng Đỗ tại
sao lại không tin?
Đỗ Long đáp:
- Lúc anh nói anh không giết người, anh dám thản nhiên nhìn vào tôi. Nhưng
lúc anh nói anh đi uống rượu với bạn, ánh mắt của anh đã nhìn sang một bên. Từ
tâm lí học phạm tội mà nói, đây chính là dấu hiệu của sự nói dối. Huống hồ anh
cho rằng, tôi cứ bắt tay anh là vô vị sao? Ngón tay của tôi đặt lên mạch của
anh, nhịp tim anh không ổn định, tôi đều cảm nhận được. Bây giờ anh nói lại
một lần nữa, buổi tối hôm ấy anh làm gì? Nếu như anh nói thật, chỉ cần không
liên quan đến vụ án này, chúng tôi có thể giúp anh giữ bí mật. Nhưng nếu như
anh lại nói dối thì tôi sẽ không quan tâm gì đến anh nữa.
Tạ Bác Bình trong lòng hỗn loạn, anh ta cười gượng, nói:
- Phó Cục trưởng Đỗ, các anh thật sự có thể giúp tôi giữ bí mật sao?
Đỗ Long đáp:
- Tôi lừa anh làm gì? Mau nói đi.
Để Kiến Quân hai mắt mở trừng trừng, nói:
- Được lắm, Tạ Bác Bình, anh quả nhiên đã nói dối.
Tạ Bác Bình cười gượng, nói:
- Đội trưởng Để, xin lỗi anh, tôi cũng không cố ý, nhưng…. Tôi không nói dối
không được. Sự thật là buổi tối hôm ấy …. Tôi…. Tôi đã đi đến một nơi khác…
Cái này…. haiz, tôi đã ở cùng người con gái khác…
Để Kiến Quân hỏi một tràng:
- Thời gian, địa điểm, cô gái đó tên là gì, sống ở đâu, số điện thoại là bao
nhiêu?
Tạ Bác Bình không biết làm thế nào, đành phải cho số điện thoại, sau đó dặn
dò:
- Phó Cục trưởng Đỗ, Đội trưởng Để, các anh nhất định phải giữ bí mật cho
tôi. Sau khi xảy ra sự việc, tôi đã chia tay cô ấy rồi. Việc này mà để vợ tôi
biết, thì lại là một mạng nữa đó…..
Để Kiến Quân hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, quay người đến một bên gọi điện
thoại xác nhận việc này. Đỗ Long tiếp tục hỏi Tạ Bác Bình:
- Anh nói anh không phải là hung thủ, với sự hiểu biết của anh đối với gia
đình nạn nhân, anh có mục tiêu hoài nghi không?
Tạ Bác Bình cười gượng, nói:
- Phó Cục trưởng Đỗ, tôi làm gì được coi như là hiểu về gia đình họ chứ. Mọi
người mặc dù sống đối diện, nhưng vừa về nhà đã đóng cửa. Căn bản là không có
việc gì lui tới, nên cãi nhau chẳng qua cũng chỉ là việc vệ sinh hành lang
thôi. Nếu nói là hiểu thì…. Đôi vợ chồng nhà đối diện không tốt đẹp gì cả,
chồng thì phong lưu, vợ thì chua ngoa. Gặp phải hàng xóm như vậy, tôi cũng xem
như là khổ tám đời rồi.