Đưa Cá Cho Người


Người đăng: tuanh.kst@


Tôn Hạo Hổ quanh co mất nửa ngày, cuối cùng nói:
- Vừa nãy tôi nói vớ vấn đấy. Anh trai tôi… anh ấy gieo gió thì gặt bão. Cục
trưởng Đỗ, anh đừng quan tâm chuyện của anh ấy nữa. Nhà chúng tôi không có khó
khăn gì cả, chỉ cần anh ấy ở trong tù không bị người khác bắt nạt là chúng tôi
yên tâm rồi.
Đỗ Long nói:
- Anh trai của cậu bị người ta bắt nạt trong tù à? Nếu như anh ta tự làm tự
chịu thì lúc nãy sao cậu kích động đến như vậy? Tên tiểu tử này cậu không
thành thật chút nào cả. Cậu không nói phải không? Vậy tôi tự đi điều tra vậy.
Tôn Hạo Hổ vội kêu lên:
- Cục trưởng Đỗ, tôi nói rồi mà không được sao? Anh trai tôi…anh ấy chính là
tự làm tự chịu. Aizzz, tôi nói sự thật với anh vậy, nhưng anh không được nói
ra đâu đấy.
Đỗ Long đồng ý rồi thì rốt cuộc Tôn Hạo Hổ cũng nói:
- Cục trưởng Đỗ, anh tôi không đánh nhau, cũng không làm bị thương ai cả.
Thật ra anh ấy…thật ra anh ấy nhận tiền của người khác, gánh tội thay người
khác. Anh nhất định không được nói ra, nếu không anh tôi sẽ rất thảm. Aizzz,
suốt ngày bố mẹ tôi mắng anh em tôi ngu ngốc. Trước đây thì không thấy thế,
bây giờ thì đã hiểu ra rồi. Hai anh em tôi quả thật là hai tên ngu ngốc. Anh
trai tôi cầm của người ta hai trăm nghìn giúp họ ngồi tù năm năm. Vốn nghĩ là
lúc nào ra tù có thể sống tốt một chút, không ngờ chưa đến một năm chị dâu tôi
đã cầm tiền chạy theo người khác rồi. Anh nói xem anh em tôi có phải là quá
ngu ngốc không?
Đỗ Long nói:
- Cậu nói không sai, anh em cậu quả thật ngu ngốc. Năm năm hai trăm nghìn,
tuổi trẻ của các cậu không đáng giá đến vậy sao? Các cậu nói đi, một năm một
trăm nghìn. Tôi có thể mua mười năm tuổi trẻ của các cậu, có bán cho tôi
không?
Tôn Hạo Hổ bị Đỗ Long mắng cho ủ rũ cúi đầu, muốn phản bác cũng không có lời
nào để nói. Thật ra anh trai Tôn Hạo Long của cậu ta tính toán như vậy. Dành
dụm hai trăm nghìn trong năm năm đối với một người bình thường mà nói là
chuyện không thể. Anh ta ngồi tù có thể ăn cơm của nhà nước, năm năm sau ra tù
là được dùng hai trăm nghìn rồi. Nhìn thì có vẻ rất có lời nhưng anh ta lại
không nghĩ đến năm năm tuổi trẻ lãng phí như vậy. Hơn nữa ngồi tù năm năm thì
thế giới bên ngoài đã thay đổi lâu rồi. Vợ anh ta cầm tiền chạy theo người
khác coi như là anh ta tự làm tự chịu.
Nhắc đến chuyện của Tôn Hạo Long, bố mẹ của anh ta đều thở dài. Chuyện này quả
thật đã gay go rồi.
Đỗ Long nói:
- Việc này tôi không thể không quan tâm được. Tôn Hạo Hổ, anh trai cậu gánh
tội thay ai vậy?
Tôn Hạo Hổ cười khổ nói:
- Cục trưởng Đỗ, vừa rồi anh đồng ý với tôi là không nói chuyện này ra mà.
Nếu như anh bắt người ta rồi thì có phải là làm khó chúng tôi không?
Đỗ Long nói:
- Tôi là cảnh sát, tôi không thể để những phần tử phạm tội nhơn nhơn ngoài
vòng pháp luật, còn những người vô tội lại vì điều đó mà chịu khổ được. Cậu
yên tâm đi. Tôi sẽ không nói cho người khác biết là cậu để lộ thông tin, người
ta sẽ tưởng là tự tôi điều tra ra. Chỉ cần miệng cậu kín một chút là được.
Chẳng lẽ cậu không muốn anh cậu được ra tù sớm một chút hay sao?
Câu cuối của Đỗ Long khiến Tôn Hạo Hổ hơi do dự. Đỗ Long nhắc nhở:
- Mua người khác gánh trách nhiệm thay mình là phạm tội. Tiền mà y dùng để
mua anh cậu cũng phải giao nộp, cậu đừng có ngu ngốc mà chạy đến bồi thường
cho y, nhớ chưa vậy?
Tôn Hạo Hổ cười khổ gật gật đầu. Bố của cậu ta do dự một lát nói:
- Cục trưởng Đỗ, cậu làm như vậy là giúp A Long nhưng lại hại A Hổ. A Long
chính vì giúp A Hổ tìm việc mới đồng ý cầm tiền thay người ta ngồi tù. Người
đánh người chính là con trai của quản đốc xưởng của bọn A Hổ. Nếu như con trai
của ông ta bị bắt rồi thì A Hổ chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Đỗ Long nói:
- Bác Tôn, bác cứ yên tâm. Người tài như A Hổ đến đâu cũng không không sợ
thiếu việc làm. Nếu như bác lo lắng thế thì cháu có thể lập tức sắp xếp cho
cậu ấy một công việc đãi ngộ tốt.
Tôn Hạo Hổ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc mừng rỡ nói với Đỗ Long:
- Cục trưởng Đỗ, anh nói thật à? Nói thật là tôi cũng không muốn đến cái nhà
máy kia nữa rồi.
Đỗ Long nói:
- Tôi lừa cậu à? Cậu nhanh chóng bỏ việc đi rồi đến làm việc ở nhà máy cơ
giới Lỗ Tây. Tôi gọi cuộc điện thoại sang đó nói giúp cậu một tiếng là OK rồi.
Tôn Hạo Hổ nhìn bố mình, bố cậu gật gật đầu, lúc này cậu mới nói:
- Được, ngày mai tôi sẽ nói một tiếng với trưởng bộ phận, cùng lắm là làm một
tuần nữa. Cục trưởng Đỗ, anh đúng là một người tốt.
Đỗ Long cười nói:
- Không có gì. Đến nơi mới thì làm cho tốt vào, đừng làm tôi mất mặt là được
rồi.
Tôn Hạo Hổ kích động đến mức gật đầu liên tục. Nhà máy cơ giới Lỗ Tây còn tốt
hơn nhiều so với các xưởng nhỏ kinh doanh tư nhân này. Cậu dừng một chút rồi
hỏi:
- Cục trưởng Đỗ, anh trai tôi…
Đỗ Long nói:
- Mấy ngày nữa tôi sẽ xử lí chuyện của cậu ấy, tránh cho người khác lại nghi
ngờ cậu. Yên tâm đi, cậu ấy sẽ được ra nhanh thôi.
Lúc về, ba người nhà Tôn Hạo Hổ kích động tiễn Đỗ Long ra tận ngoài tiểu khu.
Vừa lúc đó Hoàng Nham dẫn hai người nữa đến, sau khi chào hỏi Đỗ Long thì kinh
ngạc nhìn Tôn Hạo Hổ:
- Tôn Hạo Hổ, cậu đổi tính à? Không ngờ cũng hiểu lễ phép rồi. Cục trưởng Đỗ,
tên tiểu tử này không làm gì anh à?
Tôn Hạo Hổ ngượng ngùng cười. Đỗ Long cười nói:
- Cậu ấy có thể làm gì tôi chứ? Tôn Hạo Hổ, mấy người không phải tiến nữa
đâu, mau về đi.
Cả nhà Tôn Hạo Hổ rời đi một cách lưu luyến. Đỗ Long nói với Hoàng Nham:
- Hoàng Nham, sao anh lại đến đây? Chẳng lẽ bên này lại xảy ra vụ án mới à?
Hoàng Nham gật gật đầu nói:
- Uhm, có một cô gái bị hại trong chính nhà của mình. Chồng cô ấy vừa báo
cảnh sát.
Đỗ Long nói:
- Tôi đi cùng các cậu.
Hoàng Nham cũng không từ chối, cậu ta cũng muốn nhân cơ hội này xem rốt cuộc
Đỗ Long có năng lực như thế nào. Biểu hiện vừa rồi của Tôn Hạo Hổ khiến cậu ta
kinh ngạc không thôi. Hai anh em Tôn Hạo Long và Tôn Hạo Hổ không phải là
người dễ đối phó. Chẳng lẽ Đỗ Long lại vừa cho nhà bọn họ một số tiền lớn?
Hoàng Nham mang theo nỗi hoài nghi trong lòng đến nơi xảy ra án mạng cùng Đỗ
Long. Chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi ôm đầu bên cạnh
bồn hoa dưới lầu, bên cạnh có một đồn công an dân phòng, mấy người hàng xóm
cùng những người ở tổ dân phố đang an ủi. Người đàn ông kia chính là chồng của
người chết.
Trước tiên Hoàng Nham lên điều tra trên lầu, Đỗ Long và một nhân viên điều tra
của đội điều tra hình sự gọi người đàn ông tên là Lý Kiến Siêu kia đến.
- Lý Kiến Siêu!
Tiếng gọi của Đỗ Long khiến người đàn ông đang ngồi khóc nức nở mờ mịt ngẩng
đầu lên. Đỗ Long chìa bàn tay về phía anh ta, nói:
- Xin chào, tôi là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Lỗ Tây, tên là Đỗ
Long. Anh là người đầu tiên phát hiện ra vụ giết người này à?
Lý Kiến Siêu mờ mịt ngẩng đầu, nắm tay Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, lúc tôi đi làm về thì phát hiện ra.
Đỗ Long không buông tay mà tiếp tục hỏi:
- Lý Kiến Siêu, anh có biết hung thủ là ai không?
Lý Kiến Siêu mờ mịt lắc đầu, nói:
- Tôi không biết. Nếu tôi mà biết thì tôi đã làm thịt tên đó rồi.
Cuối cùng Đỗ Long buông tay ra nói với nhân viên điều tra hình sự:
- Tôi hỏi xong rồi, cậu ghi lời khai của anh ta đi.
Nhân viên điều ta kinh ngạc nhìn Đỗ Long. Chỉ thấy Đỗ Long cứ thế mà tiêu sái
bỏ đi, cậu ta đành phải tự mình hỏi.
Đỗ Long đi lên lầu ba, chỉ thấy cửa phòng mở toang. Nhà của Lý Kiến Siêu là
một nhà kiểu hộ gia đình nhỏ có hai phòng và một phòng khách. Trong nhà bị lục
tung đến mức hỗn loạn, các ngăn kéo đều bị mở, đồ đạc bên trong bị ném đầy
đất, giống như là đã bị lục lọi qua một lượt.
- Đây là một vụ án đột nhập giết người cướp của.
Đỗ Long lượn quanh phòng khách một vòng, đến người chết cũng chưa nhìn thấy,
hắn trịnh trọng nói với Hoàng Nham vừa bước ra từ phòng ngủ.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #1070