Tiềm Long Phục Hổ


Người đăng: tuanh.kst@

Khi Đỗ Long luyện thuần thục khẩu tiểu liên Uzi, Hạ Hồng Quân cũng cầm súng
chơi một hồi. Một xạ thủ cừ tới đâu nhưng khi tay cầm một khẩu súng mới cũng
phải thích ứng một chút mới có thể bắn chuẩn được.

Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, cuộc tỉ thí đã bắt đầu. Chỉ thấy trên
không đĩa bay bay loạn xạ, tiếng súng liên hồi. Những đĩa bay màu đỏ từng cái,
từng cái một vỡ vụn trên không trung, thỉnh thoảng cũng có đĩa bay màu xanh vỡ
vụn. Dù sao đĩa bay màu xanh cũng nhiều, hơn nữa cùng bay loạn cả ở ba đường
bắn.

Chớp mắt mà mười lượt đã kết thúc, kết quả thống kê đã được đưa lên, Đỗ Long
quả nhiên đứng cuối. Trong một trăm cái đĩa bay đó có mười cái màu đỏ, hắn đã
bắn vỡ cả mười cái, nhưng đồng thời cũng bắn vỡ năm cái màu xanh, hơn nữa đã
bắn hơn ba mươi lăm phát đạn. Xếp thứ hai cũng không phải là Hạ Hồng Quân, mà
là Lữ đoàn trưởng Trương Liệt Binh. Anh ta cũng bắn nhầm một đĩa bay màu xanh,
tốn mười sáu phát đạn.

Đứng đầu rõ ràng là Hạ Hồng Quân, hơn nữa chiến tích của anh ta khiến người ta
kinh ngạc, chỉ thấy anh ta bắn vỡ mười đĩa bay màu đỏ mà không hề có lẫn màu
xanh. Hơn nữa chỉ dùng mười viên đạn, mục sau cùng mới thực sự làm người ta
kinh ngạc.


  • Không phát nào trượt, quả thật là không phát nào trượt.

Hầu Đông Lai hét lên, sau đó quay đầu lại nói:


  • Nhìn rõ chưa? Để xem ai còn dám nói tôi nói khoác lác! Đám tiểu tử các
    người đúng là không biết trời cao đất dày, đây chính là đội trưởng mà ngày
    ngày tôi nói tới, niềm kiêu hãnh của đại đội Liệp Ưng (Ưng săn)! Anh hùng
    chiếc đấu Hạ Hồng Quân với huân chương Nhất Đẳng Công trong tay.

: Nhất Đẳng Công là huân chương ghi công người có cống hiến và ảnh hưởng quan
trọng.

……….

Đỗ Long ở lại đây hai ngày, đã học được rất nhiều thứ. Tốc độ học của hắn
khiến người ta kinh ngạc, đến nỗi Trương Liệt Binh sinh lòng yêu mến tài năng,
muốn giới thiệu hắn vào đội Liệp Ưng, nhưng lại bị hắn từ chối thẳng thừng.


  • Tôi là người khá lười nhác, thiếu tính kỷ luật, quân đội không phải nơi phù
    hợp với tôi.

Đỗ Long giải thích như thế.

Trương Liệt Binh phản bác:


  • Thế cảnh sát thì không cần kỷ luật sao? Cậu cũng thấy rồi công an bây giờ
    có thể làm những gì? Duy trì trật tự? Dẫn đường cho mấy tham quan ô lại? Đừng
    đùa nữa, trong quân đội ít nhất cũng đơn giản hơn chút, người có thực lực nhất
    định sẽ có ngày mở mày mở mặt.

Đỗ Long cười nói:


  • Ai nói cả đời tôi sẽ làm công an nào? Chỉ cần có năng lực thì ở đâu cũng
    phất được không phải sao? Xã hội rất phức tạp, nhưng càng phức tạp thì rõ ràng
    càng nhiều cơ hội. Tôi là người theo chủ nghĩa cơ hội, ý tốt của Lữ đoàn
    trưởng Trương tôi ghi nhớ trong lòng. Nhưng ý tôi đã quyết, anh không cần
    khuyên tôi nữa đâu.

Trương Liệt Binh rất thất vọng trước lựa chọn của Đỗ Long, Hạ Hồng Quân lại
nói:


  • Mỗi người đều có chí hướng cho riêng mình, không cần khuyên hắn nữa. Mình
    thấy điều kiện của hắn hiện tại cũng không tồi, nói không chừng sau này càng
    ngày sẽ càng tốt.

Thế rồi Đỗ Long ngồi xe quân đội trở về thành phố Ngọc Minh, đi cùng còn có Hạ
Hồng Quân và mẹ anh ta. Nửa đường hắn gọi điện hỏi Mã Quang Minh về việc phía
quân đội cướp mất Hạ Hồng Quân. Mã Quang Minh tức giận nói:


  • Cướp thì cũng đã cướp mất rồi, chúng ta còn làm sao được nữa chứ? Nhờ Chủ
    tịch tỉnh hay Bí thư tỉnh ủy tìm Tư lệnh quân khu đòi người à? Tất cả chuyện
    kiện tụng liên quan đến Hạ Hồng Quân đều đã hủy bỏ, anh ta không sao rồi.
    Người này cũng như cái hũ nút ấy, sao không sớm nói sau lưng có quân khu làm
    chỗ dựa chứ, thật là…

Lúc Đỗ Long nói với Hạ Hồng Quân tin tốt này, anh ta và mẹ anh ta đều rất vui.
Chẳng ai lại muốn mình dính vào mấy chuyện kiện tụng. Đỗ Long hỏi anh ta có dự
tính gì không? Bản thân Hạ Hồng Quân cũng mù mờ, Đỗ Long nói:


  • Hay là giờ tôi giới thiệu anh tới một nơi làm bảo vệ nhé. Ông chủ đó với
    tôi là chỗ quen biết, gần đây ông ta đang mở rộng kinh doanh, đúng lúc đang
    cần người. Anh cứ làm ở đó, nếu cảm thấy không ổn thì đổi sau.

Hạ Hồng Quân cũng không có ý kiến gì, tỏ vẻ cứ đi xem đã rồi bàn. Tiếp đó, Đỗ
Long tìm một nhà trọ gần nhà của hắn cho mẹ con Hạ Hồng Quân ở. Hắn vốn muốn
để Hạ Hồng Quân đến thẳng nhà hắn, nhưng anh ta sống chết từ chối, nói rằng
như thế rất phiền phức, đồng thời anh ta cũng từ chối đề nghị ở nhà khách quân
đội.

Sau khi tìm được nhà trọ, Hạ Hồng Quân tự mình đi mua vật dụng hàng ngày, còn
Đỗ Long bắt taxi tới Ủy ban nhân dân thành phố lấy xe máy của mình, sau đó
quay lại giúp Hạ Hồng Quân dọn dẹp phòng. Sau khi làm rõ mọi chuyện, Đỗ Long
gọi điện cho Lâm Kiến Quân ông chủ khách sạn Kim Long, hỏi ông ta có cần bảo
vệ không, nói rằng hắn có thể giới thiệu một lính đặc chủng làm đội trưởng đội
bảo vệ cho ông ta. Lâm Kiến Quân bị dọa, sợ hãi hỏi lại:


  • Lính đặc chủng? Cần bao nhiêu tiền vậy? Cái miếu nhỏ của tôi không chăm nổi
    đại thần đâu.

Đỗ Long biết rằng Hạ Hồng Quân ở trong mỏ than một tháng lương cũng lấy chưa
đến hai nghìn tệ, vì thế đã thay anh ta tăng giá:


  • Sáu nghìn một tháng thì thế nào? Một mình anh ta có thể bằng cả đám bảo vệ
    hiện nay của ông. Cái gì anh ta cũng biết làm, sáu nghìn là thấp rồi.

Lâm Kiến Quân thở phào, nhưng với bản chất của người làm kinh doanh ông ta vẫn
trả giá:


  • Năm nghìn nhé, tháng đầu năm nghìn. Nếu như đúng là tốt như anh nói, sau
    này tôi sẽ tăng lương cho anh ta.


  • Năm nghìn thì năm nghìn.


Hạ Hồng Quân nói, dù chi phí sinh hoạt ở thành phố Ngọc Minh có cao hơn huyện
Vũ Khê, nhưng năm nghìn một tháng cũng không phải là ít, sau này lại còn có
thể tăng lương. Khuôn mặt Hạ Hồng Quân lộ nụ cười hài lòng.


  • Con người ông chủ Lâm cũng không tồi, ngày mai tôi định quay lại đội Cảnh
    sát Hình sự để đi làm, vì thế giờ tôi đưa anh tới khách sạn xem qua. Nếu như
    không có vấn đề gì ngày mai anh chính thức tới chỗ ông ta làm việc.

Đỗ Long đưa Hạ Hồng Quân tới khách sạn Kim Long. Lâm Kiến Quân biết tình hình
bên quận Bạch Hoa phức tạp hơn bên này nhiều, vì thế ông ta đã sớm thuê hai
quân nhân phục viên làm bảo vệ, giờ gọi bọn họ tới để thử sức cùng Hạ Hồng
Quân. Hạng quân nhân phục viên bình thường này làm sao có thể là đối thủ của
Hạ Hồng Quân được, trong vòng ba phút hai người này đã bị anh ta đánh gục hơn
ba mươi mấy lần. Lâm Kiến Quân hai mắt sáng lên, hai gã kia giờ đã tâm phục,
không dám tranh chức đội trưởng với Hạ Hồng Quân nữa.

Đỗ Long thấy Lâm Kiến Quân vô cùng hài lòng, liền bảo ông ta tăng lương:


  • Ông chủ Lâm, tôi có quan hệ với phía quận Bạch Hoa. Nếu ông chăm sóc tốt
    cho những anh em của tôi, thì việc làm ăn bên này của ông tôi đảm bảo không ai
    dám động đến.

Lâm Kiến Quân từ sau lần tặng thuốc lá bị người ta khinh thường, cuối cùng
cũng biết nhìn xa trông rộng hơn xưa. Ông ta rất xem trọng tiền đồ của Đỗ
Long, Hạ Hồng Quân lại thực sự có tố chất, vì thế ông ta cắn răng nói:


  • Được, cảnh sát Đỗ là bạn của tôi thì anh ta cũng là bạn tôi, tôi trả anh ta
    mỗi tháng mười nghìn tệ. Nếu cả tháng không có người tới làm phiền chuyện kinh
    doanh của khách sạn, tôi sẽ còn thưởng thêm cho anh ta hai nghìn.

Vậy là mười hai nghìn rồi, nhiều hơn gấp đôi so với cái giá ban đầu, Đỗ Long
hài lòng gật đầu nói:


  • Sau này bọn lưu manh, du côn giao cho anh ta xử lý. Nếu đến anh ta cũng
    không giải quyết được hãy trực tiếp gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới. Nếu không
    giải quyết được, thì tôi bồi thường ông mười hai nghìn một tháng.

Lâm Kiến Quân nghĩ thầm, cậu sớm đã có chỗ dựa là Chủ tịch thành phố, làm gì
có chuyện cậu không giải quyết được? Vậy nên ông ta nói một cách thoải mái:


  • Đây là đâu chứ, đã có câu nói này của cảnh sát Đỗ, thì khách sạn mới của
    tôi chắc chắn sẽ làm ăn rất tốt rồi.


  • Nhiều thế!!


Hạ Hồng Quân kinh ngạc khi biết mức lương mới, Đỗ Long cười nói:


  • Ngại nhiều sao? Vậy thì mỗi tháng lĩnh lương chia cho tôi một nửa.

Đỗ Long chỉ là nói đùa, nhưng Hạ Hồng Quân lại cho là hắn nói thật, anh ta gật
đầu nói:


  • Được.

Đỗ Long mở to hai mắt, nói :


  • Tôi đùa anh thôi, anh đúng là đồ ngốc, anh cũng không còn trẻ nữa, tích
    chút tiền mà cưới vợ đi. Còn nữa, mắt của mẹ anh rốt cuộc là bị làm sao vậy,
    có chữa trị được không?

Nhắc đến mẹ, thần sắc của Hạ Hồng Quân tỏ vẻ bất lực, anh ta nói:


  • Mắt của mẹ tôi bị mù do một tai nạn xe mấy năm trước. Nghe nói là điều trị
    không kịp thời dẫn đến tụ huyết, đè lên dây thần kinh thị giác. Chỉ là bị mù
    tạm thời, chỉ cần phẫu thuật loại bỏ chỗ tụ huyết thì mắt mẹ tôi có thể sẽ hồi
    phục.

Đỗ Long nói:


  • Vậy thì đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi, có phải là làm phẫu thuật đắt
    quá không? Chỉ hút bỏ máu tụ thì chắc không khó nhỉ?

Hạ Hồng Quân cười khổ nói:


  • Nói thế nào thì cũng cần đến mấy chục nghìn tệ, ở trên mỏ vốn không thể có
    số tiền đó.

Đỗ Long nói:


  • Vậy sao anh còn ở lại mỏ? Thật không hiểu anh ra làm sao nữa. Với bản lĩnh
    của anh, đi đâu mà chẳng kiếm được nhiều tiền hơn.

Hạ Hồng Quân cười đau khổ:


  • Nói anh cũng không hiểu, bây giờ không phải tôi ra đây rồi sao? Tôi sẽ
    nhanh chóng tiết kiệm tiền, sau đó đưa mẹ tới thành phố lớn phẫu thuật.


  • Thế còn tạm được, có gì khó khăn cứ nói, đừng giấu trong lòng như trước
    nữa. Lữ đoàn trưởng Trương nói rất đúng, anh đúng là đầu đất, phải thường
    xuyên gọt dũa mới được.


Hạ Hồng Quân chỉ còn biết cười khổ. Đỗ Long thay anh ta hỏi Lâm Kiến Quân
trước nửa tháng lương để lấy tiền thuê nhà, rồi mới đưa Hạ Hồng Quân quay về
nhà trọ.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #107