Người đăng: tuanh.kst@
Khi Đỗ Long và Lưu Long Thịnh đang nói chuyện, Lưu Hiểu Đan trở lại phòng của
mình. Ông ta càng nghĩ càng thấy sự việc không hợp lý. Suy nghĩ một lát, cuối
cùng lấy di động gọi điện cho Chánh văn phòng Lâm Cẩm Các.
Mặc dù không còn sớm, nhưng nhận được điện thoại của cấp trên, Lâm Cẩm Các
nghe điện thoại rất nhanh, cung kính nói: - Bí thư, ông có gì dặn dò?
Lưu Hiểu Đan nói: - Tôi mới nghe được tin tức, Phó cục trưởng Cục ông an thành
phố Lỗ Tây bị một đám lưu manh đánh, việc này cậu có biết không?
Lâm Cẩm Các nói:
Lưu Hiểu Đan nói: - Cậu đi điều tra một chút chân tướng chuyện này, chú ý
không được kinh động đến Phó Bí thư Phó với Phó giám đốc sở Công an Vương.
Lâm Cẩn Các trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng y cũng không hỏi gì, trực tiếp
đáp: - Vâng, tôi biết rồi.
Lưu Hiểu Đan nói: - Có tin tức xác thật ngay lập tức báo cáo cho tôi, cho dù
có muộn bao nhiêu.
Lâm Cẩn Các đáp lại lần nữa, Lưu Hiểu Đan mới cúp điện thoại. Lâm Cẩn Các hết
sức kinh ngạc, y nghe giọng Lưu Hiển Đan có vẻ rất khẩn cấp, vì thế y nhanh
chóng triển khai điều tra. Chánh văn phòng Tỉnh ủy tương đương với Bí thư Tỉnh
ủy. Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại Lâm Cẩn Các trên cơ bản đã đem sự việc
phân giải rõ ràng, y đồng thời hiểu được vì sao Bí thư Lưu đặc biệt dặn dò
phải tránh Phó Bí thư Phó và Phó giám đốc sở Vương.
Lâm Cẩm Các lập tức gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Đan báo cáo tình hình, nhưng
Lưu Hiểu Đan chỉ ừ, ừ hai tiếng, sau đó nói: - Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị tài
liệu cho tốt, báo tin xuống dưới, sáng mai triệu tập đến họp hôi nghị thường
vụ Tỉnh ủy lâm thời. Ủy viên thường vụ đi thực tế không có mặt có thể không
tham gia.
Lâm Cẩm Các biết rằng, cấp trên rất tức giận, ngày mai có người gặp xui xẻo
rồi...
Tuy Đỗ Long cố gắng giữ lại, nhưng Nhạc Băng Phong vẫn đi. Bạch Nhạc Tiên vặn
vẹo vòng eo mảnh mai dụ Đỗ Long lên giường. Cô ngọ nguậy như rắn nước trong
lòng Đỗ Long, x Đỗ Long cảm nhận được sức hấp dẫn kinh người từ cô. Hồn phách
đều bị Bạch Nhạc Tiên hút đi rồi.
Như thế nào đây? Em với Băng Phong anh thích ai hơn? Bạch Nhạc Tiên hỏi.
Thích giống nhau... Đỗ Long không chịu tiến vào Bạch Nhạc Tiên trong lời
nói bẫy, nhưng lại vui với thân thể của cô mà tiến vào trong. Hắn lực lưỡng
nhanh chóng áp sát thành công, không để cho Bạch Nhạc Tiên có bất kì cơ hội
dãy dụa phản kháng nào. Mưa cuồng gió dữ giống như trận tập kích, Bạch Nhạc
Tiên gần như quân lính tan rã. Đỗ Long sau khi chiếm thế thượng phong, dương
dương đắc ý ở bên tai cô nhẹ giọng nói:
Anh càng thích cái tối kia hơn, hai em mặt đối mặt cùng kề sát một chỗ,
cùng nhau bị anh đâm...
Nhớ tới cái đêm hoang đường kia, Bạch Nhạc Tiên cũng không khỏi suy nghĩ trong
lòng. Đỗ Long càng ngày càng mạnh rồi, một người khó có thể thỏa mãn hắn,
chẳng lẽ thật sự muốn cùng nhau với Nhạc Băng Phong... Không được, không thể
dễ dàng với hắn như vậy...
Đỗ Long dỗ dành Bạch Nhạc Tiên đi ngủ, rồi đi tới phòng sách bật máy tính lên.
Rất nhanh đã kết nối máy tính cùng Lâm Nhã Hân, trong màn hình xuất hiện tầng
hầm nhà Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân mặc trang phục da nữ hoàng ở trước màn hình,
nũng nịu nói: - Chủ nhân, sao bây giờ ngài mới đến? Tôi chút nữa không chờ
được.
Đỗ Long nói:
Lâm Nhã Hân cười nói: - Các cô ấy đã đến sớm rồi, đã bị trừng phạt một trận
rồi. Chủ nhân c ngài tự xem đi.
Lâm Nhã Hân tránh ra một chút Đỗ Long liền thấy Phó Hồng Tuyết và Âu Dương
Đình. Chỉ thấy hai người thân thể xinh đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi, hai
tay bị treo cao về phía trước, bất đắc dĩ bị khom người, hai chân bị khóa trên
mặt đất mở ra, chổng mông lên, mặt đối mặt.
Hai người bị dây kim loại vòng qua cổ khóa lại với nhau. Hai người mặt như dán
vào nhau, trong hai cái miệng nhỏ xinh xắn ngậm hai đoạn côn to thô. Cây gậy
rất dài, cổ các cô bị cố định, không có cách nào nhổ côn gỗ ra. Hai người hoàn
toàn không thể nhúc nhích, toàn thân không đề phòng.
Lâm Nhã Hân dùng vỉ đập ruồi mềm mại vỗ thật mạnh trên mông Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đau a lên một tiếng, cơ thể không tự chủ được ngả về phía
trước, miệng chứa côn nhất thời hướng về phía cổ Âu Dương Đình cắm tới, Âu
Dương Đình cũng a một tiếng, trốn về phía sau. Lâm Nhã Hân vuốt cơ thể của các
cô, hai cô không tự chủ được không ngừng chuyển động trước sau.
Lâm Nhã Hân dường như đánh rất sướng tay, cặp mông trắng như tuyết của Âu
Dương đình bị cô đánh cho đỏ rừng rực, mông của Phó Hồng Tuyết lại sưng phồng
lên. Bạo ngược kiểu này Đỗ Long cũng không thích, nhưng hai người chổng mông
lên thực sự rất mê người. Đỗ Long không kìm nổi phản ứng, hắn thực sự muốn
phóng tới đó, ôm mông của các cô mà hung hăng chông đá xuyên các cô. Đáng
tiếc... Ít nhất đêm nay không được..
Các cô có biết tại sao phải trừng phạt đám các cô? Đỗ Long nói: - Các cô
không hoàn thành nhiệm vụ tôi giao. Tối qua, các cô để cho hai tên lưu manh
kia chạy, ngày mai sẽ tiếp tục gây chuyện. Năm ấy đâm bị thương đứa trẻ mười
ba tuổi, cướp đi trên người nó chỉ vẻn vẹn mười lăm đồng tiền. Cái này đều là
các cô sai!
Ô ô... Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết hối hận cầu xin tha thứ, Đỗ Long
nói: - Cầu xin tha thứ cũng không có ích gì. Tôi cho các cô một cơ hội, ai có
thể thoát khỏi trói buộc trước, ai có thể đảo khách thành chủ...
Lâm Nhã Hân sửng sốt, nói: - Chủ nhân, các cô...
Đỗ Long nói: - Các cô ấy đều là cao thủ cởi trói, mọi chuyện mặc em xử lí. Các
cô là người đã hoàn toàn bị anh thu phục, đúng hay không? Tiểu Tuyết, Tiểu
Đình?
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết không biết sao đã đem gậy gộc trong miệng nhổ
ra rồi, các cô nũng nịu đáp: - Vâng, chủ nhân...
Lâm Nhã Hân kinh ngạc nhìn, Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết đồng thời chầm
chậm rút tay ra giữa còng sắt bàn tay mỏng mong như không xương. Ttrong nháy
mắt, khóa trên cổ tay các cô đã bị ném xuống đất. Ngay sau đó hai người mở
xiềng xích ở chân, thời gian không đến hai phút, hai cô liền từ trói buộc hết
mức chuyển sang khôi phục trạng thái tự do.
Cởi trói xong, Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết cùng hướng về cameras quỳ
xuống, cung kính nói: - Chủ nhân trên cao... Chúng tôi không dám... Vi phạm ý
nguyện của chủ nhân nữa. Chủ nhân giao phó nhiệm vụ tiếp theo, chúng tôi nhất
định sẽ làm đúng, xin chủ nhân khoan dung.
Đỗ Long noi: - Được, lần này tôi tin tưởng các cô là thật lòng. Bây giờ tôi
giao nhiệm vụ cho các cô, các cô bị chị Hân ức hiếp lâu như vậy, trong lòng
nhất định không phục? Vậy còn chờ gì nữa? Bắt lấy cô ta, tùy các cô xử lý. Chỉ
có một điều, không được làm cô ta bị thương. Ghi lại quá trình, khi rảnh tôi
sẽ thưởng thức.
Lâm Nhã Hân hoảng sợ: - Chủ nhân, tôi có phạm sai lầm gì đâu.
Đỗ Long nói: - Không phạm sai lầm không thể bắt cô cho hai người bọn họ vui vẻ
một chút sao? Được rồi, bây giờ tôi không tiện nói chuyện, các cô cứ chơi đùa
đi.
Lâm Nhã Hân nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn, kết quả bị Phó Hồng Tuyết
bước một bước dài ngăn trước mặt cô, xấu xa mà cười nói:
Chị Hân, chị đang định đi đâu? Chủ nhân cũng không nói để cho chị đi mà.
Tránh ra! Lâm Nhã Hân muốn đẩy Phó Hồng Tuyết ra, nhưng Phó Hồng Tuyết nhẹ
nhàng bắt lấy cổ tay của cô ngắt một cái. Lâm nhã Hân tại chỗ vòng qua nửa
vòng, bị phản lắc cánh tay. Ngoại trừ kêu đau ra, cũng không có cách nào phản
kháng.
Âu Dương Đình thân thể liền có nữ đồng tiềm chất. Lúc này hai mắt cô sáng lên
đi lên phía trước, dùng sức nắm trước ngực Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân hoảng sợ,
cô lại càng hứng thú tràn trề nói: - Chị Hân, trước kia chị hành hạ chúng tôi
rất vui vẻ? Nghe chủ nhân nói chị lại càng ưa thích ngược đãi, bọn emsẽ không
khách khí. Nói thật so với ngược đãi, em ưa thích hành hạ người khác hơn. Chị
Hân, chúng ta đúng là t phốihợp tuyệt đối...