Người đăng: tuanh.kst@
Lưu Long Thịnh mặc dù không kích động như cô, nhưng sắc mặt cũng trầm trọng,
anh ta nói: - Em đừng vội, anh không nói là không giúp, để cho anh suy nghĩ
thật kỹ...
Lưu Long Thịnh suy tính một hồi, đồng thời tiếp tục lật xem những tài liệu của
Đỗ Long đưa cho. Hàn Mộng Điệp lo lắng nói: - Dượng sắp về rồi, anh quyết định
nhanh một chút đi.
Lưu Long Thịnh nói: - Được rồi, anh suy nghĩ kỹ càng rồi, chuyện này anh giúp
được. Không chỉ là giúp Đỗ Long, cũng không phải là giúp tên cảnh sát hôn mê
bất tỉnh kia, mà là giúp quần chúng bị hại. Đây cũng là đang giúp cha anh. Đợi
cha anh trở về, em cứ như vậy đi...
Lưu Long Thịnh chỉ bảo Hàn Mộng Điệp thêm một chút, Hàn Mộng Điệp hai mắt liền
sáng lên nói: - Được, cứ làm vậy đi! Anh đúng là tương đối sảo quyệt đấy.
Lưu Long Thịnh gật đầu một cái, nói: - Cái này gọi là thông minh. Em về sau
làm việc cũng phải biết động não biết không?
Hơn chín giờ, Lưu Hiểu Đan về tới nhà đúng, vợ y giúp y cầm áo và đưa dép lê
đi trong nhà. Lưu Hiền Đan thấy một đôi dép xăng-đan màu hồng phấn, y biết
ngay tiểu tinh nghịch đang ở trong nhà.
Lưu Hiểu Đan đang định mở miệng nói, thình lình nghe tiếng hai đứa con trong
phòng sách truyền đến, Hàn Mộng Điệp gầm lớn lên: - Những người này quá đáng
thật. Anh họ, đợi dượng trở về, em nhất định sẽ tố cáo với dượng!
Lưu Hiểu Đan sửng sốt, lần đầu tiên ông thấy Hàn Mộng Điệp tức giận như vậy,
trong lòng ông nổi lên thắc mắc lớn, lên tiếng nói: - Mộng Điệp, con muốn tố
cáo gì với dượng? Sao lại tức giận như vậy?
Hàn Mộng Điệp và Lưu Long Thịnh ra khỏi phòng, Hàn Mộng Điệp sưng mặt lên thở
hổn hển nói:
Lưu Hiểu Đan ồ một tiếng, nói: - Còn có chuyện như vậy sao? Chuyện này xảy ra
ở đâu vậy? Sao lại khiến tiểu công chúa của chúng ta bực bội như vậy?
Lưu Long Thịnh nói: - Cha, là xảy ra ởthành phố Lỗ Tây của châu Đức Hồng đấy.
Nghe nói không phải là lần đầu, năm ngoái có một cảnh sát hình sự vì thấy việc
nghĩa hăng hái làm cũng bị một đám người đánh thành người thực vật, bây giờ
vẫn chưa tỉnh. Bây giờ trên internet đều rầm rộ, tất cả mọi người đều nói trị
an tỉnh Thiên Nam kém, ngay cả Phó cục trưởng cục công an cũng bị lưu manh
đánh...
Lưu Hiểu Đan mặt trầm xuống, nói: - Thành phố Lỗ Tây? Thật vô lý. Tên trộm này
chưa bị bắt lại sao?
Lưu Long Thịnh nói: - Bắt lại, tuy nhiên có người nói năm ngoái tên lưu manh
này cũng đã từng bị bắt, nhưng rất nhanh lại được thả rồi. Lần này khả năng
cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người đều rất phẫn nộ. Có đoạn video ở hiện
trường phát đi phát lại mấy trăm nghìnlần, tinh thần quần chúng rất phẫn nộ.
Nói không chừngđài truyền hình trung ương rất nhanh sẽ phát tin. Đây chính là
tổn hại lớn về hình tượng tỉnh Thiên Nam chúng ta.
Hàn Mộng Điệp nói: - Dượng, bạn học con còn nói muốn đi thành phố Lỗ Tây chơi,
bây giờ xem bạn ấy còn dám đi nữa không? Những tên lưu manh kia cũng quá hung
hăng rồi. Có người nói sở dĩ bọn chúng dám ngang ngược như vậy, là vì trên
tỉnh có chỗ dựa. Con thấy kì quái, một đám du côn lưu manh sao lại có thể có
quan hệ với lãnh đạo tỉnh chứ.
Lưu Hiểu Đan nói: - Lời đồn đại trên mạng không thể tin. Trái lại cha muốn xem
đám người này càn quấy như thế nào...
Lưu Hiểu Đan lên tầng hai, Lưu Long Thịnh đưa cho ông xem video các du khách
quay được cho ông xem. Khi ông thấy Đỗ Long trong video, Lưu Hiểu Đan a một
tiếng, nói: - Sao lại là hắn, hắn sao lại chạy tới thành phố Lỗ Tây làm Phó
cục trưởng Cục công an?
Hàn Mộng Điệp kinh ngạc nói: - Dượng, dượng cũng nhận ra Đỗ Long à? Cái này
cũng khó trách, Đỗ Long danh tiếng lớn như vậy, phòng chống động đất cứu trợ
anh hùng, lại là đại biểu Quốc hội...
Lưu Hiểu Đan kinh ngạc nói: - Ngừng ngừng ngừng. Mộng Điệp, con nói hắn là Đỗ
Long? Đây là chuyện gì?
Lưu Long Thịnh nghi ngờ nhìn Lưu Hiểu Đan, nói: - Cha, cha cho rằng hắn là ai
vậy?
Lưu Hiểu Đan nhíu nhíu mày, nói: - Ừ, xem ra cha nhận nhầm người rồi. Đúng
vậy, có chút ấn tượng rồi. Đỗ Long, chính là tên cảnh sát hai năm trước khi
thị trấn Tuyên Cương bị động đất vì cứu người mà bị chôn dưới đất,? Lúc ấy hắn
đeo kính mắt, khó trách thoáng qua không nhận ra... Ừ, tiếp tục.
Khi Lưu Hiểu Đan nhìn thấy Mã Thành Cương đánh tàn phế hai cảnh sát tại cửa sở
Công an, Lưu Hiểu Đan liền nhíu mày. Lúc thấy người của Đồn công an đi ra còng
tay Đỗ Long lại, sắc mặt Lưu Hiểu Đan liền trầm xuống. Lúc nhìn thấy Đỗ Long
cắt chức Trương Phi Hào ngay tại chỗ, hơn nữa còn xé huy hiệu trên mũ xuống,
nghe thấy quần chúng xung quanh hoan hô khiến lông mi của Lưu Hiểu Đan xi nhảy
dựng vài cái.
Lưu Long Thịnh lại đem tài liệu Đỗ Long điều tra ra nói: - Cha, vừa rồi con
tìm người lấy chút tài liệu. Cha xem xem, đám người này hành vi phạm tội đúng
là rất tệ, nếu không phải thật sự có ô dù, bọn chúng có thể hung hăng như vậy
sao?
Lưu Hiểu Đan nhìn những tài liệu này, mày càng nhíu hơn. Lưu Long Thịnh và Hàn
Mộng Điệp ở một bên không ngừng gõ trống. Xem xong mấy tài liệu, Lưu Hiểu Đan
đảo qua số trang văn kiện. Giỏi thật, có đến mấy trăm trang. Ông ta bỏ con
chuột ra, nói với Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp: - Nói đi, là ai bảo các con
cho cha xem những tài liệu này?
Lưu Long Thịnh trong lòng run lên, anh ta cười xòa nói: - Cha, là chúng con
thấy ở trên internet.
Lưu Hiểu Đan nói: - Nói thật đi, mấy mánh khóe của con còn muốn gạt được cha
ư? Nói, là ai bảo các con làm như vậy?
Hàn Mộng Điệp bị Lưu Hiểu Đan trừng mắt, trong lòng liền luống cuống, Hàn Mộng
Điệp nói: - Dượng, dượng đừng quát anh họ, là con... Là của một chị bạn học
của con...
Lưu Long Thịnh biết rằng Hàn Mộng Điệp không lừa được cha mình, cậu ta ho nhẹ
một tiếng, nói: - Cha, nói thật với cha rồi nha, việc này là một người bạn của
con muốn cho cha xem đó. Hắn nói Phó giám đốc sở Công an Vương Chí Đan chỉ là
con rối, kẻ đứng sau tên lưu manh thật ra là... Phó Bí thư tỉnh ủy Phó Văn
Ngọc.
Lưu Hiểu Đan nói: - Chỉ dựa vào những tin đồn gì đó, các con liền phí công sắp
đặt bẫy cho cha chui vào?
Lưu Long Thịnh nói: - Cha, không phải như thế. Chúng con thật ra là muốn giúp
cha. Cha một đời anh dũng cũng không thể để người khác làm liên lụy.
Lưu Hiểu Đan tâm niệm vừa chuyển, nói: - Sau này có chuyện gì thì trực tiếp
nói cho cha biết, đừng quanh co vòng vò đấy. Cha sẽ xử lý, các con cũng đừng
có mà mù quáng.
Lưu Hiểu Đanliếc nhìn mấy bức ảnh trên màn ảnh máy vi tính một cái, xoay người
đi ra khỏi phòng Lưu Long Thịnh.
Lưu Hiểu Đan đi rồi, Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp mới thở phào nhẹ nhỏm.
Hàn Mộng Điệp nhỏ giọng hỏi: - Anh họ, chúng ta có thành công không?
Lưu Long Thịnh nói: - Chắc là... thành công rồi... Nếu không cha đã sớm mắng
chúng ta một trận rồi, kế tiếp chúng ta cũng chỉ có thể đợi.
Lưu Long Thịnh thông báo cho Đỗ Long biết tin tức, nói: - Cha tôi đã biết.
Đỗ Long trả lời: - Lưu đại ca, cảm ơn anh. Khi nào đến thành phố Lỗ Tây chơi,
tôi sẽ bao hết toàn bộ.
Lưu Long Thịnh cười nói: - So với ơn cứu mạng của anh, một chút chuyện nhỏ đó
có là gì? Lúc nào rảnh rỗi sẽ tới thành phố Lỗ Tây tìm anh chơi.