Người đăng: tuanh.kst@
Tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch của Đỗ Long, nhưng cũng có một số kế
hoạch không thành công. Ví dụ như phỏng vấn của Mao Tuệ Lệ đến giờ ngọ cũng
chưa thu thập được tin tức gì, đến tối một chút tin tức cũng không có. Hàn Ỷ
Huyên cũng không đến thành phố Lỗ Tây phỏng vấn, điều này khiến Đỗ Long không
khỏi có chút thất vọng.
Khi Đỗ Long về đến nhà, Bạch Nhạc Tiên đã làm xong thức ăn, cùng với Nhạc Băng
Phong đang chờ Đỗ Long. Đỗ Long kinh ngạc nhìn Nhạc Băng Phong, nói: - Băng
Phong em cũng ở đây à, đêm nay có ý định ở lại ngủ không?
Nhạc Băng Phong nếm một miếng, nói: - Vừa về đã không đứng đắn rồi. Sự việc
thế nào rồi?
Đỗ Long ngồi ở bên cạnh bàn cơm, nói:
Bạch Nhạc Tiên nói: - Không có y tá dịu dàng đáng yêu ở phòng bệnh đặc biệt
chăm sóc cho anh, anh đương nhiên chẳng muốn giả vờ bệnh nặng rồi. Vừa rồi,
cha em gọi điện tới, ông nói cho anh nghỉ ở nhà hai ngày, tối nay đem tài liệu
đến cho ông. Sáng mai có thể sẽ mở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lâm thời, đến
lúc đó những đó tài liệu này sẽ có tác dụng.
Đỗ Long nói: - Không thành vấn đề. Đợi ăn cơm no lập tức cử người đưa tài liệu
tới cho ông ấy. Băng Phong, cha em bên kia không có tin tức gì sao?
Nhạc Băng Phong nói: - Không có. Cha em nói... ông sẽ không can thiệp nếu như
không cần thiết.
Đỗ Long nói: - Cũng tốt. Hẳn là không cần ông ấy nhúng tay đâu, tự chúng ta
cũng có thể giải quyết việc này.
Bạch Nhạc Tiên nói: - Vậy sao? Vậy cũng không cần phải cha em nhúng tay rồi?
Chân của Đỗ Long lại dẫm lên hai mu bàn chân của cô. Mùa hè thật tốt... Cảm
thụ được làn da bóng loáng nhẵn nhụi của các cô, Đỗ Long cười nói: - Bây giờ
là lúc cần đoàn kết một lòng. Tiên nhi, em hãy đè cơn ghen của em xuống một
chút, chuyện này kỳ thật rất dễ giải quyết. Có một nhân vật quan trọng, chỉ
cần làm y xuất hiện bày tỏ quan điểm một chút, thì không có gì lo lắng rồi.
Bạch Nhạc Tiên hỏi: - Ai?
Nhạc Băng Phong hơi chút ngẫm nghĩ một chút, nói: - Anh nói là Bí thư Tỉnh ủy
Lưu Hiểu Đan? Phó Văn Ngọc là người của ông ta? Ông ta tại sao phải giúp anh?
Đỗ Long nói: - Lưu Hiểu Đan đã là Bí thư Tỉnh ủy ba năm, tính cách của ông ta
anh cũng có chút hiểu. Lưu Hiểu Đan luôn yêu quý thanh danh, ông ta tuyệt đối
sẽ không ngồi im nhìn thủ hạ của mình vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, để tránh
ảnh hưởng tới ông ta. Trên thực tế Phó Văn Ngọc không được xem như thuộc hạ
của ông ta, cũng có thể nói là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn. Chỉ cần tìm một
người đắc lực đưa hành vi vi phạm kỷ luật của Phó Văn Ngọc cho Bí Thư Lưu xem,
Bí thư Lưu tự nhiên sẽ đưa ra quyết định chính xác nhất.
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên đều suy tư, Bạch Nhạc Tiên nói: - Ngày mai
cha em ở trong cuộc họp thường ủy đem chứng cứ ra nữa, chẳng phải là tốt rồi
sao?
Đỗ Long lắc đầu nói: - Không dễ dàng như vậy. Nếu là như trong cuộc họp thường
ủy đột nhiên đưa ra, Lưu Hiểu Đan sẽ vì bị lừa gạt mà tức giận. Nhưng ông ta
vẫn phải hết sức bảo vệ người bên mình, chuyện này sẽ khiến Bí thư Tỉnh ủy và
Chủ tịch tỉnh chiến tranh. Kết quả cuối cùng như thế nào còn khó nói, nhưng
nhất định sẽ kéo dài rất lâu. Nếu đêm nay đem việc đó tố cáo với Lưu Hiểu Đan
ổn thỏa, Lưu Hiểu Đan sẽ đem tức giận tập trung ở Phó Văn Ngọc và Vương Chí
Đan, bởi vì chuyện này Phó Văn Ngọc nhất định đã gạt Lưu Hiển Đan.
Bạch Nhạc Tiên nói: - Nghe thì dễ dàng đấy, như thế thực sự dùng được sao? Anh
lại chưa từng làm quan lớn, nghe cha em nói quy luật sinh tồn của mỗi cán bộ
đều không giống nhau.
Nhạc Băng Phong nói - Có phần không giống, nhưng về cơ bản cũng giống nhau. Em
cảm thấy anh Long nói rất có lý, nhưng chúng ta đi tìm ai nhắc nhở Lưu Hiểu
Đan bây giờ? Hình như không có ai thích hợp để chọn.
Đỗ Long cười nói: - Các em không có, nhưng anh có. Lưu Hiểu Đan có con trai
tên Lưu Long Thịnh, khoảng ba bốn năm trước anh đã từng cứu anh ta. Chuyện này
vừa có thể giúp đỡ cha của anh ta, anh nghĩ anh ta sẽ giúp.
Bạch Nhạc Tiên nói: - Anh biết con trai Bí thư Tỉnh ủy? Anh cái người này,
không ngờ cũng không nói với em. Thật không biết trong lòng còn giấu bí mật gì
nữa, nói mau! Anh đã cứu anh ta như thế nào?
Đỗ Long đem chuyện năm đó chậm rãi kể lại, Bạch Nhạc Tiên nghe nói Lưu Long
Thịnh vì chạy xe quá tốc độ xảy ra tai nạn xe,được Đỗ Long cứu, cô liền đáng
tiếc nói:
Đỗ Long cười nói: - Em không gặp phải chuyện như vậy, chỉ có thể xem là vận
may. Sau này còn dám chạy xe quá tốc độ xem, anh không cho cái mông của em nở
hoa!
Nhạc Băng Phong nói: - Nói như vậy chuyện này hẳn là không có gì nghingờ rồi.
Có phải anh đã sớm có kế hoạch tốt rồi? Còn khiến bọn em thay anh lo lắng cả
ngày.
Đỗ Long cười ha hả nói: - Không như vậy, các em sao có thể đoàn kết một lòng
như vậy? Như thế nào đây? Cảm giác không tồi chứ?
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên nhìn nhau liếc mắt một cái. Tuy rằng miệng
không chịu thừa nhận, nhưng có người có thể thương lượng một chút. Vì khi lo
lắng cho cùng một người, cũng có bạn an ủi. Cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng
có thể ngủ chung phòng, cùng chung chồng ư? Chuyện này thì làm không được!
Đỗ Long ăn cơm no nê, sau đó không tranh đi rửa bát, mà vào phòng sách. Nhạc
Băng Phong tự giác đi dọn vệ sinh, Bạch Nhạc Tiên nấu đồ ăn. Lúc này rất vui
vẻ, vô tình hai người bắt đầu học cách phối hợp.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Bạch Tùng Tiết trước, Bạch Tùng Tiết đưa cho Đỗ
Long bản fax tư liệu cũ. Khi Đỗ Long bắt đầu gửi tư liệu, hắn gọi điện thoại
cho Lưu Long Thịnh, hi vọng tiểu tử này không đổi số.
Điện thoại rất nhanh liền tiếp nhận, một giọng trong trẻo truyền đến:
Đỗ Long sửng sốt, hắn lập tức tỉnh ngộ lại, cười nói: - Là Hàn Mộng Điệp phải
không? Tôi là Đỗ Long, tôi tìm Lưu đại ca có chút việc, anh ấy có ở đó không?
Hàn Mộng Điệp giọngcất cao vài độ, cô vui mừng nói: - Đỗ Long? Đỗ cảnh quan?
Sao lại là anh, em còn tưởng rằng anh là bạn heo bạn chó... Đỗ cảnh quan, đã
lâu không được nghe tin tức của anh rồi, nghe nói anh đi Bắc Kinh học đại học
sao? Bây giờ được nghỉ à? Không đúng, bây giờ không phải là thời gian nghỉ.
Đỗ Long thoáng đem tai nghe bluetooth điều chỉnh âm lượng nhỏ một chút, hắn
cười nói: - Anh đã tốt nghiệp trở về, bây giờ đang đi làm ở thành phố Lỗ tây
rồi. Em cũng học đại học rồi à? Đại học Thiên Nam ư?
Hàn Mộng Điệp vui mừng phấn khởi nói: - Đúng vậy, không hổ là thần thám, vừa
đoán đã trúng. Anh không trở về thành phố Ngọc Minh à? Thành phố Ngọc Minh cơ
hội không nhiều hơn sao? Em cũng không biết thành phố Lỗ Tây ở đâucơ.
Đỗ Long cười nói: - Thành phố Lỗ Tây là thủ phủ của châu Đức Hồng, đây là một
thành phố rất đặc biệt. Em chớ xem thường nơi này, anh ở trong này phát triển
rất tốt, anh họ em đâu? Anh thật sự có việc tìm anh ấy.