Sứ Giả Bảo Vệ Hoa


Người đăng: tuanh.kst@

Giác quan thứ sáu của Trương Xuân Yến quả thật rất chuẩn, tuy nhiên cô chưa có
cơ hội kiểm chứng phán đoán của mình.

Đỗ Long vừa đi khỏi phòng làm việc Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đã thấy một nhóm người
đi dọc hành lang về phía mình.

Đỗ Long liếc mắt nhìn sang, thấy đi đằng trước là một vị bước đi hiên ngang,
dáng vẻ uy vũ, đúng là Trì Khánh Bân Phó Giám đốc sở Công an tỉnh tới rồi.

Trì Khánh Bân ngày trước làm Phó Giám đốc sở Công an luôn xếp hạng gần cuối,
nhưng ba năm trước anh ta dẫn đội tham dự đại hội võ thuật cảnh sát toàn quốc
giành được thành tích mà trước nay chưa từng có. Vì hệ thống công an tỉnh
Thiên Nam thắng vẻ vang, địa vị của Trình Khánh Bân ở sở Công an cũng được
nâng lên cao. Tất cả đều nhờ vào Đỗ Long, cho nên Trì Khánh Bân đúng thật rất
có cảm tình với Đỗ Long. Bạch Tùng Tuyết nghe tin Vương Chí Đan tới thành phố
Lỗ Tây, ngay lập tức mời Trì Khánh Trinh đến thành phố Lỗ Tây làm hộ hoa sứ
giả. Dụng ý đương nhiên là muốn giữ chân Vương Chí Đan, tránh cho Đỗ Long phải
chịu thiệt thòi trong tay Vương Chí Đan

Trì Khánh Bân rất rõ hiện tai trong tỉnh ở vào tình hình rất nhạy cảm, sang
năm lại đổi nhiệm kì mới, lúc này mình tăng một phần thì đồng nghĩa với đối
thủ giảm một phần. Trên con đường làm quan, muốn tiến một bước Trì Khánh Bân
biết rất rõ mình đang làm gì, y đến chính là giúp Đỗ Long. Chuyện Vương Hải
Lượng là vết nhơ trên con đường làm quan của Vương Chí Đan.Chỉ cần bắt được
điểm này có thể khiến cho Vương Chí Đan mạnh mẽ không gượng dậy được, thì y có
hi vọng rồi.


  • Đỗ Long! Trì Khánh Bân chào hỏi Đỗ Long trước, có vẻ vô cùng thân thiện. Đỗ
    Long nghênh tiếp, cười nói: - Phó Giám đốc Trì, sao ông cũng tới rồi. Hôm nay
    thành phố Lỗ tây của chúng ta cũng thật náo nhiệt quá.

Trì Khánh Bân cười nói: - Cái này không phải vì cậu sao? Tôi giới thiệu cho
cậu một chút, vị này chính là Phó Lâu Đán Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Phó
Bí thư cũng là đặc biệt vì cậu mà tới.

Đỗ Long và Trì Khánh Bân bắt tay, sau đó hướng nhìn Phó Lâu Đán hổ thẹn nói: -
Phó Bí thư chào ông. Tôi vừa mới nghe Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh giáo
huấn, ông cũng đến đây phê bình, giáo huấn tôi sao?

Phó Lâu Đán cười nói: - Cậu a, thật sự đáng phê bình. Tuy nhiên tùy việc mà
xét, hôm nay cậu làm cũng không tệ lắm, thay nhân dân diệt trừ một cái u ác
tính lớn. Chỉ là phương pháp trên cần phải cải thiện một chút.

Đỗ Long cười khổ nói: - Phó Bí thư, lúc đó sự việc bất ngờ phát sinh, tôi tùy
cơ ứng biến, suy nghĩ quả thực chưa chu đáo. Tôi sẵn lòng chấp nhận tổ chức
phê bình góp ý.

Trì Khánh Bân cười nói: - Được rồi, có gì tìm chỗ nói sau. Đỗ Long, nghe nói
cậu đã gặp Phó Giám đốc sở Vương, ông ấy bây giờ ở đâu? Đã nói gì với cậu?

Đỗ Long đáp: - Cũng không nói gì, Phó Giám đốc sở Vương kêu tôi kể chuyện xảy
ra buổi sáng cho ông ấy nghe, vì thế tôi liền kể. Sau đó, Phó Giám đốc sở
Vương đưa tài liệu bảo tôi đi photocopy cho ông ấy một bản, mới đang photocopy
được một chút thì Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trương gọi tôi đến hỏi mấy vấn đề.

Phó Lâu Đán hỏi: - Hả? Phó Bí thư Vương hỏi cái gì?

Đỗ Long nói: - Việc này... Phó Bí thư Trương nghi ngờ tài sản của tôi có nguồn
gốc không rõ ràng, còn nói tác phong của tôi có vấn đề, thật oan cho tôi quá.
Về vấn đề tài sản mấy năm trước tôi cũng đã giải thích rồi, về vấn đề tác
phong, tôi còn chưa kết hôn mà, tìm người yêu cũng không được à? Về cái này
mấy năm nay... bạn gái của tôi Phó Bí thư cũng biết, chính là Bạch Nhạc Tiên
đó.

Nhìn Đỗ Long vẻ mặt oan uổng bộ mặt trắng bệch, Phó Lâu Đán cười nói:


  • Tiểu Bạch, tất nhiên tôi biết, nhưng cậu cũng đừng kêu oan. Phó bí thư
    Trương tìm cậu nhất định là có nguyên do, bất kể như thế nào, cậu cũng nên nhớ
    bài học này, có sai thì sửa còn không thì cố gắn hơn. Phó bí thư Trương ở đâu?
    Tôi muốn tìm cô ấy.

Hàn Vĩ Quân nói: - Tôi đưa Bí thư Phó đi tìm Phó Bí thư Trương. Đỗ Long, cậu
đưa Giám đốc Trì đi gặp Phó Giám đốc sở Vương.


  • Được, Phó Giám đốc Trì, ông đi theo tôi. Đỗ Long đưa Trì Khánh Bân đi tới
    trước cửa phòng làm việc của Vương Chí Đan, đang muốn gõ cửa thì cửa mở. Chỉ
    thấy một người trẻ tuổi bê chậu nước đi ra, nhìn thấy Trì Khánh Bân liền sửng
    sốt, nói: - Phó Giám đốc Trì, ông sao cũng tới rồi?

Người này là Lưu Quỳ thư ký của Vương Chí Đan, Trì Khánh Bân nói: - Xem tiểu
tử cậu nói kìa, chẳng lẽ Phó Giám đốc sở Vương của các cậu có thể tới, còn tôi
thì không thể?

Lưu Quỳ đổ mồ hôi nói: - Tôi không có ý đó, Phó giám đốc sở Trì ông hiểu lầm
rồi...

Tiếng Vương Chí Đan từ trong phòng làm việc vọng tới, nói: - Lão Trì, đừng bắt
nạt trẻ con, mau vào đi.

Trì Khánh Bân đẩy cửa ra tiến vào văn phòng, chỉ thấy Vương Chí Đan đang ngồi
ở phía sau bàn làm việc vừa hút thuốc vừa xem báo cáo. Vương Chí Đan thấy Đỗ
Long vào theo, ông ta oán giận liếc nhìn Đỗ Long một cái, sau đó điều chỉnh
tốt tâm tình, nói: - Lão Trình, ông sao lại chạy tới đây. Chẳng lẽ trại giam
thành phố Lỗ Tây có bạo động hả?

Công việc của Trì Khánh Bân chính là phụ trách an toàn của trại giam, phân
công quản lý giám sát tổng đội, giám thị trung đoàn, trông coi trại giam tỉnh.
Trì Khánh Bân Nghe hiểu được trong lời nói của Vương Chí Đan có chút mỉa mai,
trong lòng y thầm giận, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, nói: - Thành phố Lỗ Tây
cũng không có vụ án hình sự nào kinh động khiến lão Vương ông đại giá chứ? Ông
sao không nói tiếng nào đã chạy tới thành phố Lỗ Tây rồi hả?

Đỗ Long nhìn cái trán đỏ rừng rực của Vương Chí Đan, không kìm nổi trong lòng
cười thầm. Vừa rồi hắn dùng bút ký tên viết vài chữ trên trán Vương Chí Đan,
Vương Chí Đan lau đi lau lại, nhưng vì chữ ký bằng bút có tính dầu lớn, Vương
Chí Đan chắc phải lau hết một lớp da mới lau sạch mấy chữ kia được. Lúc Đỗ
Long vừa vào, cái thoáng nhìn oán giận của Vương Chí Đan chính là vì việc này.

Vương Chí Đan nói: - Đường đường một vị Phó Cục trưởng cục Công an lại bị
đánh, vụ án này còn chưa đủ nghiêm trọng à? Tôi tới đây chính là đặc biệt xử
lý vụ này, ông tại sao lại tới đây?

Trì Khánh Bân ra vẻ kinh ngạc nói: - Ông tại sao không nói sớm? Tôi cũng là vì
vụ án này mới tới. Bí thư Bạch giao cho nhất định phải tìm ra manh mối, công
bố chân tướng cho dân chúng. Nếu biết sớm ông chạy tới đây trước, tôi cũng
không cần đến nữa. Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, vậy cùng nhau điều tra
đi.

Vương Chí Đan là kẻ có khổ mà không nói được, y tưởng tượng giống như năm
ngoái nhanh như chớp giải quyết chuyện này. Vì vậy trước khi đến không nói với
bất kỳ ai, thậm chí còn tắt cả di động.Không ngờ Bạch Tùng Tiết phản ứng nhanh
như thế, ngay lập tức phái người đến bảo vệ con rể tương lai của ông ta.
Chuyến bay hôm nay Vương Chí Đan đáp đã là chuyến bay cuối cùng của ngày rồi,
Trì Khánh Bân bọn họ tới đây như thế nào?

Vương Chí Đan trầm giọng nói: - Nếu đây là ý của Bí thư Bạch, như vậy chúng ta
cùng nhau điều tra vụ này đi. Đỗ Long, vừa rồi tôi đã nghĩ rồi? Vì vụ án này
cùng có liên quan tới cậu, cho nên để khỏi bị nghi ngờ cậu phải tách ra khỏi
vụ án này. Hễ cậu tìm được manh mối, chứng cứ nào đều bị coi là không có hiệu
lực. Tôi cùng Phó Giám đốc sở Trì sẽ điều tra cẩn thận một lần.

Đỗ Long nói: - Tôi sớm đã nghĩ tới tình huống này, cho nên tất cả vật chứng
đều đã được Đại đội phó đội hình sự Trần Triết Binh và Đại đội trưởng đội đại
đội trị an thu thập. Tôi chỉ là trong lúc thẩm vấn bọn người Mã Thành Cương
giúp một chút thôi.

Vương Chí Đan nói: - Chúng tôi biết rồi, cậu có thể trở về. Tôi cùng Phó giám
đốc sở Trì sẽ điều tra rõ ràng.

Đỗ Long thấy Trì Khánh Bân hướng về phía hắn khẽ vuốt cằm ra hiệu, Đỗ Long
liền gật đầu nói: - Được, tôi quay về chờ tin. Phó Giám đốc sở Trì, Phó Giám
đốc sở Vương, tôi cáo từ!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #1056