Người đăng: tuanh.kst@
Mao Tuệ Lệ lại phỏng vấn một số quần chúng. Quần chúng sống ở xung quanh không
phải đều dám đối mặt trước máy quay, nhưng những du khách đến từ vùng khác lại
không chút e dè. Bọn họ lần lượt đứng trước máy quay kể về sự việc mình đã
nhìn thấy. Có hai vị khách du lịch ngoại địa bị trộm ví lại tức giận nói:
Cục trưởng Công an thành phố Hàn Vĩ Quân và Trưởng phòng Phạm Ngọc Hoàn của
Phòng Kiểm tra Kỷ luật Cục công an lái xe đến Đồn công an trên đường Hồng Kỳ.
Mao Tuệ Lệ muốn phỏng vấn bọn họ, nhưng lại bị từ chối. Sau khi Hàn Vĩ Quân đi
vào Đồn công an, thấy trong Đồn công an đâu đâu cũng là người, y không khỏi
nhíu nhíu mày.
Đỗ Long nghe hỏi, ra đón.
Hàn Vĩ Quân nhìn thấy trên đầu và trên tay của hắn có nhiều chỗ băng bó, y
trầm mặt gật đầu, nói:
Trong phòng làm việc của Trương Phi Hào, chỉ có Trương Phi Hào đang hút thuốc
một mình. Đỗ Long đẩy cửa ra. Hàn Vĩ Quân đi vào trước. Trương Phi Hào vội
vàng đứng lên, nói:
Hàn Vĩ Quân nói:
Sau khi Trương Phi Hào đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Hàn Vĩ Quân và
Đỗ Long. Hàn Vĩ Quân xoay người, nhìn Đỗ Long thở dài thật sâu, nói:
Đỗ Long nói:
Hàn Vĩ Quân mới không tin lời của hắn đâu, tuy nhiên việc đã đến nước này,
tiếp tục xoắn lấy những việc không quan trọng này thì có vẻ rất không sáng
suốt. Hàn Vĩ Quân nói:
Đỗ Long cười nói:
Hàn Vĩ Quân kinh ngạc nói:
Hàn Vĩ Quân nháy mắt suy nghĩ rõ các mấu chốt trong đó, sắc mặt y hơi thoải
mái, nói:
Đỗ Long nói:
Hàn Vĩ Quân hiển nhiên cũng có cùng nghi ngờ, y nói:
Đỗ Long gật đầu trả lời, nhưng trong lòng chuyển sang ý niệm khác. Hàn Vĩ Quân
và Phạm Ngọc Hoàn dẫn Trương Phi Hào đi không được bao lâu, Đỗ Long cuối cùng
tiếp nhận được cuộc phỏng vấn của Mao Tuệ Lệ.
Mao Tuệ Lệ trước tiên trao đổi với Đỗ Long một hồi. Sau khi chuẩn bị kỹ càng
mới bắt đầu phỏng vấn. Tay cô cầm microphone nói với Đỗ Long:
Đỗ Long nói:
Mao Tuệ Lệ nói:
Đỗ Long cười nói:
Mao Tuệ Lệ lại hỏi một vài vấn đề, còn yêu cầu Đồn công an cung cấp một số
video cameras chụp được, sau đó vội vàng bước đi. Cô muốn kịp giờ phát tin
tức buổi trưa, sẽ biên tập truyền video ra.
Mao Tuệ Lệ mới vừa đi, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong còn có Thẩm Băng
Thanh lần lượt đi vào Đồn công an. Nhìn thấy Đỗ Long toàn thân chỗ nào cũng
băng bó, Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên đều vô cùng đau lòng.Thẩm Băng
Thanh lại nhìn ra chút manh mối. Cậu ta biết rất rõ thực lực của Đỗ Long. Lúc
trước hai người còn song kiếm hợp bích đánh lui mười mấy tên lưu manh, lúc ấy
Đỗ cũng giả bị thương nặng. Cho nên Thẩm Băng Thanh hoàn toàn không tin Đỗ
Long lại bị thương nhiều như vậy.
Thẩm Băng Thanh mua cơm hộp đến cho mọi người. Cậu ta đưa một hộp cho Đỗ Long,
nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long thở dài, nói:
Tôi chỉ là muốn đến xem thực tế một chút thôi. Không ngờ... Việc này chỉ có
thể nói bọn Mã Thành Cương làm nhiều việc ác, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất
hiện loại chuyện ác này. Cho nên khối u này càng phải mau chóng diệt trừ!
Muốn diệt trừ u ác tính anh cũng nên dẫn thêm vài người?
Nhạc Băng Phong đau lòng nói:
Bạch Nhạc Tiên ngồi ở bên kia Đỗ Long. Cảnh tượng trước mắt này dường như có
chút quen thuộc. Cô thận trọng ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên giơ tay nhéo nhéo
lên cánh tay Đỗ Long. Đỗ Long nghi hoặc nhìn lại phía cô, nói:
Phản ứng của Đỗ Long mặc dù nhanh, nhưng vẫn lọt sơ hở. Bạch Nhạc Tiên lại
dùng sức nhéo một cái lên cánh tay hắn, sau đó nói:
Nhạc Băng Phong trừng mắt nhìn cô đầy trách cứ, nắm lấy tay Đỗ Long, đau lòng
mà nói:
Bạch Nhạc Tiên nói:
Đỗ Long nhéo tay cô, thấp giọng nói:
Đồng lõa cùng với Mã Thành Cương liên tiếp bị bắt trở về. Càng ngày càng nhiều
người tin Cục công an lần này hành động thật tiêu chuẩn. Họ bắt đầu dùng các
loại phương thức báo án. Có người thì dùng điện thoại, có người lại thông qua
internet gửi bài xin giúp đỡ. Chỉ có vài người thù hận sâu sắc tự mình đến đồn
công an, nước mắt nước mũi tường thuật với Đỗ Long quá trình họ bị Mã Thành
Cương hãm hại.
Ở trong phòng thẩm tra, Mã Thành Cương vẫn cắn chặt răng. Nhưng trước áp lực
trước nay chưa có này, cũng không phải ai cũng đều có thể trụ đến cùng. Đồng
lõa của Mã Thành Cương dần dần bắt đầu sụp đổ, ở trước mặt Đỗ Long người đã
đánh bại đám người bọn chúng. Tốc độ sụp đổ của bọn chúng nhanh ngoài dự đoán
của mọi người.
Đỗ Long bắt mạch của Phan Tường, nhân vật số hai của nhóm Mã Thành Cương. Anh
mắt nghiêm nghị nhìn hắn khiến cho Phan Tường cảm giác mình giống như là bị
hai ngọn đèn pha chiếu vào. Gã hoa mắt chóng mặt, lòng hốt hoảng, đầu đầy mồ
hôi, môi ngập ngừng vâng dạ vài cái. Sự phòng ngự nhanh chóng sụp đổ. Hai mắt
mờ mịt thì thào nói: