Cú Đánh Vào Đầu


Người đăng: tuanh.kst@

Mao Tuệ Lệ lại phỏng vấn một số quần chúng. Quần chúng sống ở xung quanh không
phải đều dám đối mặt trước máy quay, nhưng những du khách đến từ vùng khác lại
không chút e dè. Bọn họ lần lượt đứng trước máy quay kể về sự việc mình đã
nhìn thấy. Có hai vị khách du lịch ngoại địa bị trộm ví lại tức giận nói:


  • Những tên trộm này rất hung hăng ngang ngược. Ví tiền của tôi chắc chắn
    cũng là bị bọn chúng trộm đi đấy! Chúng tôi muốn đi báo án! Nhất định phải
    nghiêm trị những con sâu mọt của xã hội này!

Cục trưởng Công an thành phố Hàn Vĩ Quân và Trưởng phòng Phạm Ngọc Hoàn của
Phòng Kiểm tra Kỷ luật Cục công an lái xe đến Đồn công an trên đường Hồng Kỳ.
Mao Tuệ Lệ muốn phỏng vấn bọn họ, nhưng lại bị từ chối. Sau khi Hàn Vĩ Quân đi
vào Đồn công an, thấy trong Đồn công an đâu đâu cũng là người, y không khỏi
nhíu nhíu mày.


  • Cục trưởng, ông tới rồi.

Đỗ Long nghe hỏi, ra đón.

Hàn Vĩ Quân nhìn thấy trên đầu và trên tay của hắn có nhiều chỗ băng bó, y
trầm mặt gật đầu, nói:


  • Tìm chỗ yên tĩnh, tôi có lời muốn hỏi cậu.

Trong phòng làm việc của Trương Phi Hào, chỉ có Trương Phi Hào đang hút thuốc
một mình. Đỗ Long đẩy cửa ra. Hàn Vĩ Quân đi vào trước. Trương Phi Hào vội
vàng đứng lên, nói:


  • Cục trưởng Hàn.

Hàn Vĩ Quân nói:


  • Cậu đi ra ngoài trước một chút, một lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu.

Sau khi Trương Phi Hào đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Hàn Vĩ Quân và
Đỗ Long. Hàn Vĩ Quân xoay người, nhìn Đỗ Long thở dài thật sâu, nói:


  • Đỗ Long, chẳng phải tôi bảo cậu không được hành động thiếu suy nghĩ đấy
    sao? Cậu như thế nào chuyển mình một cái liền gây ra phiền toái lớn như vậy?

Đỗ Long nói:


  • Cục trưởng Hàn, cái này cũng không thể trách tôi. Tôi nhận được điện thoại
    của bạn, nói rằng con cô ấy bị bệnh. Tôi tới đây định mua cái dây trường mệnh
    phát ánh sáng cho đứa bé đeo, không ngờ còn đi chưa được mấy bước đã bị người
    ta sờ lấy đi ví tiền. Nếu không phải một cô gái thấy dũng cảm vì nghĩa phát
    hiện ra tên trộm, còn giúp tôi bắt được bọn chúng, thì tôi đã phải đến Phòng
    hộ tịch làm lại chứng minh thư rồi.

Hàn Vĩ Quân mới không tin lời của hắn đâu, tuy nhiên việc đã đến nước này,
tiếp tục xoắn lấy những việc không quan trọng này thì có vẻ rất không sáng
suốt. Hàn Vĩ Quân nói:


  • Sự việc đã xảy ra rồi, tôi không nói với cậu những điều này nữa. Tình hình
    thế nào? Bí thư Bạch có dặn dò gì không?

Đỗ Long cười nói:


  • Đương nhiên là cẩn thận và làm tròn bổn phận, nghiêm trị kẻ cướp... Đây
    không chỉ là ý của Bí thư Bạch, cũng là ý của Chủ tịch tỉnh Ngũ.

Hàn Vĩ Quân kinh ngạc nói:


  • Chủ tịch tỉnh Ngũ? Uhm...

Hàn Vĩ Quân nháy mắt suy nghĩ rõ các mấu chốt trong đó, sắc mặt y hơi thoải
mái, nói:


  • Nếu đã như vậy, cậu hãy làm theo ý của lãnh đạo đi. Cậu định làm thế nào?

Đỗ Long nói:


  • Đương nhiên là nhất định điều tra tới cùng... Cục trưởng Hàn, tôi có chút
    kỳ quái. Mã Thành Cương này và con trai của Phó bí thư tỉnh ủy Phó Văn Ngọc là
    bạn. Chỉ riêng mối quan hệ này, mà Phó bí thư bỏ ra một cái giá lớn để giúp Mã
    Thành Cương chùi đít? Tôi tai sao lại cảm thấy phương diện này không thích hợp
    lắm?

Hàn Vĩ Quân hiển nhiên cũng có cùng nghi ngờ, y nói:


  • Điều này tôi làm sao biết được? Việc riêng của lãnh đạo tôi không xen vào.
    Cậu điều tra rõ sự việc của Mã Thành Cương là được, đừng gây thêm rắc rối.

Đỗ Long gật đầu trả lời, nhưng trong lòng chuyển sang ý niệm khác. Hàn Vĩ Quân
và Phạm Ngọc Hoàn dẫn Trương Phi Hào đi không được bao lâu, Đỗ Long cuối cùng
tiếp nhận được cuộc phỏng vấn của Mao Tuệ Lệ.

Mao Tuệ Lệ trước tiên trao đổi với Đỗ Long một hồi. Sau khi chuẩn bị kỹ càng
mới bắt đầu phỏng vấn. Tay cô cầm microphone nói với Đỗ Long:


  • Phó cục Đỗ, nghe nói thời gian trước anh bởi vì bắt trộm mà bị nhóm trộm
    mười mấy tên cầm gậy gục vây tấn công. Đây có phải là thật không?

Đỗ Long nói:


  • Chuyện này không có gì nghi ngờ nữa? Trên đường Hồng kỳ rất nhiều dân chúng
    đều nhìn thấy, cameras trước cửa Đồn công an cũng quay được. Cũng may về
    phương diện ứng phó với quần chiến tôi cũng có chút kinh nghiệm, bằng không
    hôm nay tôi sẽ nguy hiểm rồi.

Mao Tuệ Lệ nói:


  • Chúng ta có thể nhìn thấy, trên người Phó cục Đỗ có nhiều chỗ bị thương, bị
    thương nghiêm trọng không?

Đỗ Long cười nói:


  • Vẫn ổn. Tôi da dày, đa số đều là tổn thương ứ đọng. Có vài chỗ rách da, tuy
    nhiên không có gì đáng ngại, máu đã ngừng rồi.

Mao Tuệ Lệ lại hỏi một vài vấn đề, còn yêu cầu Đồn công an cung cấp một số
video cameras chụp được, sau đó vội vàng bước đi. Cô muốn kịp giờ phát tin
tức buổi trưa, sẽ biên tập truyền video ra.

Mao Tuệ Lệ mới vừa đi, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong còn có Thẩm Băng
Thanh lần lượt đi vào Đồn công an. Nhìn thấy Đỗ Long toàn thân chỗ nào cũng
băng bó, Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên đều vô cùng đau lòng.Thẩm Băng
Thanh lại nhìn ra chút manh mối. Cậu ta biết rất rõ thực lực của Đỗ Long. Lúc
trước hai người còn song kiếm hợp bích đánh lui mười mấy tên lưu manh, lúc ấy
Đỗ cũng giả bị thương nặng. Cho nên Thẩm Băng Thanh hoàn toàn không tin Đỗ
Long lại bị thương nhiều như vậy.

Thẩm Băng Thanh mua cơm hộp đến cho mọi người. Cậu ta đưa một hộp cho Đỗ Long,
nói:


  • Chẳng phải anh nói muốn đi huyện Mãnh Mãng thăm Vương Hải Lượng đấy sao?
    Như thế nào mà lại chạy đến đây gây chuyện vậy?

Đỗ Long nói:


  • Gây chuyện? Lời này không đúng rồi. Tôi chỉ là muốn tới đây mua đồ kỷ niệm,
    không ngờ lại bị tên trộm theo dõi...

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Thật là khéo quá đi? Buổi sáng anh mới nghe được chuyện của Vương Hải
    Lượng, sau đó anh liền đên nơi anh ta bị tên trộm đánh...

Đỗ Long thở dài, nói:


  • Tôi chỉ là muốn đến xem thực tế một chút thôi. Không ngờ... Việc này chỉ có
    thể nói bọn Mã Thành Cương làm nhiều việc ác, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất
    hiện loại chuyện ác này. Cho nên khối u này càng phải mau chóng diệt trừ!


  • Muốn diệt trừ u ác tính anh cũng nên dẫn thêm vài người?


Nhạc Băng Phong đau lòng nói:


  • Thấy bọn chúng nhiều người, trước tiên anh hãy chạy trước rồi tính sau.
    Liều mạng với bọn chúng làm gì, anh xem anh bị thương tới mức…

Bạch Nhạc Tiên ngồi ở bên kia Đỗ Long. Cảnh tượng trước mắt này dường như có
chút quen thuộc. Cô thận trọng ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên giơ tay nhéo nhéo
lên cánh tay Đỗ Long. Đỗ Long nghi hoặc nhìn lại phía cô, nói:


  • Làm sao vậy? Đau quá…

Phản ứng của Đỗ Long mặc dù nhanh, nhưng vẫn lọt sơ hở. Bạch Nhạc Tiên lại
dùng sức nhéo một cái lên cánh tay hắn, sau đó nói:


  • Băng Phong, cô đừng đau lòng nữa. Người này giả bộ đấy!

Nhạc Băng Phong trừng mắt nhìn cô đầy trách cứ, nắm lấy tay Đỗ Long, đau lòng
mà nói:


  • Anh Long, anh đau không? Chị Tiên, tại sao chị lại không biết phân biệt như
    vậy? Bị thương cũng có thể giả bộ sao?

Bạch Nhạc Tiên nói:


  • Tại sao lại không thể chứ? Người này giảo hoạt lắm. Mấy năm trước anh ấy đã
    từng làm như thế này rồi.

Đỗ Long nhéo tay cô, thấp giọng nói:


  • Được rồi, bớt nói một hai câu không ai nói em câm đâu. Tuy rằng anh bị
    thương không nghiêm trọng đến như vậy, tuy nhiên bị thương là thật đấy. Lúc đó
    hai cái gậy đánh anh, bây giờ đầu vẫn còn choáng đây này... Không tin lát nữa
    cho hai người xem ảnh chụp, mọi người mau đi ăn cơm đi.

Đồng lõa cùng với Mã Thành Cương liên tiếp bị bắt trở về. Càng ngày càng nhiều
người tin Cục công an lần này hành động thật tiêu chuẩn. Họ bắt đầu dùng các
loại phương thức báo án. Có người thì dùng điện thoại, có người lại thông qua
internet gửi bài xin giúp đỡ. Chỉ có vài người thù hận sâu sắc tự mình đến đồn
công an, nước mắt nước mũi tường thuật với Đỗ Long quá trình họ bị Mã Thành
Cương hãm hại.

Ở trong phòng thẩm tra, Mã Thành Cương vẫn cắn chặt răng. Nhưng trước áp lực
trước nay chưa có này, cũng không phải ai cũng đều có thể trụ đến cùng. Đồng
lõa của Mã Thành Cương dần dần bắt đầu sụp đổ, ở trước mặt Đỗ Long người đã
đánh bại đám người bọn chúng. Tốc độ sụp đổ của bọn chúng nhanh ngoài dự đoán
của mọi người.


  • Lúc trước khi đánh Vương Hải Lượng, mày có tham gia hay không?

Đỗ Long bắt mạch của Phan Tường, nhân vật số hai của nhóm Mã Thành Cương. Anh
mắt nghiêm nghị nhìn hắn khiến cho Phan Tường cảm giác mình giống như là bị
hai ngọn đèn pha chiếu vào. Gã hoa mắt chóng mặt, lòng hốt hoảng, đầu đầy mồ
hôi, môi ngập ngừng vâng dạ vài cái. Sự phòng ngự nhanh chóng sụp đổ. Hai mắt
mờ mịt thì thào nói:


  • Có... Cú đánh vào đầu đó chính là tôi đánh...


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #1051