Người đăng: tuanh.kst@
Con mẹ nó cái gì thân mang tội, Hạ Hồng Quân mới vài năm mà cậu đã
thay đổi rồi à. Sao lại trở nên nhiều chuyện như thế. Lính của tôi
đi ra ngoài sao có thể chịu uất ức như vậy đc.
Một tiếng hét lớn truyền từ cửa tòa án đến tai mọi người, Đỗ Long
còn đang ngồi chổm hồm trên mặt đất liền quay đầu về phía cửa
chính, chỉ thấy 1 người sĩ quan mặc quân phục lục quân. Phù hiệu
trên vai có gắn hai vạch ba ngôi sao, sĩ quan này lại không ngờ có
cấp bậc thướng tá, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn chưa
tới ba mưới tuổi!
Nước mắt của Hạ Hồng Quân rốt cục ào ào chảy ra. Gã cúi chào gã
vị đội trưởng kia cúi đầu nói.
Đại đội trưởng tôi vô dụng để cho ngài mất thể diện!
Con mẹ nó mà đại đổi trưởng, bố bây giờ là lữ đoàn trưởng rồi.
Nếu cậu ở lại đơn vị, cái chức đại đội trưởng đã sớm là của cậu
rồi.
Vị thượng tá ( nguyên tác là " thiếu tá", chắc tác giả nhầm ) kia
đi tới trước mặt Hạ Hồng Quân bị còng tay nói.
Cậu tự mở nó ra, nhìn thực chướng mắt, thời điểm cậu ra đi không
phải đã nói sao? Gặp khó khăn như thế sao không tìm tôi? Xem thường
tôi phải không.
Tay Hạ Hồng Quân run run lên vài cái, còng tày đã bị gã vứt sang
một bên, hắn nói:
Tôi làm chuyện mất mặt, nên không có mặt mũi nào để gặp ngài nữa!
Vị thượng tá kia hừ một tiếng nói.
Nếu không phải Tiểu Thiết gọi điện thoại cho tôi, nói nhận đc thư
của cậu, nói cậu đang gặp phải phiền toái, tôi cũng không biết cậu
xảy ra chuyện gì? Bọn họ không phải chỉ nổ súng làm bị thương mấy
tên lưu manh thôi sao?Tôi nói cho cậu biết việc này đích xác rất mất
mặt, đổi lại là tôi có lẽ đã sớm đem bọn chúng đi gặp diêm vương
rồi.Con mẹ nó cậu đến chốn quái quỷ này làm gì, xã hội giờ rất
nhiều người cặn bã đấy, con mẹ nó đây mới chính là tội phạm, cậu
có biết hay không?
Hạ Hồng Quân bị vị thượng tá kia phê bình nhất thời không nói được
gì đành cúi đầu.Ở bên cạnh một vị chiến sĩ đứng lên báo cáo mấy
câu gì đó, sau đó nhìn về phía Lý Võ Uy đang núp, vị thiếu tá lập
tức quát:
Dẫn hắn lại đây, tôi muốn nhìn xem tên lưu manh Lý Võ Uy kia có cái
gì mà kiêu ngạo như vậy !~
Vị chiến sĩ kia bèn đi đến bên người Lý Võ Uy, dùng nòng súng chỉ
vào đầu gã, quát:
Đứng lên, lữ đoàn trưởng cho gọi anh tới:
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Võ Uy bị người khác dùng súng
chĩa vào, nhưng lúc này không giống với mọi lần. Quân đội lấy thế
sét đánh không kịp bưng tai khống chế toàn bộ cục diện, gã tuy lãnh
đạo bọn lưu manh lâu năm nhưng hôm nay rốt cuộc cũng cảm nhận đc cái
gì gọi là cường thế. Hiện giờ bị súng chĩa vào mà không thể
chống đỡ, gã chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, sau khi đứng dậy hai chân
nhỏ có chút run run.
Vị thượng tá kia nhìn Lý Võ Uy khinh miệt nói.
Loại người hèn yếu như mày không ngờ cũng có thể tự tung tự tác ở
huyện Võ Khê? Hạ Hồng Quân lấy bản lĩnh năm đó của cậu, chỉ cần
dùng một ngón tay cũng có thể giết hắn một hai trăm lần cơ mà.
Hạ Hồng Quân cười khổ không hé răng, xã hội và quân đội là hai
chuyện khác nhau, không thể so sánh đc đâu. Lý Võ Uy run rẩy đi tới
trước mặt vị thượng tá, cúi đầu khom lưng nịnh nọt nói.
Tôi là Lý Võ Uy không biết ngài lữ đoàn trưởng tìm tôi có chuyện
gì?
Vị thượng tá cười lạnh nói:
Mới cách nhau có ba phút sao giờ anh lại ngoan ngoãn như vậy? Tiền
của anh là tiền dơ bẩn chúng tôi k cần. Anh đã làm quá nhiều chuyện
xấu, có lẽ anh nên chuyển bị tang sự đi!
Lý Võ Uy nghe vậy sắc mặt càng lúc trắng xanh, vị thượng tá kia
bền sờ về phía sau lưng, cực kỳ nhanh đã rút ra một khẩu súng, chỉ
vào trán Lý Võ Uy lạnh lùng nói:
Marry chỉ ở cách chúng ta một bức tường thôi.Dám hại lính của tôi,
làm cho bố tức bể phổi, điên rồi đấy. Còn có lời gì trăn trối thì
nói đi.
Lý Võ Uy thật không ngờ đối phương như vừa mới vui đùa cùng mình,
mà giờ ánh mắt lại lạnh như băng, tựa như đang nhìn một kẻ chết
vậy, lòng của gã không khỏi rơi xuống một cái bịch, trong phút chốc
hai chân Lý Võ Uy mềm nhũn, lập tức sụp gối quỳ xuống, gã thất
kinh năn nỉ nói.
Không nên, nhà cửa của tôi, mỏ than, nữ nhân toàn bộ mọi thứ cũng
có thể cho ngài, không nên, van cầu ngài, không nên:
"Phanh!" một tiếng súng vang lên, Lý Võ Uy ngã sõng soài trên mặt
đất, hai mắt trắng dã, nhưng trên người không có vết máu,vị thượng
tá thổi nòng súng, cất súng vào túi khinh thường nói.
Loại người như mày, giết đi thực bẩn súng của tao! Chuẩn bị thu
quân. Hạ Hồng Quân chuẩn bị theo tôi. Đây là mệnh lênh!
Hạ Hồng Quân do dự nhìn về phía Đỗ Long một cái, vị thượng tá
nhạy bén nhìn theo ánh mắt của gã phát hiện ra Đỗ Long, thượng tá
hừ một tiếng nói.
Hắn là ai vậy?
Hạ Hồng Quân nói:
Hắn là người anh em tốt của tôi, tôi đi nói với hắn hai câu sau đó
sẽ đi theo anh.
Vị thượng tá không kiên nhẫn nói:
Đừng dài dòng, đưa hăn cùng đi luôn đi, có gì lên máy bay rồi hãy
nói.
Hai chiến sĩ đi tới bên người Đỗ Long, mang theo hắn rời đi, Đỗ Long
chỉ vào một người đang co rúc lại thành một khối, chính là tên
luật sư lòng dạ hiểm ác Lưu Trác Cường nói:
Gã là luật sư của Lý Võ Uy, cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu,
không thể cứ như vậy tha cho gã đc.
Vị thượng tá ồ lên một tiếng nói:
Mang gã đi, tìm một chỗ trên trời cho gã
Vì thế Lưu Trác CƯờng cũng bị hai chiến sĩ kẹp lên, gã sợ hãi hét
lớn:
Tôi là luật sư,các người không thể mang đi, tôi muốn tố cáo các
người.
Vị thượng tá cười lạnh nói. Tới diêm la mà kiện đi nhé? Trong địa
ngục người muốn kiện chắc cũng phải xếp hàng dài đó, sẽ không
thiếu phần của mi đâu!
Đội chiến sĩ đặc công vây quanh bảo hộ vì thượng tá và Hạ Hồng
Quân, lại mang theo Đỗ Long và Lưu Trác Cường đi xuống dưới nhà, chỉ
thấy mấy chiếc xe cảnh sát địa phương đang đứng ở xa xa, có người
dùng loa kêu lên.
Các vị là bộ đội đơn vị nào, tại sao lại công kích khu nhà tòa
án.? Tôi là chủ tịch thành phố Ngọc Minh Mã Quang Minh, mời các vị
cho tôi một lời giải thích.
Vị thượng tá tay cầm loa khuếch đại âm thanh nói:
Tôi là lữ đoàn trưởng Trương Liệt Binh lữ đoàn 18, sư đoàn đặc
chủng, quân đoàn 14, quân khu Thiên Nam. Theo mệnh lệnh của thủ trưởng
quân khu, đặc biệt
tới đón chiến sĩ Hạ Hồng Quân trở về quê nhà.Các vị nếu có thắc
mắc thì cứ đi nói với quân khu trách cứ tôi đi. Nhớ kỹ, tôi là....
Trương Liệt Binh dường như sợ người khác nghe chưa rõ, lặp lại một
lần, sau khi đem loa khuêchs đại âm thanh cất đi, quát
Lên trực thăng chuẩn bị cất cánh.
Ngay tại thời điểm phải lên máy bay, Đỗ Long cầm loa quay về phía xe
cảnh sát hét lớn.
Chủ tịch thành phố Mã, Lữ đoàn trưởng Trương mời tôi tới chỗ bộ
đội chơi vài ngày, ngài giúp tôi nói với đội hình sự một tiếng
nhé, chấm công giúp tôi nha...
Sáu chiếc máy bay nhanh chóng cất cánh bay đi xa. Mã Quang Minh nhìn
máy bay trực thăng đi xa, một đám ngơ ngác nhìn nhau.Bí thư huyện ủy
huyện Võ Khê Triệu Hoài An thấp giọng hỏi?
Chủ tịch Mã, nhưng người bị quân đội mang đi, bây giờ nên làm gì?
Mã Quang Minh ngẩng mặt lên cười bí hiểm nói.
Còn có thể làm sao? Chẳng lẽ ông muốn đi quân khu tỉnh tìm người ta
trách cứ Lữ đoàn trưởng chứ?
Sau khi Lý Võ Uy tỉnh dậy phát hiện mình vẫn còn sống, không đợi
gã vui mưng sống sót sau tai nạn. Bí thư huyện ủy đã tìm đến,nhè
đầu gã mà chửi bới thậm tệ. Trên đời có nhiều chuyện lành không
làm cứ làm chuyện không, để rồi tự chuốc lấy phiền toái. Lý Võ
Uy cũng bắt đầu hối hận, gã không có chuyện gì thì thôi lại còn
tìm Hạ Hồng Quân để gây chuyện, vốn còn xem thường hắn không có
người chống lưng., hiện tại thì hay rồi, người ta có bộ đội đặc
công để dựa vào, thậm chí còn quen biết với tầng cao của quân khu
tỉnh, một tên thợ mỏ trước đó ai mà nghĩ đc chứ...