Người đăng: tuanh.kst@
Lưu Tuyết Tân lo lắng y gọi điện báo cảnh sát thật, cô vội vàng bước đến hai
bước, nói:
- Đừng gọi, hai mươi ngàn tôi thật sự không kiếm đâu ra, có thể bớt một chút
không?
Vương Chấn Hưng nói:
- Bớt một chút hả… Trừ khi…
Lưu Tuyết Tân hỏi tới:
- Trừ khi sao?
Trên mặt Vương Chấn Hưng hiện lên nụ cười lơ đãng, gã nói:
- Trừ khi cô chấp nhận làm bạn gái tôi một năm, một trăm ngàn đó coi như
xong. Một năm theo tôi có thể kiếm một trăm ngàn, cô có thể kiếm lời lớn rồi!
Tiêu chuẩn trong mắt Lưu Tuyết Tân rất cao, bộ dạng Vương Chấn Hưng bình
thường, làm sao lọt vào mắt xanh của cô. Nghe thấy đối phương đề xuất yêu cầu
như vậy, cô thật sự vừa sốt ruột vừa bực tức. Đột nhiên tiếng còi xe cảnh sát
truyền đến từ bốn phía, tiếp đến ánh sáng đỏ lập lòe, mấy chiếc xe cảnh sát từ
xung quanh vang đến. Bọn Vương Chấn Hưng thấy tình hình không ổn muốn quay
người chạy trốn, nhưng những tiếng hét lớn vang lên trước mặt chúng:
- Không được nhúc nhích, các người đã bị bắt!.
Các điều tra viên sớm đã nhân cơ hội lúc bọn chúng đang nói chuyện lén đến.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm đành ngoan
ngoãn giơ hai tay lên.
Bốn người Đông Nhân Kiệt, Lương Kiếm Lân nhanh chóng đè Vương Chấn Hưng và Ngô
Bản Lâm xuống đất, còng trái tay lại. Thẩm Băng Thanh oai phong lẫm liệt đi
đến trước mặt Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm, cúi đầu mắt liếc nhìn hai kẻ bị
đè xuống đất không thể động đậy, cười nhạt nói:
- Vương Chấn Hưng, Ngô Bản Lâm, các người bị tình nghi có dính líu đến việc
bắt cóc vơ vét tài sản, còn giết người nữa, giờ tôi tuyên bố các người đã bị
bắt!
Ngô Bản Lâm vốn đang vùng vẫy, nghe thấy lời nói của Thẩm Băng Thanh, gã bỗng
nhiên giận giữ, Thẩm Băng Thanh đi tới trước mặt Lưu Tuyết Tân đang ngây ra
như phỗng, nói:
- Lưu tiểu thư, cô phải sợ hãi rồi, tôi là Thẩm Băng Thanh Đại đội phó c Đại
đội hình sự, giờ cô đã an toàn.
Lưu Tuyết Tân trong lòng buông lỏng, sau đó liền ngồi thụp trên mặt đất bắt
đầu gào khóc.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đừng khóc, lời nói của các người vừa rồi chúng tôi đều nghe thấy rồi. Tai
nạn xe xảy ra đó không phải lỗi của cô, Chu Căn Sinh lái xe phải chịu trách
nhiệm chính.
Lưu Tuyết Tân rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên nói:
- Thật vậy không?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Lúc cô bị bọn chúng uy hiếp thì nên báo cảnh sát. Cô có biết cô muốn giải
quyết riêng với bọn chúng, kết quả biến thành hậu quả gì không?
Lưu Tuyết Tân kích động, cô nói:
- Bọn chúng lừa tôi hai trăm ngàn, đó là tiền tôi rất vất vả định bụng chuẩn
bị mua căn phòng, hai tên đại lừa gạt.
Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
- Cô đúng thật đơn thuần. Tiền tổn thất vẫn là chuyện nhỏ, cái mạng nhỏ mất
đi mới là chuyện lớn. Cô nhìn xem, trong cốp xe của bọn chúng là cái gì…
Tạ Ba tìm được chìa khóa xe trên người Ngô Bản Lâm, mở cốp xe phía sau. Nhìn
thấy người nằm bên trong, Lưu Tuyết Tân hoảng sợ, kinh hãi hét lên:
- Gã… gã là ai vậy? Đã chết rồi sao?
Thẩm Băng Thanh giơ tay sờ sờ lên cạnh cổ Trương Lộ Cường, cảm giác mạch đập
của gã tuy chậm, nhưng vẫn có sức lực, vì vậy nên yên tâm. Lúc nhóm người Tạ
Ba chụp ảnh lấy bằng chứng, cậu ta nói với Lưu Tuyết Tân:
- Đây là sư phụcủa một đơn vị của Vương Chấn Hưng, y còn sống. Lúc đầu Vương
Chấn Hưng định giết cô, sau đó vu oan cho y. Vì trong công việc rất biết nịnh
hót, y có thể làm loại việc này. Các người đâm vào cha của y trở thành người
thực vật, thử tưởng tượng xem y sẽ làm gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tuyết Tân bắt đầu trắng bệch, cô nói:
- Bọn chúng muốn giết tôi? Không thể nào? Tôi đã đưa bọn chúng tiền rồi mà…
Thẩm Băng Thanh lắc đầu, lấy công văn từ xe của mình ra, rút ra từ bên trong
mấy tấm hình, nói với Lưu Tuyết Tân:
- Xem một chút đi, đều là kiệt tác của hai người bọn họ, trong đó Lâm Tĩnh Di
là người vài ngày trước bị bọn họ giết chết đấy. Chúng tôi điều tra tài khoản
của bọn họ, không nhiều thì ít trước khi chết bọn họ đều lấy ra không ít tiền
đưa cho hai hung thủ này.
Lưu Tuyết Tân nhìn Lâm Tĩnh Di trong tấm ảnh và bộ dạng đáng sợ của ba người,
cô thấy buồn nôn, vội vàng vịn cột trụ xi măng bên cạnh bắt đầu nôn mửa liên
tục.
Xe của Đỗ Long chậm rãi lái tới, hắn kéo cửa kính xuống, nói với Thẩm Băng
Thanh:
- Các cậu cứ từ từ làm việc, tôi về nhà trước đã.
Thẩm Băng Thanh gật đầu. Vương Chấn Hưng ủ rũ quỳ trên mặt đất nghe thấy giọng
Đỗ Long đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn:
- Đỗ Long!
Đỗ Long nhìn về phía gã, cười nói:
- Sư phụ Tiểu Vương, anh tìm tôi có việc sao?
Vương Chấn Hưng kêu lên:
- Bắt đầu từ khi nào anh hoài nghi chúng tôi? Rõ ràng chúng tôi đã làm kín
mít không hề có kẽ hở!
Đỗ Long cười nói:
- Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, các người dù làm tốt đi nữa cũng sẽ
lộ ra sơ hở. Tôi không cần phải nói cho các người biết, c các người tự mình
suy nghĩ trong tù đi.
Nói xong Đỗ Long lái xe nghênh ngang rời đi, Vương Chấn Hưng giận giữ vùng vẫy
một lúc, nhưng điều tra viên phía sau lưng đè xuống, còn đá một cái, quát:
- Đàng hoàng một chút cho tôi!
Vì thế Vương Chấn Hưng liền hiền lành, gã và Ngô Bản Lâm bị áp giải về đội
hình sự. Lưu Tuyết Tân cũng bị đưa về làm chứng. Còn Trương Lộ Cường thản
nhiên nằm ngáy o..o… cũng bị đưa về. Chiếc xe gây án của bọn Vương Chấn Lâm bị
thu giữ. Đội hình sự ra trận cả đêm, tìm thấy xe container lớn kia của Ngô Bản
Lâm, tìm thấy xe của Lâm Tĩnh Di ở bên trong.
Trong cuộc thẩm vấn, Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm rất nhanh đã nhận tội. Hai
người này vốn không có tình bằng hữu, nhưng hai năm trước cha của hai người
đều không may gặp tai nạn xe, hai người thường xuyên cùng nhau uống rượu, chửi
bới thậm tệ kẻ gây ra tai nạn.
Vốn thời gian trôi đi, sự việc sẽ dần dần chìm vào quá khứ. Nhưng một lần, lúc
Vương Chấn Hưng lên mạng tìm thấy bài của cô gái xinh đẹp Microblog, vô tình
thấy được một bài Lưu Tuyết Tân viết.
Microblog viết rất khó hiểu, nói không thể quên khoảng khắc kinh hoàng gì đó
của đêm hôm đó, hy vọng những người chết sớm yên giấc. Nhưng đương sự Vương
Chấn Hưng lại nhạy cảm, cảm thấy khả năng Lưu Tuyết Tân chính là một trong
những người đầu sỏ làm hại cha của gã trở thành người thực vật. Vì thế gã
triển khai điều tra, cuối cùng xác nhận đám người Lưu Tuyết Tân chính là người
gây ra tai họa.
Ngay từ đầu bọn Vương Chấn Hưng không định giết người, bọn chúng chỉ muốn lấy
được càng nhiều tiền bồi thường càng tốt. Đám người Lưu Tuyết Tân thuộc dạng
có địa vị xã hội khá cao và là người có nền tảng kinh tế, họ không hy vọng vì
gây chuyện mà ngồi tù. Cho nên đều ngoan ngoãn rút nhiều hoặc ít tiền, hy vọng
yên ổn chuyện này.
Nhưng bọn Vương Chấn Hưng lòng tham không đáy, lúc chúng lần thứ hai tìm đến
ông chủ Chu Căn Sinh. Chu Căn Sinh cũng không cam tâm bị lừa bịp tống tiền,
anh ta tranh chấp cùng với bọn Vương Chấn Hưng. Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm
thấy hung thủ giết cha không ngờ còn dám phản kháng, chúng xúc động phẫn nộ
không cẩn thận bóp cổ Chu Căn Sinh đến chết. Chuyện này xảy ra không thể cứu
vãn, bọn chúng dự định giết cả bốn người gây ra tai nạn. Môt mặt vì báo thù,
mặt khác vì để tránh sau này ai lỡ miệng nói ra sự việc, cuối cùng điều tra ra
bọn chúng giết người thì phiền toái.
Có lẽ người ngoài cảm thấy rất vớ vẩn, nhưng bọn chúng thì suy tính như thế,
hơn nữa còn tiến hành hành động. Hai kẻ âm mưu đem thi thể của Chu Căn Sinh
thừa lúc ban đêm vứt xuống đập chứa nước. Vương Chấn Hưng hiểu rõ tình hình
đập chứa nước, đã sớm có chìa khóa của lái thuyền, lại biết mỗi đêm phòng điều
khiển đập chứa nước đều chơi bài, việc này làm cực kỳ suôn sẻ, thật là khuyến
khích thêm cho ý định giết người của bọn chúng rồi.
Nếu không phải vì việc ngoài ý muốn, thi thể của Lâm Tĩnh Di nổi lên, nói
không chừng bọn chúng có thể trốn thoát sự trừng phạt của pháp luật, hay là
trên đời thật sự có thần linh tồn tại.