Thả Dây Dài Câu Cá Lớn


Người đăng: tuanh.kst@


Đỗ Long không nán lại chỗ Lâm Nhã Hân bao lâu, hắn rất nhanh hộ tống hai vị nữ
hiệp trở về xe của mình.
Sau đó Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình thực hiện nhiệm vụ bí mật của Đỗ Long
giao cho. Nếu các cô làm theo lời dặn của Đỗ Long, như thế các cô có thể thuận
lợi ngăn chặn hai vụ án đánh người gây án mạng có tính chất độc ác xảy ra bất
ngờ.
Đỗ Long lái xe chạy về hướng Lưu Tuyết Tân. Chỉ chốc lát di động vang lên,
Thẩm Băng Thanh báo cáo với hắn:
- Đỗ Long, Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm cùng nhau rời khỏi quán ăn nhanh
rồi, nhưng bọn chúng cũng không đi theo hướng Lưu Tuyết Tân, mà đi hướng Tây.
Tôi tính sẽ tiếp tục theo dõi, anh thấy được chứ?
Đỗ Long nói:
-Vậy thì tiếp tục theo dõi đi. Chú ý không được để lộ, hai kẻ này rất xảo quyệt.
Sau khi cúp điện thoại Đỗ Long tìm nơi đỗ xe, gọi điện thoại cho Bạch Nhạc
Tiên. Chỉ nghe thấy hai người Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong tán gẫu hết
sức vui vẻ trong nhà, còn không ngừng có tiếng cười phát ra. Sau khi Đỗ Long
đi rồi, hai cô bé này ngược lại đã hòa thuận hơn, thật là khó hiểu.
Đỗ Long thật ra rất rõ Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm đi làm gì, cho nên hắn
cũng có một chút lo lắng. Trái lại Thẩm Băng Thanh vội vội vàng vàng đuổi tới,
cuối cùng phát hiện Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm dừng xe ở bên ngoài một cư
xá, sau đó Vương Chấn Hưng lấy điện thoại di dộng ra gọi điện.
Không lâu sau, một người từ trong cư xá vội vàng bước ra. Vương Chấn Hưng vẫy
vẫy tay về phía y, người kia đi đến chỗ Vương Chấn Hưng. Thẩm Băng Thanh dùng
ống nhòm thấy rất rõ ràng, không ngờ người đó là nhân viên tuần kho Trương Lộ
Cường của đập chứa nước.
- Chẳng lẽ Trương Lộ Cường cũng tham gia vụ án này?
Thẩm Băng Thanh thầm nghĩ, chuyện xảy ra tiếp theo đã thay đổi ý nghĩ của cậu
ta. Chỉ thấy Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm cùng nhau chào đón Trương Lộ
Cường, Trương Lộ Cường vô tình nói:
- Cha của anh nợ khoản tiền này của tôi cũng quá lâu rồi, tôi còn tưởng rằng
ông ấy không có ý định trả chứ.
Vương Chấn Hưng cười xòa, lấy ra một xếp tiền, nói:
- Làm sao như vậy chứ, cha tôi luôn rất giữ chữ tín, Chú Trương chú kiểm tra
lại một chút, xem đã đủ hay chưa nhé.
Hai mắt Trương Lộ Cường sáng lên, cầm lấy tiền bắt đầu đếm. Ngô Bản Lâm lén
nhìn xung quanh phía sau lưng của Trương Lộ Cường, Trương Lộ Cường vội vàng
đếm tiền, hoàn toàn không để ý.
Đột nhiên Ngô Bản Lâm từ trong túi tiền lấy ra ống kim tiêm, bịt miệng Trương
Lộ Cường từ phía sau lưng, sau đó cắm kim tiêm vào trong mạch máu cổ y.
Sắc mặt Trương Lộ Cường kinh hãi, y vẫn muốn vũng vẫy. Vương Chấn Hưng đừng
trước mặt y xông lên, đồng thời hai tay của người đó ôm lấy cơ thể y. Thuốc
nhanh chóng phát tác, Trương Lộ Cường đang vùng vẫy liền hôn mê bất tỉnh.
Đột ngột xảy ra biến cố như thế, các trinh sát viên núp ở phía xa hoàn toàn
phản ứng không kịp. Bọn họ muốn nhào ra, ngăn sự tàn ác của Vương Chấn Hưng và
Ngô Bản Lâm lại, đột nhiên bộ đàm truyền đến giọng của Thẩm Băng Thanh:
- Đừng động, chỉ là tiêm thuốc gây mê, yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo,
xem bọn chúng muốn làm gì.
Các điều tra viên của đội hình sự kiềm chế nóng vội, kiên nhẫn chờ. Chỉ thấy
Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm khiêng Trương Lộ Cường bị hôn mê ném vào cốp xe
của bọn chúng, sau đó lái xe quay đầu trở về.
Thẩm Băng Thanh lái xe đi theo từ xa, những người khác theo đoạn đường khác
trước mặt, thay nhau theo dõi. Đồng thời Thẩm Băng Thanh báo cáo với Đỗ Long
tinh hình xảy ra bên này. Cậu ta vẫn không hiểu tại sao Vương Chấn Hưng và Ngô
Bản Lâm bất ngờ tấn công Trương Lộ Cường.
Đỗ Long nghe cậu ta báo cáo xong thì nói:
- Tôi hiểu rồi, sáng nay Vương Chấn Hưng đã chỉ ra chứng cứ Trương Lộ Cường
chính là nghi phạm. Có lẽ bình thường Trương Lộ Cường đối với Vương Chấn Hưng
cũng không ra gì, cho nên đoán chừng Vương Chấn Hưng muốn vu oan cho Trương Lộ
Cường. Cậu suy nghĩ một chút, nếu Lưu Tuyết Tấn đã chết, mà Trương Lộ Cường bị
bắt được quả tang, hơn nữa trên người có máu của Lưu Tuyết Tân… hoặc là y mất
tích, cậu nói xem sẽ có tình huống như thế nào xảy ra?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Có thể chúng ta sẽ thông báo truy nã Trương Lộ Cường, vụ án này đã trở
thành vụ án dang dở.
Đỗ Long nói:
- Gã nghĩ cũng khá hay, nhưng chúng ta không sẽ bị lừa như vậy. Cậu xem đi,
Vương Chấn Hưng nhất định sẽ dùng cách nào đó gọi Lưu Tuyết Tân đến, sau đó
bọn chúng có thể chuẩn bị ra tay cứu người.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi cảm thấy giờ có thể bắt người rồi, vì sao còn phải đợi sau khi Vương
Chấn Hưng tấn công Lưu Tuyết Tân? Nếu anh đoán sai, Vương Chấn Hưng trực tiếp
cắt cổ của Lưu Tuyết Tân thì làm thế nào?
Đỗ Long cười:
- Không đâu, sai lầm xảy ra trên người Lâm Tĩnh Di bọn chúng truyệt đối không
tái phạm lại trên người Lưu Tuyết Tân. Cậu không phát hiện Lưu tuyết Tân còn
xinh đẹp hơn Lâm Tĩnh Di sao? Tin tôi đi, không sai đâu.
Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ nói:
- Anh là lão đại, anh đã nói thì thôi. Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ không gánh
tiếng xấu này đâu.
Đỗ Long nói:
- Yên tâm, tôi không phải Đường Tăng, cậu cũng không phải Tôn Ngộ Không,
chuyện tôi bảo cậu làm có việc nào sai chưa?
Thẩm Băng Thanh không phản đối, Đỗ Long làm việc thường đã không phù hợp với
lẽ thường, nhưng đúng thật là không xuất hiện cái gì sai. Một khi đã như vậy,
thì cứ làm theo lời hắn dặn. Người này còn nói cái gì mà xuất phát từ tâm lý
học, lúc ở cùng với hắn, có lần nào mà hắn làm chủ? Hắn cho người khác cơ hội
làm chủ không?
Vương Chấn và Ngô Bản Lâm lái xe vào một bãi đậu xe liền dừng lại. Vương Chấn
Hưng lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện, rất nhanh Lưu Tuyết Tân đang
hát ở ktv với vẻ mặt bất định lái xe đến bãi đậu xe.
- Khu B.. khu C..
Lưu Tuyết Tân theo hướng dẫn của Vương Chấn Hưng bảo trong điện thoại, lái xe
đến khu C. Sau khi dừng xe, trong lòng Lưu Tuyết Tân vô cùng mâu thuẫn. Cô cầm
di dộng muốn gọi 110, nghĩ đi nghĩ lại nhưng rồi lại thôi, cô âm thầm nói với
bản thân:
- Không có chuyện gì đâu, mình đều làm theo lời họ rồi, cùng lắm lại đưa họ
ít tiền vậy…
Ngô Bản Lâm đội mũ hình mặt trời đi tới trước xe Lưu Tuyết Tân, gõ trước mui
xe Lưu Tuyết Tân, sau đó Ngô Bản Lâm xoay người đi về góc bãi đỗ xe.
Tim của Lưu Tuyết Tân đập loạn lên, cô không biết làm thế nào liền cầm túi
xách xuống xe, đi theo Ngô Bản Lâm tới góc đỗ xe ấy.
Lưu Tuyết Tân đứng lại cách bọn Vương Chấn Hưng 5~6 mét, cô thấp giọng nói:
- Tôi đều làm theo lời các anh rồi, các anh còn tìm tôi làm gì?
Vương Chấn Hưng đĩnh đạc nói:
- Cha tôi bị các người làm hại biến thành người thực vật, mỗi ngày chi tiêu
rất cao. Số tiền đưa lần trước tiêu sạch rồi, cô phải đưa thêm cho ít tiền mới
được.
Lưu Tuyết Tân rưng rưng nước mắt nói:
- Cũng không phải là tôi lái xe, sao các anh cứ đến tìm tôi?
Ngô Bản Lâm quát:
- Ai bảo không tìm? Bốn người đều giống nhau, cô không chịu đưa tiền chứ gì?
Ba người trong bọn cô đều đưa rồi, cô không đưa tôi sẽ đi báo cảnh sát. Đến
lúc đó nhất định bọn họ sẽ một mực chắc chắn là xe cô lái, gây tai nạn giao
thông mà bỏ chạy, tạo ra hậu quả nghiêm trọng một người chết một người trọng
thương.Ít nhất cô phải ngồi hai mươi năm tù, hơn nữa thân bại danhh liệt, ha
ha…
Lưu Tuyết Tân nghĩ đến hậu quả đáng sợ đó vô cùng sợ hãi, cô khẽ cắn môi, nói:
- Các anh muốn bao nhiêu? Tôi cũng mới đi làm không bao lâu, tôi không có
nhiều tiền để dành.
Vương Chấn Hưng nói:
- Không nhiều lắm, cô lại đưa hai trăm ngàn cho chúng tôi là được.
Lưu Tuyết Tân phẫn nộ nói:
- Tôi không có nhiều như vậy.
Vương Chấn Hưng nói:
- Vậy thì không có cách nào khác rồi, điện thoại di động của tôi đâu? Không
biết nơi này có sóng hay không, không biết có thể gọi 110 được không…


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #1040