Người đăng: tuanh.kst@
Trần Tư Cừ cười khổ đưa thẻ cho Đỗ Long, Đỗ Long nhét thẻ vào trong túi quần
của mình, nói:
Trần Tư Cừ gật gật đầu, rồi đi ra ngoài, đột nhiên ông ta quay đầu lại hỏi
nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Trần Tư Cừ hơi sửng sốt, than nhẹ một tiếng nói:
Đem địa chỉ và số điện thoại cô ấy nói cho tôi biết, tôi muốn đi xem cô
ấy như thế nào...
Trước tiên ông cứ viết báo cáo cho xong rồi nói sau. Đúng rồi, ông có
thể kiếm cho tôi một cái giấy chứng nhận tư cách pháp y không, bằng
không lần sau lại bị người ta nói tôi lấy giấy chứng nhận trái pháp
luật.
Đỗ Long nhân cơ hội nói.
Trần Tư Cừ cười khổ nói:
Lưu Trác Cường đang lo lắng đứng chờ, nhìn thấy Trần Tư Cừ và Đỗ Long đi ra,
lòng của y liền trầm xuống, bởi vì chỉ cần dựa vào thần thái hai người đã
nói rõ hết thảy. Lưu Trác Cường còn chưa từ bỏ ý định, đi lên trước hỏi:
Trần Tư Cừ lắc đầu nói:
Lưu Trác Cường kinh ngạc nhìn Trần Tư Cừ, chỉ thấy Trần Tư Cừ đi đến trước bàn
làm việc đem bản báo cáo vừa viết lúc nãy xoẹt một tiếng xé nó thành hai
mảnh, ông ta nói với Cảnh Vệ Đông:
Lưu Trác Cường chau mày, muốn tiến lên ngăn cản lại vừa nhưng lại không có lý
do thích hợp. Đỗ Long cầm cái thẻ tiết kiệm không ghi tên, nói:
Lưu Trác Cường lạnh lùng nhìn hắn, nói:
Đỗ Long cười ha hả nói:
Không có biện pháp nào tra ra được cái thẻ tiết kiệm kia là của Lưu Trác
Cường, cho nên gã cũng không lo lắng. Ở đây cũng không còn chuyện để cho
gã làm, nên Lưu Trác Cường xoay người bỏ đi, ở phía sau lưng Đỗ Long cố ý
huýt sáo nói:
Sau nửa giờ Đỗ Long cùng Cảnh Vệ Đông có chút đắc ý trở lại Ủy ban nhân dân
huyện Đại Lâu. Mã Quang Minh còn đang cùng các ông chủ mỏ than bàn chuyện,
trong phòng hội nghị thỉnh thoảng truyền ra tiếng đập bàn, mấy ông chủ mỏ
than thật đúng là nóng tính.
Sau một hồi, Mã Quang Minh mệt mỏi trở lại văn phòng, nhìn Đỗ Long nói:
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
Mã Quang Minh cũng không có hỏi quá trình điều tra, ông ta gật đầu nói:
Đỗ Long cười nói:
Đây chính nhờ con mắt nhìn người tinh tường của chú mà, có thể được chú
khen thưởng là vinh hạnh của cháu!
Bớt vuốt mông ngựa (nịnh bợ) đi!
Mã Quang Minh cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Mã Quang Minh bị chọc cười, Đỗ Long nhân cơ hội hỏi:
Mã Quang Minh cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Mã Quang Minh nhìn hắn một cái, nói:
Có lời nói này của Mã Quang Minh, Đỗ Long biết đóa hoa thứ hai hẳn là chạy
không thoát khỏi tay mình. Hắn mới được gắn đóa hoa thứ nhất mới chẳng
bao lâu nha, nay chuẩn bị có đóa thứ hai rồi, Đỗ Long bắt đầu ảo tưởng
tới dấu gạch thẳng thứ hai (Một gạch là Sĩ quan cấp Úy, hai gạch là Sĩ quan
cấp Tá).
Đỗ Long hỏi.
Mã Quang Minh mỏi mệt gật đầu, nói:
Đỗ Long cười nói:
Mã Quang Minh cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Chú Mã, chút lợi đó cũng không phải là cực nhỏ, chú thử nhìn xem ông
chủ mỏ than nào không phải là tỷ phú? Những xe than đá đều là vàng đen
đấy, bọn họ tự nhiên muốn tranh giành tới mức ngươi chết ta sống rồi. Cháu
có quen biết với đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát, có cần cháu nói với
hắn một tiếng không, nói với hắn nhường một bước trước tiên. Như vậy những
người khác cũng sẽ noi theo, như vậy sự tình có lẽ có thể thuận lợi giải
quyết.
Đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát?
Mã Quang Minh kinh ngạc nói:
Đỗ Long cười sờ túi lấy điện thoại di động ra, nói:
Đỗ Long dứt lời liền tìm được số điện thoại của Phương Thiên Tứ. Phương
Thiên Tứ quả nhiên không dám không tiếp điện thoại Đỗ Long. Thời khắc mấu chốt
này Đỗ Long chỉ cần nói ra gã chính là đại cổ đông của mỏ than Hồng Phát,
cuộc chơi của gã bảo đảm sẽ kết thúc.
Phương Thiên Tứ thấp giọng nói.
Đỗ Long cười nói:
Phương Thiên Tứ cười khổ nói:
Đỗ Long cười nói:
Nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại. Mã Quang Minh tựa vào ghế, nhìn Đỗ Long
thật kỹ, dường như muốn nhìn thấu Đỗ Long. Thằng ranh này càng ngày càng làm
cho người ta không thể nào hiểu nổi nữa rồi, hắn giống như không có bối
cảnh gì, nhưng tại chốn quan trường, lại có thể làm ra nhưng chuyện
khiến người khác phải giật mình. Tranh chấp giữa các mỏ than ở huyện
Võ Khê xảy ra từ xưa đến nay, chính phủ cùng các ông chủ mỏ than đàm phán,
bọn người kia không ngờ không chịu nhượng bộ chút nào, làm cho việc đàm
phán tiến triển rất chậm. Nếu Đỗ Long có thể làm cho mỏ than Hồng Phát lần
đầu tiên nhượng bộ, có lẽ sự việc dễ giải quyết rồi.
Năm phút đồng hồ sau, di động của Đỗ Long lại vang lên, lúc này hắn không
tắt máy. Sau khi nghe điện thoại, Phương Thiên Tứ dùng cái giọng như bà
già sắp chết, nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long đưa di động cho Mã Quang Minh, Mã Quang Minh vội vàng tiếp được điện
thoại, mỉm cười nói:
Lúc Mã Quang Minh cùng với tên mập trao đổi, Đỗ Long không có hứng thú
nghe, chỉ nghe Mã Quang Minh cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị với tên mập.
Sau khi buông điện thoại xuống, tinh thần của Mã Quang Minh cực kỳ phấn
khởi, y ném trả di động cho Đỗ Long, nói:
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh đi ra khỏi phòng, hắn vội vàng hỏi:
Mã Quang Minh dừng chân, ngoảnh lại nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh nói năng qua loa tắc trách, hắn cười lạnh nói: