Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh không thể hiểu được nhưng Đỗ Long lại cảm thấy vui vẻ như ăn
mật vậy. Ăn cơm xong Đỗ Long đưa Bạch Nhạc Tiên về nhà, rồi cùng Thẩm Băng
Thanh lái xe đến nhà hàng cuối cùng Lâm Tĩnh Di từng ăn cơm.
Hiện giờ đèn hoa mới bật, chính là giờ cao điểm mọi người đến ăn cơm. Quản lí
nhà hàng vừa thấy ảnh chụp của Lâm Tĩnh Di liền gật đầu nói:
Đỗ Long nói:
Người quản lí đi tìm nhân viên phục vụ trực ban hôm đó, cô ấy nhớ lại nói:
Nhân viên phục vụ khẳng định chắc chắn là Lâm Tĩnh Di đi một mình. Cô thậm chí
còn đi tìm nhân viên quản lí bãi đỗ xe ở khách sạn, nhân viên khách sạn cũng
khẳng định Lâm Tĩnh Di lái xe đi một mình. Trước khi cô ấy rời đi, anh ta cũng
liếc nhìn trong xe nhưng không nhìn thấy ai khác cả.
Lúc này bên cảnh sát giao thông gọi điện tới nói sau khi rời khỏi khách sạn
đêm hôm đó, trên nửa đường trở về nhà, xe của Lâm Tĩnh Di đột nhiên đổi hướng,
rời thành phố Lỗ Tây về hướng nam. Sau khi cô rời khỏi trạm thu phí thì cũng
không nhìn thấy xe của cô đâu nữa.
Thẩm Băng Thanh thất vọng. Đỗ Long lại nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Hai người cùng đến trung tâm giám sát của đội cảnh sát giao thông. Mặc dù Đỗ
Long không quản lí cảnh sát giao thông, nhưng dù sao vẫn là Phó Cục trưởng nên
mọi người trong đội vẫn tiếp đãi hai người rất nhiệt tình. Đỗ Long muốn họ
điều tra video Lâm Tĩnh Di lái xe rời khỏi thành phố đêm hôm đó. Giống như
những gì cảnh sát giao thông đã nói, trên đường đi Lâm Tĩnh Di không hề trì
hoãn thời gian. Ở một ngã tư, đáng lẽ phải rẽ phải thì cô lại đi thẳng sau đó
rời khỏi thành phố Lỗ Tây.
Đỗ Long nhìn video lại một lần nữa. Ở trước ngã tư kia, nhìn thấy xe Lâm Tĩnh
Di đang lái tới, Đỗ Long bỗng nhiên hô:
Video bị tạm dừng, Đỗ Long nói:
Hình ảnh tạm dừng được phóng to lên, có thể nhìn thấy một cách mơ hồ. Mọi
người dường như nhìn thấy Lâm Tĩnh Di ném gì đó đang phát sáng lên ghế lái
phụ.
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Thẩm Băng Thanh nói;
Đỗ Long nói:
Đỗ Long sao lại vài đoạn video, tỏ ý cảm ơn mấy đồng chí cảnh sát giao thông
rồi ngay lập tức quay lại khách sạn Lâm Tĩnh Di ăn cơm lần cuối cùng, bảo bên
khách sạn cho xem video đêm đó quay được rồi quan sát kĩ một chút.
Chỉ thấy hơn 6 giờ tối hôm đó, đầu tiên là Lâm Tĩnh Di bước vào khách sạn,
không lâu sau đó thì khách của cô cũng đến. Sáu người cùng ngồi vào một cái
bàn sát ngay cửa sổ, vị trí của Lâm Tĩnh Di dựa vào phía hành lang. Sau khi
ngồi xuống thì cô đặt túi xách ngay đằng sau mông. Tiếp đó đồ ăn dọn lên, mọi
người vừa ăn vừa nói chuyện. Đỗ Long chỉ chú ý túi của cô, không hề phát hiện
ra tình huống dị thường nào.
Cho đến khi Lâm Tĩnh Di đến quầy phục vụ thanh toán tiền thì có một người đội
mũ che nắng đột nhiên đi vào khách sạn, nói với nhân viên ở quầy phục vụ gì đó
và chen đến bên cạnh Lâm Tĩnh Di. Vì Lâm Tĩnh Di đã hơi say nên không có tinh
thần cảnh giác cao, cô chỉ quay đầu liếc người kia một cái nhưng cũng không có
phản ứng gì.
Đỗ Long để ý thấy người đó tuy thấp hơn Lâm Tĩnh Di một chút nhưng xem ra vẫn
rất cường tráng. Một tay hắn đặt trên quầy phục vụ, một tay bị quầy phục vụ
che khuất, không nhìn được là đang làm cái gì. Nhưng cho đến khi Lâm Tĩnh Di
rời đi cũng chỉ có người này đến gần cô.
Đỗ Long tạm dừng video, chỉ vào người đội mũ che nắng hỏi:
Nhân viên phục vụ lúc đó là ai vậy? Có nhìn rõ diện mạo của người này
không?
Hôm đó là tôi trực ban.
Nhân viên thu ngân trong quầy phục vụ thản nhiên đáp:
Đỗ Long thất vọng nói:
Nhân viên thu ngân nghĩ một lát rồi nói:
Đỗ Long hỏi:
Nhân viên thu ngân nghĩ cẩn thận, cuối cùng vẫn lắc đầu một cách tiếc nuối
nói:
Đỗ Long thật sự rất muốn bảo cô em xinh đẹp này cho hắn nắm tay, như vậy thì
hắn có thể nhìn trộm được những kí ức mà cô đã quên mất.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
Nhân viên thu ngân lắc đầu, Đỗ Long nói:
Từ khách sạn đi ra, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vừa lên xe thì điện thoại reo,
là Nhạc Băng Phong gọi tới. Hắn nhấn nút nghe, Nhạc Băng Phong nói:
Đỗ Long nói:
Nhạc Băng Phong nói:
Đỗ Long tiếp tục nói: