Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh tự gõ đầu mình nói:
- Sao từ lúc ông trở về tôi dường như lại bị ngu đi nhỉ? Tôi vẫn cứ nghĩ đến
khả năng bị giết do tình cảm, không ngờ một câu của ông đã loại bỏ luôn rồi.
Đỗ Long nói:
- Cái này gọi là làm theo những gì trong lòng nghĩ. Hầu hết mọi người nếu cảm
thấy người bên cạnh mình mà giỏi hơn thì sẽ đồng ý với ý kiến của họ một cách
vô thức, dần dần sẽ trở nên lười suy nghĩ. Một người lãnh đạo tốt cần phải
nghĩ cách tránh không cho chuyện này xảy ra. Nếu không, cho dù là sáng suốt,
thông minh như Gia Cát Lượng cũng có kết cục bi thảm mà thôi.
Thẩm Băng Thanh liếc hắn, nói:
- Đây cũng là lí thuyết ông tự nghĩ ra đấy à? Sao tôi chưa nghe qua nhỉ?
Đỗ Long nói:
- Vẫn còn một lí thuyết nữa gọi là dựa vào chính mình. Nếu không muốn trở nên
ngu ngốc thì mau chóng động não, suy nghĩ cho cẩn thận đi. Thực ra tôi cũng đã
nghĩ ra một bước đột phá rồi, để xem cậu mất bao lâu mới hiểu được.
Thẩm Băng Thanh thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn, không chịu được đả
kích nói:
Khi Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vào đến khách sạn Uyên Ương Đao thì Bạch Nhạc
Tiên đã đến rồi. Thạch Siêu Vũ tan làm xong, đang làm giúp trong khách sạn thì
tươi cười hớn hở bước về phía bọn Đỗ Long chào hỏi:
- Phó Cục trưởng Đỗ, Băng Thanh, hai người mới đến à? Cô Bạch chờ lâu lắm rồi
đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Cô ấy gọi thức ăn chưa? Vậy thì nhanh lên một chút, ăn xong còn phải về
tăng ca nữa.
Bạch Nhạc tiên hỏi:
- Anh sao vậy? Mới đi làm ngày đầu tiên đã phải tăng ca rồi à? Công việc bận
thế cơ à?
Đỗ Long nói:
- Công việc cũng không bận đến thế đâu nhưng hôm nay xảy ra một vụ án lớn.
Cục trưởng muốn bọn anh mau chóng phá được án, bọn anh đành phải tăng ca làm
thêm vậy.
Bạch Nhạc Tiên “ ồ” một tiếng hỏi:
- Vụ gì vậy? Có rắc rối không?
Đỗ Long nhỏ giọng giải thích qua loa mấy câu, Bạch Nhạc Tiên liền thôi không
hỏi nữa. Thẩm Băng Thanh vẫn đang nghĩ về chuyện Đỗ Long vừa nói, nghĩ đi nghĩ
lại vẫn không tài nào hiểu được. Trong khoảng thời gian thức ăn được đưa lên
liền hỏi Đỗ Long:
- Ông vừa mới nói là có bước đột phá, sao tôi lại không nhìn ra nhỉ?
Đỗ Long lại nhấn mạnh:
- Làm theo những gì trong lòng nghĩ thôi. Ha ha, rất đơn giản, tôi cũng chỉ
là đột nhiên nghĩ ra thôi. Vừa nãy Trương Dũng đã nói một câu khiến tôi đột
nhiên hiểu ra. Cậu thử nghĩ xem.
Thẩm Băng Thanh nhớ lại một chút, đột nhiên tỉnh ra, nói:
- Ý của ông là hung thủ cũng giống như Trương Dũng, thông qua quan sát thói
quen sinh họat hàng ngày của Lâm Tĩnh Di rồi chọn thời cơ ra tay?
Đỗ Long nói:
- Chắc là có khả năng này. Giới trẻ bây giờ lạm dụng GPS và phần mềm định vị,
thích thì lúc nào cũng có thể thông báo những thông tin nhạy cảm như là vị trí
của mình ở trên mạng. Tôi ngồi xem blog của cô ấy mấy ngày cũng có thể nói là
đã hiểu một cách khái quát thói quen sinh hoạt của cô ấy rồi. Nếu mà là người
theo dõi cô ấy trong khoảng thời gian lâu thì bất cứ lúc nào cũng có thể biết
cô ấy đang ở nhà hay không? Ăn cơm ở khách sạn nào? Rời khỏi đó lúc nào? Muốn
ra tay không phải quá dễ dàng sao? Ông có biết nội dung trong blog cuối cùng
của cô ấy là gì không? Đó là blog cô ấy đăng trước khi rời khỏi khách sạn, cô
ấy nói là uống hơi say nhưng vẫn phải lái xe về nhà. Đây không phải là tìm
chết sao?
Thẩm Băng Thanh nói;
- Vậy thì nên điều tra trong số những fan hâm mộ của cô ấy rồi?
Đỗ Long lắc đầu nói;
- Nhiều quá, mấy chục nghìn người cơ, ông tra kiểu gì đây? Mỹ nữ luôn được
hoan nghênh mà, chỉ tùy ý đăng một bức ảnh lên là có vô số người tâng bốc.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Không phải ông nói đây là một bước đột phá à?
Đỗ Long nói:
- Đúng là một bước đột phá thật. Chỉ cần điều động đám mây an ninh thì mấy
chục nghìn tài khoản chẳng là cái gì cả, hệ thống này mỗi giây số lần tính
toán có thể đạt mức hàng triệu tỷ lần, trong khoảng thời gian một phần triệu
giây đã có thể xử lí xong toàn bộ số liệu.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Vậy ông mau chóng đi làm đi. Ồ, tôi hiểu rồi, ông tự mình cân nhắc đi.
Đỗ Long nhìn Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tiên Nhi, em nói thử xem?
Bạch Nhạc Tiên mỉm cười nói:
- Nếu mà điều tra phá án cần thì đương nhiên em cũng ủng hộ rồi. Em cũng
không phải là sư tử Hà Đông, anh sợ cái gì?
Đỗ Long cười nói:
- Báo cáo một chút vẫn tốt hơn mà. Vậy bây giờ anh gọi điện cho Băng Phong
đây.
Đỗ Long gọi điện cho Nhạc Băng Phong, muốn mời cô giúp điều tra một chút những
fan hâm mộ trên blog của Lâm Tĩnh Di rồi thu hẹp phạm vi vào trong thành phố
Lỗ Tây, sau đó dùng những manh mối khác để sàng lọc ra. Đồng thời so sánh một
chút với danh sách một số người bị nghi ngờ mà bọn họ đã lấy được ở bên đập
chứa nước, xem thử có phát hiện gì không. Hắn cũng thuận tiện bảo Nhạc Băng
Phong thử điều tra danh sách những người bị mất tích, xem thử họ có trùng với
hai người đàn ông bị chết không.
Nhạc Băng Phong đồng ý một cách thoải mái rồi nói:
- Muộn thế này rồi vẫn còn đang điều tra à? Ăn cơm chưa? Bạch Nhạc Tiên đang
ở bên cạnh à?
Nhạc Băng Phong nói rất to, Bạch Nhạc Tiên nghe thấy vô cùng rõ ràng, cô tháo
tai nghe Bluetooth trên tai Đỗ Long xuống, cười nói:
- Băng Phong, cô thật là thông minh, chúng tôi đang ăn cơm đây. Đỗ Long gặp
phải một vụ án, lại phải làm phiền cô rồi.
Nhạc Băng Phong cười nói;
- Không phiền đâu. Anh ta à, trừ khi có vụ án nào cần giúp đỡ ra thì gần như
là chẳng bao giờ tìm tôi cả. Sau này khi bộ phận kết nối của đám mây an ninh
được phổ biến xuống dưới thì anh ta cũng không cần phải tìm tôi nữa đâu.
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Làm gì có chứ? Anh ấy có khả năng đã nhớ cô rồi, ngày nào cũng phải nhớ đến
mấy lần. Nếu như cô rảnh rỗi thì đến đây chơi chút đi, anh ấy đỡ phải nhớ cô.
Nhạc Băng Phong cười nói:
- Được, một thời gian nữa tôi sẽ qua chơi, đến lúc đó cô cũng đừng có đuổi
tôi nhé.
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Chào đón còn không kịp nữa là, quyết định vậy đi, qua đây tôi sẽ làm mấy
món ngon cho cô thử chút. Được rồi, cô nói chuyện với Đỗ Long đi.
Đỗ Long cầm lấy tai nghe, cười nói:
- Băng Phong, xem cô nói kìa, tôi là người bợ đỡ như thế sao? Tôi sợ làm
phiền cô nên mới không dám tìm gặp cô thường xuyên quá đấy chứ.
Nhạc Băng Phong nhỏ giọng nói:
- Ghen ghê quá nhỉ. A Long, tôi nhớ anh lắm.
Đỗ Long nói:
- Vậy thì đến đây đi, tôi cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho cô ăn.
Nhạc Băng Phong hỏi:
Đỗ Long cười ha hả nói:
Nhạc Băng Phong u oán nói:
- Vừa nghe cũng biết là đang lừa người. Tôi căn bản cũng không thèm để ý đến
anh đâu, về đến Thiên Nam liền quên luôn tôi.
Đỗ Long nói:
- Làm gì có, cô mau đến đây đi, tôi chứng minh cho cô xem.
Nhạc Băng Phong nói:
- Vậy được, ngày mai tôi sẽ đến. Nếu như Bạch Nhạc Tiên mà bắt nạt tôi thì
anh có giúp tôi đánh mông cô ấy không?
Đỗ Long “uhm” một tiếng rồi nói:
- Tôi đói lắm rồi, ăn cơm trước đây. Có phát hiện gì thì liên lạc với tôi
nhé.
Đỗ Long cúp điện thoại xong liền phát hiện ra Thẩm Băng Thanh đang dùng ánh
mắt thông cảm nhìn mình. Hắn trừng hai mắt, quay lại gắp cho Bạch Nhạc Tiên
hai miếng thịt lợn sữa nướng, nói:
- Tiên Nhi, nếm thử món này đi. Hồi anh còn trực ban ở xã Mãnh Tú, hầu như
ngày nào cũng ăn.
Bộ dáng Bạch Nhạc Tiên lạnh nhạt xa cách. Đỗ Long niềm nở kể với cô chuyện
trước đây cô bé trong khách sạn Uyên Ương Đao Đao Nguyệt Nga theo đuổi Thẩm
Băng Thanh. Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Đao Nguyệt Nga và Thạch Siêu Vũ đẩy cửa
vào, Đỗ Long mới thở phào một tiếng.
Thẩm Băng Thanh thấp giọng nói với Đỗ Long:
Đỗ Long hiểu nhầm ý, hắn nói:
- Ông mệt à? Nếu mệt thì đợi lát nữa về nghỉ ngơi đi, vụ án này để tôi thay
ông cho.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi đang nói ông cơ, ông không mệt à?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Mệt á? Tôi đang rất vui vẻ. Ông không hiểu việc này à? Các cô ấy ghen
tuông, tôi có thể coi như là bị kẹp ở giữa, bị ức hiếp nhưng thực ra tôi giống
như cá gặp nước vậy.