Người đăng: tuanh.kst@
Hạng mục đám mây an ninh lâu hơn rất nhiều so với dự tính, chớp mắt đã lại qua
hai mùa hè. Chính ở mùa lúa hoa phiêu hương, tổ hạng mục cuối cùng cũng vội
vàng bắt đầu làm công việc bug. Đỗ Long cũng vội vội vàng vàng không biết đang
làm cái gì, hắn và Nhạc Băng Phong dường như đều không có thời gian nào để gặp
mặt.
Bộ công an và Bộ an ninh quốc gia phái tổ chuyên gia tiến hành các loại thử
nghiệm đối với hệ thống đám mây an ninh mà bọn Đỗ Long làm. Hễ phát hiện vấn
đề gì liền sửa chữa suốt đêm, khiến Nhạc Băng Phong bận bịu vô cùng. Sau đó Đỗ
Long bỗng nhiên được nhàn rỗi, hắn đã thi xong rồi.
Mỗi ngày Đỗ Long đều làm những món ăn ngon và xoa bóp cho Nhạc Băng Phong,
Nhạc Băng Phong dường như đã biết cái gì đó, nhưng cô cái gì cũng không hỏi,
chỉ càng cố gắng làm việc. Cho đến một ngày, hạng mục đám mây an ninh cuối
cùng cũng nghiệm thu thông qua Bộ công an và Cục an ninh quốc gia.
Sau khi chúc mừng rầm rộ, Nhạc Băng Phong ngủ một mạch trong lòng của Đỗ Long.
Người trong tổ hạng mục phần lớn đều bị Bộ phận đám mây an toàn do Bộ an ninh
quốc gia và bộ công an cùng thành lập triệu đi rồi. Bởi vì hạng mục đề cập tới
an toàn quốc gia, những người tham gia xây dựng và biên soạn hệ thống phần mềm
cho dù không muốn ở lại, cũng phải chịu sự khống chế cần thiết mới được.
Khi Nhạc Băng Phong tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Đỗ Long. Nhạc
Băng Phong vẫn muốn nhắm mắt lại, cô muốn tận hưởng cảm giác nhàn rỗi khó có
được này.
- Tỉnh rồi à?
Bàn tay của Đỗ Long thò xuống dưới áo Nhạc Băng phong, bắt đầu vuốt ve khắp
nơi, hai người đã có một đoạn thời gian không có âu yếm. Đỗ Long quả thật là
một người nóng bỏng, ngọn lửa tình nhanh chóng hừng hực bốc cháy, kích thích
hai người chiến đấu. Đáng thương cho chiếc giường kêu kẽo kẹt chừng hơn một
tiếng.
Khi hai người tắm xong rồi, lại trở về giường nằm, đều chẳng muốn đi ăn sáng.
Sự ấm áp khó có được này kéo dài rất lâu, Nhạc Băng Phong hỏi:
- Đợt vừa rồi anh bận rộn như vậy, loay hoay làm cái gì vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Anh còn cho rằng em không buồn hỏi kia. Đợt vừa rồi anh phải thi suốt. Cho
em xem một thứ.
Đỗ Long lấy ra một quyển chứng nhận tốt nghiệp màu đỏ. Nhạc Băng Phong dường
như đã sớm đoán như vậy, cô không có lấy một chút làm ngạc nhiên nói:
- Chúc mừng anh, anh không phải nói muốn thi nghiên cứu sinh cho em xem sao?
Đã thi chưa vậy?
Đỗ Long nói:
- Thực ra thi đậu rồi, nhưng...Anh sợ em giận...
Nhạc Băng Phong nhíu mày nói:
- Có gì đáng để giận chứ? Anh sẽ không thi nghiên cứu sinh ở Đại Học Thiên
Nam chứ?
Đỗ Long nói:
- Chuyện đó thật không có, nhưng...
Đỗ Long mở quyển sách đỏ cầm trong tay, Nhạc Băng Phong nhìn chăm chú. Chỉ
thấy đó không phải là chứng nhận tốt nghiệp chính quy, mà là chứng nhận tốt
nghiệp nghiên cứu sinh!
Sự việc đã không như mong muốn, Nhạc Băng Phong nói một cách khó khăn:
- Anh muốn rời khỏi Bắc Kinh như vậy sao? Anh định khi nào thì đi?
Đỗ Long hôn lên khóe mắt đang khóc của cô, nói:
- Anh muốn dẫn em đi cùng.
Nhạc Băng Phong nghẹn ngào nói:
- Anh muốn em đến tỉnh Thiên Nam làm gì? Làm bà hai hay là làm tiểu thiếp?
Anh sắp lên chức lãnh đạo rồi, có việc gì muốn mà không được...
Đối mặt với sự nghi ngờ của Nhạc Băng Phong, Đỗ Long không nhịn được cười một
cách khổ sở. Cái này thật sự là vấn đề nan giải, hắn lớn mạnh hơn cũng chỉ là
một người, muốn sống bình yên với một cô gái quả thật quá khó. Vị Phó chủ tịch
tỉnh kia có hơn một trăm tình nhân không biết là sẽ dàn xếp thế nào, nhưng
không chừng những cô gái bên cạnh hắn toàn là trục lợi.hoàn toàn không thể so
sánh được với Nhạc Băng Phong các cô gái có lý tưởng có khát vọng của riêng
mình..
- Em vào nhà vệ sinh.
Nhạc Băng Phong cầm theo di động tránh né sự ôm ấp của Đỗ Long, thế là đi vào.
Đỗ Long không còn cách nào, chỉ đành yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Nhạc Băng Phong bình tĩnh đi ra, cô nói:
- Em vừa gọi điện cho bố em rồi, ông cho anh đến Bắc Kinh luyện tập một
khoảng thời gian. Cuối tháng tám có một lớp huấn luyện cấp lãnh đạo, ông hy
vọng anh đến học hỏi một chút.
Đỗ Long nói:
- Cuối tháng tám ư, phải học bao lâu?
Nhạc Băng Phong nói:
- Khoảng một tháng.
Đỗ Long nói:
- Không thành vấn đề, nhưng anh có thể đến tỉnh Thiên Nam trước một chuyến
được không? Anh hy vọng em và anh cùng đi, coi như là đi du lịch. Tỉnh Thiên
Nam có rất nhiều nơi em chưa đi qua, anh sẽ dẫn em đến xã Mãnh Tú chơi, đó là
căn cứ địa của anh.
Nhạc Băng nói:
- Cũng là căn cứ địa của Bạch Nhạc Tiên phải không? Em sẽ không đi...
Đỗ Long đau đầu nói:
- Em biết Tiên Nhi không phải là loại người như vậy mà, hai người gặp gỡ nói
chuyện một chút được không. Cũng mấy năm không gặp rồi, nói chuyện mấy câu
không chừng sẽ không có sự ngăn cách nữa.
Nhạc Băng Phong nói:
- Anh nghĩ hay lắm, chúng ta sẽ chung sống hòa hợp, có phải là anh sẽ có thể
ôm cả tay trái và tay phải không?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Đây là ước mơ của mỗi người đàn ông, em không thể trách anh.
Nhạc Băng phong trừng mắt nhìn hắn nói:
- Vậy được rồi, em sẽ cùng anh về một chuyến. Nhưng không có sự cho phép của
em, anh không được đụng đến chị ấy dù chỉ là một ngón tay!
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, tất cả nghe theo em!
Nhạc Băng Phong nói:
- Vậy anh dự định khi nào thì về?
Đỗ Long nói:
- Ngày mốt thế nào?
Nhạc Băng Phong thở dài, gật đầu. Đã sắp ba năm rồi mà Đỗ Long vẫn không quên
được Bạch Nhạc Tiên. Nếu như cô ấy tiếp tục kiên trì, chỉ có thể cùng Đỗ Long
càng tiến càng xa. Trong tình hình không thể làm gì khác, cô chỉ có thể nhượng
bộ một bước. Nhưng có điều cô cũng không hiểu, cô đi bước này rồi, chỉ sợ từ
nay về sau sẽ càng phải nhượng bộ nhiều hơn, cho nên trong lòng cô thật sự rất
rối rắm.
Đỗ Long không nghĩ nhiều như vậy. Hôm đó hắn và Nhạc Băng Phong mua một chút
quà, cùng nhau tiến vào p Trung Nam Hải, gặp được hai vợ chồng Nhạc Nhật Tân.
Ngày hôm sau Đỗ Long bắt đầu đến các nơi bái biệt người mình quen, còn chuyến
đi Tam Giác Vàng nói từ biệt với Vu Tuấn Chí.
- Đi nhanh vậy sao?
Vu Tuấn Chí rất ngạc nhiên, y nói:
- Cũng không phải ngắn nữa, hai năm này trôi qua cũng thật nhanh. Đi nhé. Làm
tốt công việc, tranh thủ trước năm ba mươi tuổi trở thành lãnh đạo cấp tỉnh...
Đỗ Long cười nói:
- Đây không phải nằm mơ sao?
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Chính là dám mơ, mới có thể làm quan lớn! Tôi rất coi trọng anh, cố lên!
Đỗ Long và Nhạc Băng Phong cùng trở về tỉnh Thiên Nam. Đây là lần đầu tiên
Nhạc Băng Phong quay lại sau gần bốn năm xa cách. Bạch Nhạc Tiên đến sân bay
đón họ, hai cô gái đến một chút tỏ ra thân mật ở sân bay cũng không có, kỳ
thực họ đang phải cố kìm nén ở trong lòng.
Đỗ Long dự định ở thành phố Ngọc Minh hai ngày. Ngày đầu tiên cùng Nhạc Băng
Phong đi thăm quan mấy nơi thắng cảnh một vòng, hội tụ với anh em. Lúc nhìn
Mạnh Hạo ở trên bàn rượu nhìn thấy Nhạc Băng Phong, không khỏi cảm thán muôn
phần. Năm đó chuyện y yêu thầm người đẹp băng tượng rất nhiều người biết. Con
của y giờ đây đã chạy loạn rồi, người đẹp băng tượng lại chỉ là một chút hòa
tan...
Ngày hôm sau Đỗ Long và Bạch nhạc Tiên đi gặp Bạch Tùng Tiết. Nhạc Băng Phong
tự mình tìm các đồng nghiệp đi chơi.
Bạch Tùng Tiết nói với Đỗ Long:
- Nghe nói hệ thống đám mây an ninh kia của cậu sẽ nhanh chóng được mở rộng
xuống dưới, mỗi tỉnh đều phải xây dựng một trung tâm dữ liệu. Không chừng
trong vòng nửa năm, sẽ có rất nhiều đơn vị có thể cầm máy tính bảng trên đường
phố rồi.
- Vậy thì quá tốt.
Đỗ Long nói:
- Bác à, cháu đã tốt nghiệp rồi, vẫn muốn học một lớp tu nghiệp ở Bắc Kinh.
Có lẽ cuối tháng chín mới có thể trở lại làm.
Bạch Tùng Tiết kinh ngạc nói:
- Thật sao? Lớp tu nghiệp sao? Cháu không định ở lại Bắc Kinh chứ?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Vẫn là tỉnh Thiên Nam quen thuộc hơn. Cháu đã quyết định rồi, muốn trở lại
làm việc.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Ừ, vậy cháu định làm ở đâu? Ở thành phố Lỗ Tây hay là thành phố Ngọc Minh?
Đỗ long suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vẫn là đến thành phố Lỗ Tây ạ, khó khăn lắm mới thân quen với nơi đó. Ở đó
có vị trí nào trống không ạ?
Bạch tùng Tiết cười nói:
- Có hay không, không sao cả, chuyển đến là có...