Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh chưa từng chơi những trò giải trí cao cấp bên trong những câu
lạc bộ vui chơi như thế này. Kỳ quái là hoàn cảnh Đỗ Long cũng không khác với
y mấy mà lại có thể chơi được không ít món. Sau khi cùng y đánh hai bàn
snooker, Đỗ Long lại kéo y đi, gần như mỗi một trò Đỗ Long đều mang Thẩm Băng
Thanh chơi vài lần. Thẩm Băng Thanh cũng không hổ là người duy nhất được Đỗ
Long khích lệ là thiên tài, gần như vừa học đã biết ngay, đến cả Đỗ Long cũng
than thở không ngừng.
Thẩm Băng Thanh thích nhất vẫn là trò chơi giả thuyết, y và Đỗ Long cùng nhau
cằm súng trò chơi tiêu diệt những kẻ thù xâm lấn trong rừng. Hai người phối
hợp ăn ý khiến kẻ địch trong trò chơi chết như đổ rạ. Không đến bao lâu thì
điểm của hai người đã vượt qua thành tích cao nhất trong trò chơi khiến máy
chơi game liên tục chớp lóe đèn đỏ, đưa tới người vây xem không ít.
Lúc hai người họ kết thúc trò chơi bằng điểm số phá kỷ lục cao nhất, xung
quanh liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đỗ Long mỉm cười nhìn lại, cừ
thật, sau lưng bọn họ đã vây đầy người, không ngờ ngay cả Vu Tuấn Chí đều đã
đến đây.
Vu Tuấn Chí đi lên trước chỉ vào tên thứ nhất giờ đã bị đẩy xuống thứ hai
trong bảng xếp hạng, nói:
- Đỗ Long, cậu có biết tên này đại biểu cho cái gì không?
Đỗ Long nhìn cái tài khoản tên yjz kia, chợt nói:
- Đây là tài khoản của cậu à? Thực ngại quá, không ngờ đã phá thành tích của
cậu.
Vu Tuấn Chí lắc đầu nói:
- Là tài khoản của ai cũng không quan trọng, quan trọng là... Tài khoản này
đã đứng thứ nhất ít nhất hai năm trong máy này rồi. Thế mà thật không ngờ cậu
vừa chơi đã phá được thành tích này. Trước kia cậu đã từng chơi rồi à?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không có, tôi với Băng Thanh đều là mới chơi lần đầu cả. Nhưng mà bình
thường chúng tôi đều chơi người thật việc thật cả. Đấu súng với mấy tên buôn
ma túy thì cũng không phải là lần một lần hai đâu. Loại trò chơi giả thuyết
này đối với chúng tôi chỉ là trò trẻ con thôi.
Vu Tuấn Chí dựng thẳng ngón tay cái cho hắn, tán thưởng nói:
- Quả nhiên là đã trải qua chiến trường rồi thì không tầm thường được. Đi
nào, để ăn mừng bảng thành tích đã đổi chủ, tôi mời các cậu uống hai ly, chi
tiêu đêm nay tôi bao hết.
Đỗ Long buồn bực nói:
- Thành tích bị phá mà anh lại phấn khởi như vậy à? Tôi còn tưởng rằng ông
anh sẽ lôi kéo tôi chơi thêm một ván nữa chứ.
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Nếu cậu còn chưa mệt thì tôi sẽ vui vẻ hầu trận tiếp. Thế nhưng tôi đã
không chơi trò này hơn một năm rồi, hiện tại quả thật là cũng không có hứng gì
cả. Đi thôi, đi uống rượu nào.
Ngồi bên quầy bar, Vu Tuấn Chí kể cho Đỗ Long nghe về thành tích đã lập kia.
Năm đó y đang trong một trạng thái đặc biệt tốt, chơi được thành tích như vậy
rồi cũng bị kẹt lại, không còn cách nào đột phá thành tích đó được nữa. Thời
gian dần qua, Vu Tuấn Chí cũng không muốn chơi lại trò đó nữa, nó đã đại biểu
cho một đỉnh cao của y, một đỉnh cao không bước qua được.
- Hôm nay cậu đã phá được nó, có thể nói là giúp tôi một ân lớn đấy. Cảm ơn
cậu. Chúng ta cạn ly nào!
Vu Tuấn Chí giơ ly rượu lên khẽ chạm với Đỗ Long một chút, hai người đều sảng
khoái uống một hơi.
Đỗ Long cười nói:
- Anh Vu, nghe nói anh đã tìm tôi vài lần rồi. Có gì cần tôi giúp sao?
Vu Tuấn Chí lắc đầu nói:
- Cũng không có việc gì cả. Thấy cậu lâu quá không đến nên tùy tiện hỏi một
chút thôi.
Lúc Đỗ Long đặt chén rượu xuống không biết là vô tình hay cố ý chạm vào khủy
tay Vu Tuấn Chí, hỏi:
- Anh Vu, có người nói với tôi rằng anh rất xem trọng tôi, thực sự có việc
này sao?
Vu Tuấn Chí cười rộ lên, nói:
- Đúng vậy. Quả thật là tôi rất xem trọng cậu, có muốn biết tại sao không?
Đỗ Long nói:
- Đương nhiên.
Vu Tuấn Chí nói:
- Bộ dạng cậu có chút giống với một người bạn của tôi. Cậu ta mỗi lần đều bị
bắt đến đây cả. Cậu ta chơi rất cừ, uống rất hay lại rất nghĩa khí... Hai
người quả thật là có điểm giống nhau.
Vu Tuấn Chí nói xong liền không nhịn cười được. Đỗ Long nói:
- Người thú vị như vậy nếu mà có cơ hội thì anh phải giới thiệu cho tôi làm
quen đấy.
Vu Tuấn Chí nói:
- Nếu có cơ hội đã. Lần sau cậu ta trở về thì nhất định tôi sẽ gọi cậu đến.
Lúc Đỗ Long đang nói chuyện với Vu Tuấn Chí thì di động của Thẩm Băng Thanh
đột nhiên vang lên. Y cầm di động lên xem rồi nói:
- Là Mã Ngọc Đường, không biết lại có chuyện gì đây.
Thẩm Băng Thanh đi qua một bên nghe. Vu Tuấn Chí nói:
- Bạn gái của Tiểu Thẩm à?
Đỗ Long vừa gật đầu xong lại lắc đầu, nói:
- Cũng không hẳn. Bộ dạng của cậu ta thật quá xuất sắc rồi... Quá xuất sắc
cũng là tội đấy.
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Tôi thấy cậu là đang ghen ghét người ta thì có. Nhưng mà theo tôi thì đàn
ông vẫn không cần đẹp trai như vậy thì hơn. Hiện giờ trai đẹp trong mắt mọi
người theo tôi đều thiếu chút nam tính. Đẹp trai đến nỗi không giống con trai
thì còn có thể gọi là đẹp trai sao? Vậy thôi kêu ẻo lả luôn đi.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Tôi cũng ghét mấy tên như thế, tuy nhiên Băng Thanh là ngoại lệ...
Đột nhiên Thẩm Băng Thanh quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Hình như Tiểu Đường gặp phải phiền toái. Bên đó rất ầm ĩ, dường như còn có
tiếng hét chói tai nữa nhưng đó không phải của Tiểu Đường.
Đỗ Long nhướn mày, hỏi:
- Biết chỗ đó là đâu không?
Thẩm Băng Thanh lắc đầu. Đỗ Long nói:
- Vậy cũng chỉ có thể nhờ Băng Phong giúp thôi, mà đừng cúp điện thoại đấy.
Đỗ Long rất nhanh liền liên lạc được với Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong còn
đang bận rộn ở sở nghiên cứu, tuy nhiên vừa nghe đến việc này liền tạm ngưng
hết mọi chuyện để giúp Đỗ Long tra được đại khái vị trí di động của Mã Ngọc
Đường.
- Sao cô ta lại đi đến chỗ đó chứ?
Vu Tuấn Chí nhíu mày, nói:
- Một cô gái vào giờ này lại đến chỗ như thế thật không an toàn. Đi nào, lên
xe của tôi, tôi chở mọi người đi tìm cô ta.
Vu Tuấn Chí lái xe chở bọn Đỗ Long vào một con đường rất phồn hoa, tuy nhiên
phồn hoa cũng không che dấu được vấn đề nơi này. Cùng đi với mọi người, Đỗ
Long nhìn thấy rất nhiều phụ nữ ăn mặc hở hang đứng dưới ánh đèn neon đang
quyến rũ người khác. Ven đường cũng không ít thiếu niên khả nghi đang đi dạo
xung quanh. Tình trạng trị an chỗ này quả thật không tốt.
- Chắc cô ấy đang ở gần đây. Tín hiệu di động cách chỗ này rất gần cho nên
không thể dùng phương pháp giải tam giác để tính vị trí cụ thể được. Anh thử
tìm xung quanh xem.
Nhạc Băng Phong nói với Đỗ Long.
Thông qua sóng điện thoại di động tìm người dù có tính hạn chế nhưng vẫn có
thể xác định được phạm vi trong vòng mấy trăm mét cũng đã rất gần rồi.
Đỗ Long nhìn tòa nhà cao chọc trời nằm trong vùng có tín hiệu rồi bảo Vu Tuấn
Chí đi quanh nó một vòng, sau đó hỏi Thẩm Băng Thanh:
- Sao rồi? Có phản ứng không?
Thẩm Băng Thanh luôn lắng nghe di động, nghe vậy lắc đầu nói:
- Chỉ còn lại âm thanh rất ầm ĩ thôi, không có người nói chuyện nữa.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm biển hiệu với bốn chữ ‘Quán bar U Cốc’
thật to đập vào mắt, Đỗ Long nói:
- Chắc hẳn là nơi này rồi. Anh Vu, anh và Băng Thanh tiếp tục tìm xem gần đây
còn quán bar nào không. Tôi vào đây tìm thử trước đã.
Vu Tuấn Chí nói:
- Tôi đã từng nghe nói về chỗ này rồi, quy mô nó rất lớn đấy. Ở gần đây cũng
không có khả năng xuất hiện quán bar đâu. Hay là cậu cứ vào trước đi còn tôi
thử tìm cách khác giúp cậu tìm người xem. Cô gái đó tên là gì? Có ảnh chụp
không?
Tên còn biết được chứ ảnh chụp thì đâu có sẵn đâu. Đỗ Long bảo Vu Tuấn Chí
liên lạc với Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong có thể tìm được ảnh chụp của Mã
Ngọc Đường trên internet.
Bước vào quán bar U Cốc này phải mất 100 đồng vé vào cửa, hai người Đỗ Long và
Thẩm Băng Thanh im lặng đưa tiền. Thông qua hai cái màn cách âm thật dày là âm
nhạc điếc tai nhức óc lập tức truyền vào trong tai. Đỗ Long nhíu mày, hắn tai
thính mắt tinh, ghét nhất là những nơi như thế này.
Đỗ Long lớn tiếng nói với Thẩm Băng Thanh:
- Có thể Tiểu Đường trước khi xảy ra chuyện đã giấu di động đi rồi. Cậu tìm
từ chỗ kia xem, tôi tìm từ chỗ này. Chú ý ở mấy chỗ như dưới ghế salon hoặc
góc tường đấy.
Thẩm Băng Thanh gật đầu, dứt khoát đi qua bên trái. Đỗ Long cũng đi về bên
phải. Quán bar to như vậy lại tối như mực mà muốn tìm một cái điện thoại di
động thật không dễ dàng gì. Nãy giờ đã mất thời gian nhiều như vậy mà một cô
gái nếu bị nhìn nhiều một chút, sờ nhiều một cái đều muốn chết rồi, cho nên Đỗ
Long cũng có chút nóng nảy...