Người đăng: tuanh.kst@
Không ai chú ý tới tranh chấp giữa Tô Linh Vân và Tề Quang Bưu, mọi người đều
đi xem Phỉ Thúy lục đế vương. Nhìn thấy lục đế vương hiếm thấy, mọi người cảm
thán một trận sau đó tiếp tục đấu giá, theo sau người đấu giá được nguyên liệu
thô mình ưng ý càng ngày càng nhiều. Mọi người tại chỗ cắt giải, nguyên liệu
loại thủy tinh, băng chủng lần lượt hiện rõ. Không khí hiện trường càng ngày
càng náo nhiệt, mọi người đặt kỳ vọng rất cao vào nguyên liệu thô Phỉ Thúy ở
núi Lôi Minh.
Mười nguyên thạch thô mà Chu Dịch Thăng giới thiệu, gần cuối mới đấu giá. Tuy
giá khởi điểm rất cao, nhưng người tham gia trả giá lại không ít, cuối cùng
đều đấu được giá khá cao, sau khi giải ra cũng không có làm người ta thất
vọng.
Nguyên thạch thô còn lại Tô Linh Vân cũng không có tiếp tục đích thân bán đấu
giá mà là giao cho người bán đấu giá cấp dưới. Số nguyên thạch thô đó cũng đều
bán ra với giá rất tốt. Mọi người hầu như phải tranh giành mua số nguyên liệu
này về, có chút không tiếc tiền vốn. Trên thực tế, mọi người chỉ là muốn giành
thêm chút nguyên liệu thô về để làm nghiên cứu. Dù sao đây cũng là quặng mới,
cho dù cao thủ giới cược thạch kinh nghiệm lão đạo hơn nữa cũng phải lấy chút
mẫu về nghiên cứu một chút.
Nguyên liệu thô bày đầy đất không còn lại một khối, tất cả đều bị người ta
giành lấy hết. Cả đống nguyên thạch thô tồn kho cũng bị mua hết sạch, hội đấu
giá kết thúc mỹ mãn.
Cuối cùng Tô Linh Vân nói:
- Say này hội đấu giá thế này mỗi tháng tiến hành một lần ở thành phố Thụy
Bảo, hoan nghênh mọi người đến tham gia. Hội đấu giá thuận lợi kết thúc, cảm
ơn sự có mặt của mọi người, tiếp theo chúng tôi còn chuẩn bị một số tiết mục
cho mọi người, mời mọi người nhiệt tình hưởng thụ.
Rất nhiều người lựa chọn rời khỏi ngay trong đêm, Đỗ Long và Lâm Nhã Hân thì ở
lại. Nhìn lên ngọn núi Lôi Minh, giống như một con mãnh thú đen như mực nằm
phục ở đó.
Lâm Nhã Hân đi tới sau lưng hắn, nói:
- Đang nghĩ gì vậy?
Đỗ Long nói:
- Tôi đang nhớ đến lần đầu tiên chúng ta đến chỗ này…
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Tôi cũng nhớ rất rõ, nhớ lần đó chúng ta đi mấy ngày, chân cũng nổi mụn
nước. Nếu không phải anh cõng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tới nổi chỗ này.
Đỗ Long nghĩ tới lại là chuyện sau khi lên núi bị sét đánh, hắn nhớ lại hỏi:
- Tính toán rõ ràng với Tô Linh Vân rồi à?
Lâm Nhã Hân nói:
- Ừ, mỗi ngày bán đấu giá thu được tổng cộng 1.58 tỷ, sau khi khấu trừ các
loại thuế, thu nhập thuần là khoảng 560 triệu. Theo tỉ lệ chia 7-3, chúng ta
có thể kiếm được gần 400 triệu.
Đỗ Long cười nói:
- Thu nhập cũng không tệ nhỉ, mỗi tháng xem như chỉ có ba trăm triệu, mỗi năm
cũng có 3 tỉ. Không biết ngọn núi này có thể khai thác được bao lâu.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Đây chỉ là khai thác mỏ kiếm được, nếu tính cả toàn bộ xã Mãnh Tú, tiền mỗi
năm kiếm nhiều hơn. Vốn đầu tư xã Mãnh Tú thì không định kiếm tiền, không ngờ
kết quả ngược lại trở thành một món đầu tư có lời nhất, thật là thế sự khó
đoán.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Sau này sẽ kiếm được nhiều hơn. Được rồi, tối nay cô chuẩn bị tiết mục hay
gì?
Lâm Nhã Hân cười quyến rũ nói:
- Cái này… anh cùng tôi trở về thì biết ngay…
Đỗ Long cùng cô đang định trở về, Tô Linh Vân đột nhiên đi đến, nói:
- Ông Chu, xin dừng bước, có thể nán lại chút không, tôi muốn nói mấy câu
riêng với ông.
Lâm Nhã Hân thức thời nói:
- Vậy tôi đi trước, các người từ từ nói chuyện.
Đỗ Long và Tô Linh Vân đối mặt đứng trong sân. Tô Linh cúi thấp đầu không nói
gì, Đỗ Long cũng không thúc giục, qua một hồi Tô Linh Vân mới nói:
- Ông Chu, ông là một trưởng giả tri thức, có chút việc không biết ông có thể
chỉ cho tôi một chút không…
Đỗ Long cười nói:
- Là vấn đề tình cảm à? Chuyện này khá riêng tư, phải tự mình lãnh ngộ quyết
định thật kỹ, người ngoài có thể giúp được gì chứ.
Tô Linh Vân nói:
- Ông Chu mắt sáng tinh tường, vấn đề giữa tôi và Quang Bưu không thể che dấu
được ông, bây giờ tôi rất mờ mịt. Năm ngoái dưới chỉ bảo của ông Chu, tôi mới
bắt đầu cuộc sống mới, không ngờ…
Đỗ Long nói:
- Suy cho cùng cô không thoát khỏi ảnh hưởng của gia đình, nhưng có mấy người
có thể thoát khỏi chứ?
Tô Linh Vân nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ông Chu, ông cảm thấy Quang Bưu người này thế nào?
Đỗ Long nói:
- Anh ta là chồng chưa cưới của cô, có những lời không tiện nói. Kỳ thật với
nhãn quang của cô, sao lại cần người khác nói cho cô biết đáp án?
Tô Linh Vân cười khổ nói:
- Xem ra cảm giác của ông Chu đối với anh ta rất tệ.
Đỗ Long nói:
- Ý kiến của tôi cũng không quan trọng.. quan trọng là cô cảm thấy anh ta thế
nào? Cái này không phải nói đùa, sau này phải cùng sống chung, có lẽ cô nên
nghiêm túc nói chuyện với ba cô. Tôi cảm thấy Bí thư Tô không phải loại người
vì tiền đồ mình mà hủy hoại hạnh phúc cả đời con gái.
Tô Linh Vân cười khổ nói:
- Cảm ơn nhắc nhở của ông Chu, đáng tiếc lỗi lầm đã tạo thành, không có cơ
hội sửa đổi. Ông Chu, cảm ơn ông chịu nghe tôi tâm sự. Không biết tại sao tôi
cảm thấy ông Chu là người duy nhất có thể giúp tôi…
Đỗ Long nói:
- Tôi sẵn lòng giúp đỡ, đáng tiếc chuyện này tôi giúp không được. Nhưng tôi
có thể cho cô một đề nghị, trước khi không có cách tốt hơn, kéo dài thời giàn
có lẽ là một chủ ý hay.
- Kéo dài thời gian? Tô Linh Vân cười khổ nói:
- Tôi vẫn đang kéo dài, không biết có thể duy trì bao lâu. Ông Chu, cảm ơn
chỉ dạy của ông.
Đỗ Long nói:
- Nếu cô xem Lâm Nhã Hân là chị, cô cũng có thể gọi tôi là anh Chu, cứ luôn
gọi ông Chu có vẻ rất xa lạ. Nếu cần thiết cô có thể bất cứ lúc nào đến tìm
tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể giúp cô.
Tô Linh Vân gật đầu nhìn hắn, nói:
- Cảm ơn… anh Chu… tôi về nghỉ ngơi trước, tạm biệt
Đỗ Long nhìn bóng lưng cô rời khỏi, thầm bất giác có chút thương tiếc. Thiên
chi kiều như như cô, vốn không nên bị chà đạp như vậy, cô bây giờ giống như
công chúa tóc dài bị nhốt trên tháp cao, cần có hoàng tử anh dũng cứu vớt. Hắn
thật sự rất sẵn lòng để làm hoàng tử, vấn đề ở chỗ không biết công chúa chịu
chấp nhận không.
Đỗ Long khẽ thở dài, đột nhiên xoay người, chỉ thấy Tề Quang Bưu hiên ngang đi
về phía hắn.
- Họ Chu kia, cậu với vợ chưa cưới của tôi lén lén lút lút ở đây làm gì? Tề
Quang Bưu đi tới trước mặt Đỗ Long, nỗ lực thấp giọng, tức giận hỏi.
Đỗ Long hỏi ngược lại:
- Cậu hy vọng chúng tôi làm gì?
Tề Quang Bưu ức chế, gã nói:
- Họ Chu kia, cậu sau này tránh xa vợ chưa cưới tôi ra một chút. Để tôi nhìn
thấy hai người đơn độc đi cùng nhau nữa, đừng tránh tôi đánh cậu!
Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:
- Đánh tôi! Chỉ dựa vào con gà như cậu? Tốt nhất cậu cút xa một chút cho tôi,
bằng không chịu thiệt nhất định là cậu!
Tề Quang Bưu giận dữ, gã xông lên trước liền đánh một đấm. Thằng nhóc này
ngược lại có chút công thu thật sự. Ở đại học Yale từng nhiều lần như vậy đánh
lui đối thủ cạnh tranh. Nhưng gã cách Đỗ Long còn kém 18 ngàn dặm, Đỗ Long nhẹ
nhàng nắm lấy cổ tay gã, sải bước chuyển tới sau lưng Tề Quang Bưu. Tề Quang
Bưu oh ah một tiếng, cánh tay bị Đỗ Long xoay tới sau lưng, Đỗ Long đè cổ tay
gã xoay ngược cổ tay đồng thời dùng lực đè lên. Tề Quang Bưu chỉ đau đớn mạnh
mẽ hít sâu vào, khom lưng chỏng mông lên, muốn trở chân đá Đỗ Long, nhưng lại
trực tiếp bị Đỗ Long kéo ngã xuống, dùng một chân gạt gã nằm trên đất.
Đỗ Long cúi người vỗ mặt Tề Quang Bưu, nói:
- Chỉ với trình độ của cậu, đến một trăm đứa cũng chỉ có bị đánh. Sau này
nhìn thấy tôi thì tránh xa một chút biết chưa?