Người đăng: tuanh.kst@
Trong lòng Phúc Xà cực kỳ không tình nguyện gọi hai cuộc điện thoại, đưa tới
ba tiểu đệ, Đỗ Long vừa thấy đã nhíu mày, nói:
Một gã côn đò rất không vui lòng trừng mắt với hắn, quát:
Đỗ Long còn chưa trả lời, Phúc Xà đã túm lấy đầu gã đó, quát:
Nghe nói có chuyện như vậy, ba thằng côn đồ lập tức mỉm cười. Gã vừa trừng mắt
với Đỗ Long gật gật đầu với hắn, nói:
Đỗ Long thúc giục:
Ba gã học sinh trung học kia đi về phía La Thắng và Kỷ Quân San, Đỗ Long nhìn
thân thể bọn chúng, lắc đầu nói:
Phúc Xà cười ha hả nói:
Đỗ Long hừ một tiếng, đột nhiên tóm lấy tay Phúc Xà, cười lạnh nói:
Phúc Xà đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng đáng sợ hơn là lời hắn vừa nói… Chuyện
đó y giấu rất kỹ, tự cho là ngoài mình ra cũng chỉ có trời biết đất biết,
không nghĩ đến vị cảnh quan trước mắt này chỉ hai ba câu đã vạch trần ra.
Quả nhiên y không dám kêu, cho dù có bị bẻ gãy hai tay cũng không dám kêu,
người thanh niên trẻ tuổi có đôi kính râm thoạt nhìn hào hoa phong nhã này,
trong mắt Phúc Xà đột nhiên trở thành một nhân vật lợi hại bí hiểm.
Cuối cùng Đỗ Long cũng buông lỏng tay, cười híp mắt nói với Phúc Xà:
Phúc Xà kinh hồn bạt via, nói:
Đỗ Long hừ một tiếng:
Đỗ Long nói xong, chạy tới trước mặt ba gã côn đồ đang đánh La Thắng, quát to:
La Thắng dáng người khôi ngô, trẻ trung khỏe mạnh cường tráng, hơn nữa hình
như đã từng luyện võ, ba gã học sinh kia còn chưa học xong khóa làm côn đồ bị
đánh cho không còn lực trả đòn. Nghe tiếng Đỗ Long kêu lên, La Thắng cũng
không dừng tay, tiếp tục đuổi đánh. Đỗ Long xông lên túm lấy tay y, quát:
La Thắng cảm thấy cánh tay mình bị kẹp chặt như thép, giãy không ra, giận dữ
quay đầu lại la lên:
La Thắng vừa nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy mặt Đỗ Long, đập vào mắt là cái
kính râm to tướng, gần như ngay lập tức y nhận ra Đỗ Long, vội nuốt nghẹn mấy
lời còn lại vào bụng. Nếu không phải Đỗ Long đang giữ chặt cánh tay y, y sẽ
chạy vội như mấy tên tiểu lưu manh kia.
Kỷ Quân San ở bên cạnh lo lắng kêu lên:
Kỷ Quân San cũng nhận ra Đỗ Long. Hắn bắt lỗi trong lời nói của cô, cười:
La Thắng tỉnh táo lại, hỏi thử:
Ba tên côn đồ kia nghe La Thắng nói vậy đương nhiên không chịu thừa nhận, bọn
chúng mồm năm miệng mười tranh nhau luôn miệng nói rằng là La Thắng gây chuyện
sinh sự ra tay trước. La Thắng không kìm nổi lại muốn xông qua đánh người,
nhưng bị Đỗ Long giữ chặt cổ tay, giãy không thoát.
Cảm nhận sức giãy dụa của La Thắng, Đỗ Long không khỏi cảm thấy vui sướng vì
sự thay đổi về sức mạnh của mình sau một tháng. Một tháng trước, đối mặt với
hai kẻ bắt cóc gần như hắn không thể trả đòn, hiện giờ hắn lại hoàn toàn nắm
giữ đại cục. Hắn có thể tin chắc nếu bây giờ đối mặt với cả hai, cũng có thể
dễ dàng đánh bại!
Đỗ Long nói:
La Thắng thấy hình như Đỗ Long không nhận ra mình. Với y mà nói, đây là một
chuyện tốt. Tuy nhiên, khó để đảm bảo trong một khoảng thời gian dài hắn có
thể nhớ ra mình hay không, bản thân y cũng không muốn tới đồn công an, ba gã
du côn kia cũng không muốn đến đồn công an. Cả bốn người đồng thanh:
Không cần đi…
Cảnh quan, chúng tôi không sao. Ai cũng có cái sai, không bằng nhường nhau
một bước, chuyện này cứ thế là xong đi.
Ba gã lưu manh nói, La Thắng và Kỷ Quân San cũng muốn dàn xếp ổn thỏa. Đỗ Long
chỉ làm bộ, thấy thế thuận nước đẩy thuyền, phất phất tay, để cho ba gã lưu
manh kia đi.
La Thắng cẩn thận hỏi.
Đỗ Long cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói:
La Thắng hoảng hốt trong lòng, không nghĩ ngợi vung tay phải đánh Đỗ Long. Đỗ
Long hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, đưa tay bắt lấy nắm tay La
Thắng. Lúc này cả hai đều giáp mặt trực diện, đều tự dùng sức xoay theo hướng
có lợi cho mình.
Kỷ Quân San bị Đỗ Long nói vậy không hiểu gì, lại thấy hai người đánh nhau,
vội la lên:
Sức La Thắng không thể áp Đỗ Long, lập tức tung một cước đá vào chân trái hắn,
Đỗ Long nhấc chân đỡ, sau đó móc chân La Thắng ra ngoài, lập tức y mất trọng
tâm, bị Đỗ Long đè ngã xuống đất. La Thắng còn muốn đứng lên, Đỗ Long đã đạp
hai đạp lên lưng y, y đau đến hít hơi lạnh vào ngực. Đỗ Long đè y xuống, giật
ngược hai tay, dùng còng tay nhựa plastic vẫn mang theo bên mình còng hai tay
y lại với nhau.
Kỷ Quân San thấy em họ mình bị bắt, bối rối hỏi han:
Đỗ Long kéo La Thắng lên, đáp:
Cô đóng kịch giỏi đó nhỉ. Tôi nằm ở trong viện thiếu chút nữa không tỉnh
lại nổi là do em họ cô ban tặng! Là y cho cô đến bệnh viện chăm sóc tôi phải
không? Cô cấu kết với nghi phạm, gây trở ngại cho cảnh sát tra án! Ngoan ngoãn
theo tôi về đồn đi, nếu không tôi cũng sẽ còng tay cô dẫn về!
Cái gì?
Kỷ Quân San kinh hô:
La Thắng thoáng nhịn một cái, ngạnh cổ, ngẩng đầu nói với Đỗ Long:
Kỷ Quân San như trúng ngũ lôi oanh đỉnh, nói mơ màng: