Phá Án Giết Người Nhanh Như Chớp ...


Người đăng: tuanh.kst@


  • Cứu mạng, giết người!

Đêm không trăng tối đen, trong tiểu khu yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu
khiến người ta sởn tóc gáy, một người phụ nữ cắm đầu chạy, tiếng kêu cứu thê
lương lúc rõ lúc không đang ở trong cửa sổ của tầng bảy khu dân cư.

Ba phút sau tiếng gào thét của xe cảnh sát đã tới. Phó sở trưởng Dương Thành
đồn công an Lệ Viên quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh tỉnh Thiên Nam mang theo
hai tên cảnh sát trẻ tuổi trực ban tới hiện trường. Dương Thành nhảy xuống xe
liền nghênh đón chủ nhiệm ủy ban khu dân cư Từ Cửu Bình hỏi:


  • Lão Từ, bây giờ là tình trạng gì?

Từ Cửu Bình liếc mắt kỳ quái tên cảnh sát trẻ tuổi vừa xuống xe, màn đêm đen
như mực, thằng ranh này rõ ràng còn đeo kính râm, chẳng lẽ là để dọa người?
Một bên âm thầm oán trách trẻ tuổi như vậy quá không hợp lý, một bên trả lời
nói:


  • Cửa mở không ra, hộ gia đình Chu Xuân Lan 7-3 hô cứu mạng ở cửa sổ, có thể
    hô mệt, bây giờ âm thanh nhỏ rồi.

Đúng lúc này, trên tầng lại truyền tới tiếng tiếng kêu cứu yếu ớt của Chu Xuân
Lan, Dương Thành không chút do dự hạ lệnh:


  • Phùng Vi Ngũ, Đỗ Long, mang đồ lên, chuẩn bị mở khóa hoặc là phá cửa!

Hai người cảnh sát trẻ tuổi xách đồ lên tầng 7, Phùng Vi Ngũ lấy thiết bị mở
khóa điện tử mở khóa, hai phút trôi qua, khóa cửa vẫn không mở được.

Cửa chống trộm của nhà Chu Xuân Lan là một loại khóa chống trộm kiểu mới,
Phùng Vi Ngũ đã mân mê hai phút vẫn chưa mở ra, chỉ sốt ruột tới mức mồ hôi
đầy đầu. Đồ trang bị phá cửa bình thường của cửa chống trộm này căn bản là
không có biện pháp, trừ phi dùng súng bắn cái cửa sắt tan thành một lỗ rách
to, nếu không cơ bản không mở ra được. Chu Xuân Lan ở bên trong cũng không có
tiếng, không biết tình trạng như thế nào. Mọi người ngay lúc này bắt đầu lo
lắng lên, người đội kính râm đứng bên cạnh là Đỗ Long đưa tay ra chỗ Phùng Ngũ
Vi nói:


  • Anh Ngũ, để tôi tới hỏi thử xem.

Phùng Vi Ngũ vội vàng mang sự việc khó giải quyết này đưa cho Đỗ Long trẻ tuổi
hơn, chỉ thấy Đỗ Long cầm dụng cụ mở khóa điện tử nhẹ nhàng cho vào trong lỗ
khóa vừa chui vừa uốn éo, trong cửa truyền tới một tiếng vang lạch cạch. Đỗ
Long cầm cái cửa kéo ra, cửa sắt lớn vẫn không tiếng động mở ra.

Dương Thành có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Phùng Vi Ngũ một cái. Trong
lòng Phùng Vi Ngũ luôn kêu oan, Dương Thành không để ý tới y, ánh sáng đèn pin
cầm tay vừa lướt qua trong phòng tối đen, chỉ thấy ngay cả phòng khách và nhà
ăn cùng một chỗ của nhà Hà Chính Dương hầu như sạch sẽ, nhưng trên mặt đất
từng đồ vật giống như dính máu khiến Dương Thành đề cao cảnh giác.


  • Cứu mạng…

Bệ dưới cửa sổ phòng khách truyền tới tiếng kêu cứu yếu ớt. Dương Thành theo
giọng tìm thấy Chu Xuân Lan đầu tóc bù xù, chỉ thấy cô cuộn mình ngồi dựa dưới
bệ cửa sổ, đầu tóc bù xù toàn thân là máu.

Chu Xuân Lan hồn bay phách lạc ngồi ở đó, trên gương mặt còn dán nửa cuộn băng
dính, hai tay bị trói sau lưng, trên mắt cá chân cũng quấn băng dính, xem ra
cô đã trải qua một trận giãy dụa mới có thể thoát được kêu cứu.

Dương Thành chỉ chỉ Đỗ Long, lại chỉ chỉ Chu Xuân Lan, sau đó dùng tay ra
hiệu. Đỗ Long hiểu ý cẩn thận đi sát chân tường ra chỗ Chu Xuân Lan. Dương
Thành mang Phùng Vi Ngũ cầm theo đèn pin và gậy cảnh sát, cẩn thận tiến vào
bên trong bắt đầu tìm kiếm.

Đỗ Long đi tới bên người Chu Xuân Lan, đèn pin soi một cái vào người cô, không
hiện ra vết thương, Đỗ Long hạ giọng nói:


  • Chị à, tôi là cảnh sát, chị bây giờ đã an toàn, trên người của chị có rất
    nhiều máu, là chỗ nào bị thương phải không?

Chu Xuân Lan hai mắt trắng bệch trợn tròn, cô không trả lời câu của Đỗ Long,
chỉ là mất hồn mất vía nói lặp đi lặp lại:


  • Cứu mạng… Giết người…

Tinh thần của Chu Xuân Lan bị chấn động tới mức gần như sụp đổ, việc mất đi
phản ứng đối với thế giới bên ngoài chính là trong đầu của cô đang tự bảo vệ
mình. Đỗ Long quyết định thật nhanh, rút dao găm cảnh sát cắt đứt băng dính
dán hai tay Chu Xuân Lan, dìu cô mang ra cửa, giao cho chủ nhiệm Từ đang đứng
ngoài cửa tới tiểu khu bảo vệ an toàn, Đỗ Long dặn dò nói:


  • Đỡ cô ấy cẩn thận đến dưới tầng nghỉ ngơi một chút, đừng cho người tới gần
    cô ấy, cũng không được tùy tiện hỏi cô ấy bất cứ sự việc gì, chờ chúng tôi
    thăm dò xong hiện tường sau mới nói.

Chủ nhiệm Từ thấy giọng điệu ra lệnh của người cảnh sát trẻ tuổi tác còn không
bằng một nửa tuổi của mình này, trong lòng y nhất thời hơi khó chịu, đang muốn
lạnh nhạt trả lời hai câu, Đỗ Long cũng đã quay đầu đi rồi. Chủ nhiệm Từ không
có mục tiêu nữa, đành phải khó chịu nói nói với hai người bảo vệ đang dìu Chu
Xuân Lan:


  • Các cậu vẫn còn ngây người ở đây làm gì? Đỡ người xuống đi, không cho bất
    cứ người nào tiếp cận cô ấy, cũng không cho phép bất cứ ai nói chuyện với cô
    ta.

Đúng lúc này, đã truyền tới giọng của Dương Thành truyền vào phòng nủ chính:


  • Cảnh sát số 3984, tiểu khu Lệ Viên, tòa nhà 35, phòng số 7-3 xảy ra một vụ
    án hung sát, người chết là một nam trung niên, mời các anh mau chóng liên hệ
    đội hình sự, pháp y tới tiếp nhận điều tra.

Dương Thành ngồi xổm xuống bên cạnh người nam trung tuổi đang ngửa mặt nằm
trên giường. Người chết này có lẽ là chủ nhà Hà Chính Dương rồi. Chỉ thấy hai
mắt y trợn lên, trong ánh mắt lộ ra sự kinh hãi và phẫn nộ vô hạn, trên tay
của y có rất nhiều vết thương chỗ phòng ngự, trên đầu trên đầu máu thịt bê
bết. Hung thủ đánh nhiều lần tới mức trong phủ ngủ đâu đâu cũng vết máu loang
lổ. Vết thương chết người có lẽ là một dao dường như chặt đứt cổ, nhiều máu
tươi chảy ra, toàn bộ cơ thể người chết đều nằm trong vũng máu.

Sau khi Đỗ Long tiến vào phòng ngủ ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, sau đó ánh
mắt lập tức đặt vào chỗ người chết, chỉ thấy bên cạnh vũng máu đã tiếp cận
trạng thái đông đặc có dấu vết giãy giụa rất rõ ràng. Trong lòng Đỗ Long vừa
kích động, xem ra vết máu trên người Chu Xuân Lan chính là từ chỗ này.

Dương Thành không ngờ Đỗ Long có thể vào, hắn lắc đầu nói:


  • Đỗ Long, cậu không nên vào, mau đi ra đi, cẩn thận không dẫm vào vết máu và
    những dấu chân máu đó, tới phòng khác thử tìm một chút xem có hung thủ ẩn náu
    không.

Đỗ Long đáp:


  • Sếp Dương, tôi rất cẩn thận đấy, anh yên tâm đi, tôi chỉ là muốn tận mắt
    xem hiện trường…

Phùng Vi Ngũ đã tìm kiếm lục soát xong phòng còn lại, trước khi trở lại phòng
ngủ chính nghe thấy lời của Đỗ Long sau đó cười lạnh nói:


  • Một sinh viên trường cảnh sát vừa mới tốt nghiệp, có thể nhìn ra đầu mối gì
    chứ? Đừng ở chỗ này làm loạn lên nữa, nếu phá hủy chứng cớ làm cho vụ án không
    có cách nào điều tra phá án, phiền phức của cậu có thể sẽ rất lớn đó.

Đỗ Long thản nhiên nhìn Phùng Vi Ngũ một cái, bởi vì y đeo kính râm, vì vậy
không ai nhìn thấy vẻ khinh thường vừa xuất hiện lại thôi trong mắt của y. Đỗ
Long không để ý tới sự khiêu khích của Phùng Vi Ngũ, y đã rời phòng ngủ, đi
tới phòng khác tìm kiếm một lần nữa, cũng không phát hiện nghi phạm ẩn nấp,
nhưng khi tiếp cận một phòng vệ sinh khác cạnh phòng bếp, y tìm thấy dấu vết
của sự giãy dụa. Chu Xuân Lan chắc là đã cấu xé băng dán cuốn lấy hai chân cô
ở trong này, trên vòi nước cao cách mặt đất khoảng nửa mét còn dính một miếng
băng dính xé nát nữa.

Loại án mạng này đồn cảnh sát nhân dân là không có quyền điều tra. Bọn họ chỉ
có thể trợ giúp trung đội cảnh sát hình sự địa phương kiểm tra vụ án. Bởi vậy
Dương Thành cũng không thăm dò hiện trường cẩn thận, sau khi xác định trong
phòng không có nghi phạm ẩn nấp liền dẫn Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ rời khỏi hiện
trường.

Phùng Vi Ngũ được ở lại trông coi ở cửa, Dương Thành mang Đỗ Long xuống dưới
lầu, chỉ thấy Chu Xuân Lan ngồi ở bên vườn hoa, trong tay cầm một cốc đường
mật nóng ấm đang uống.

Tinh thần của Chu Xuân Lan đã hồi phục lại một ít, Dương Thành đi tới, nói với
cô:


  • Chu Xuân Lan, tôi là Dương Thành - Phó Sở trưởng đồn công an Lệ Viên. Tôi
    muốn hiểu rõ một chút sự việc đã qua với cô, bây giờ cô có tiện không?

Chu Xuân Lan gật gật đầu, lòng còn sợ hãi nói:


  • Tôi còn không biết là làm sao lại thế này, tôi cùng lão Hà đang trong phòng
    xem ti vi… Đột nhiên có người gõ cửa nói tới thu tiền rác, tôi thật hồ đồ…
    cũng không nhìn rõ là người nào liền mở cửa… hai người đàn ông xông thẳng vào,
    bọn họ đội mũ và đeo khẩu trang, kề dao ngang trên cổ tôi…

Chu Xuân Lan khóc sướt mướt lúc rõ lúc không nói xong những việc đã qua thật
không dễ dàng. Sau khi hai kẻ bắt cóc kia dùng dao khống chế cô lập tức nhảy
vào trong phòng, liền chế ngự chủ nhà Hà Chính Dương. Trước mặt kẻ hung ác
dáng người cao to, trong tay cầm hung khí, hai người già tuổi gần năm mươi
không có sức lực chống cự lại.

Kẻ cướp ép hỏi rồi cướp đi tất cả tiền mặt và vật phẩm nhỏ đáng giá, sau đó
dùng băng dính dán vào Chu Xuân Lan rồi vứt trong nhà vệ sinh gần phòng bếp
rồi đóng cửa lại.

Chu Xuân Lan nghe thấy tiếng chồng bị người đánh trong nhà vệ sinh, giọng kêu
thảm thiết, đợi lúc chạy tới cô ra sức giãy cởi băng dính trói trên chân, kẻ
cướp đã bỏ đi lâu rồi. Chu Xuân Lan nhìn thấy chồng ngã nằm trong vũng máu,
hoảng hốt lo sợ ngã sấp xuống bên cạnh vũng máu, làm cho máu đầy người. Cô ra
sức giãy dụa đứng lên, đồng thời cởi băng dính dán trên miệng, lớn tiếng kêu
cứu bên ngoài cửa sổ, nhưng tinh thần phần lớn bị thương khiến cô rất nhanh
rơi vào tình trạng thất thần, đi thẳng xuống tầng dưới, tinh thần mới dần dần
phục hồi lại.

Khi Chu Xuân Lan nói xong chuyện đã xảy ra, trung đội trưởng trung đội hình sự
quận Tây Sơn Hoàng Kiệt Hào đã mang theo mấy người tới, bọn họ nhanh chóng
phong tỏa hiện trường triển khai công việc. Sau khi Hoàng Kiệt Hào đi quanh
một vòng tới vụ án phòng 703 trở lại tầng một, nói với Dương Thành:


  • Lão Dương, các anh tới hiện trường vụ án sớm nhất, có phát hiện gì không?

Dương Thành nói:


  • Tôi không kiểm tra hiện trường cẩn thận, điều tra một lúc không thấy kẻ
    cướp liền mang vợ con người chết ra ngoài rồi. Điều tra vụ án là việc của đội
    hình sự các anh, tôi cũng không dám xen vào.

Hoàng Kiệt Hào trong lòng cười lạnh, sự oán hận của Dương Thành với đội cảnh
sát hình sự còn rất sâu sắc, đây đều là vì một vụ án trộm cướp trước đây, đồn
công an Lệ Viên muốn chiếm đoạt công lao của trung đội cảnh sát hình sự quận
Tây Sơn, kết quả lại thất bại trở về. Đồn trưởng đồn công an Lệ Viên, Chính
trị viên và mấy người đều bị quận trưởng công an phê bình dữ tợn một trận, nói
bọn họ không có trình độ thì đừng có mà thể hiện, vì thế Dương Thành mới có
oán hận lớn như vậy.

Đội hình sự thực sự cũng không có ý định dựa vào nhóm cảnh sát của đồn công an
khu trực thuộc giúp đỡ điều tra đại án này. Hoàng Kiệt Hào đang muốn nói với
Dương Thành hai câu, thình lình nghe thấy Đỗ Long đứng một bên hạ giọng nói:


  • Sếp Hoàng, tôi cho rằng đây là cùng nhau ngụy trang thành cướp bóc báo thù,
    nghi phạm hẳn là kẻ thù của người chết.

Hoàng Kiệt Hào kinh ngạc liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, đang muốn nói chuyện,
Dương Thành lại cướp lời nói:


  • Đỗ Long, cậu biết cái gì, không được nói bừa ở đây, làm lỡ điều tra án của
    đội trưởng Hoàng, cậu có chịu trách nhiệm được hay không?

Hoàng Kiệt Hào cười nói:


  • Không thể nói như vậy, tập trung suy nghĩ rộng là có lợi với phá án. Cậu
    tên là Đỗ Long phải không? Vì sao cậu có ý nghĩ như vậy? Nói nghe một chút
    cũng được.

Đỗ Long nhìn thoáng xa xa Chu Xuân Lan vừa khóc nức nở vừa chấp nhận chụp ảnh
bằng chứng, hạ giọng nói:


  • Theo lời của Chu Xuân Lan người vừa sống sót, chúng ta biết được sự việc đã
    qua của vụ án. Nửa trước của bản án là cướp tiền không thể nghi ngờ, mặt sau
    cũng có chút kỳ lạ, kẻ cướp đã đạt được, theo lý thuyết thì nên nhanh chóng
    dời đi, vì sao còn muốn thêm rắc rối mang Chu Xuân Lan nhốt vào nhà vệ sinh
    gần phòng bếp đó, sau đó quay lại tra tấn Hà Chính Dương một trận sau đó lại
    cắt cổ giết chết vậy?

Hoàng Kiệt Hào không nói gì, ánh mắt cổ vũ Đỗ Long nói tiếp, Dương Thành lại
chen miệng nói:


  • Đỗ Long, cậu hoài nghi Chu Xuân Lan? Khả năng này không lớn, mặc dù tôi
    không quen với vợ chồng này, nhưng trong khu trực thuộc của tôi vẫn có điểm
    hiểu rõ đối với bọn họ. Chu Xuân Lan là một người an phận, không có khả năng
    làm chuyện như vậy. Cậu không có chứng cớ cũng không thể nói lung tung, cẩn
    thận người khác tố cáo cậu vu khống!

Đỗ Long cũng không chấp nhận ảnh hưởng của Dương Thành, y tiếp tục nói:


  • Sếp Dương, anh hãy nghe tôi nói đã. Theo như lời kể của Chu Xuân Lan, trong
    tay kẻ cướp ít nhất có hai con dao, nhưng mà trên người Hà Chính Dương ngoài
    một vết dao chí mạng lại không có vết dao thương, trên đầu, trên người của y
    trải đầy đều là vật cùn gây thương. Trong phòng hỗn độn, tôi cho rằng kẻ bắt
    cóc hẳn là thuận tay dùng vật như: bàn, máy tính… trong phòng ngủ của Hà Chính
    Dương hành hạ y một đoạn thời gian rất dài. Cắt cổ là một cách giết chết tàn
    khốc, trừ phi là thù sâu oán nặng, nếu không hung thủ không phải làm như vậy…

Hoàng Kiệt Hào gật gật đầu, Đỗ Long tiếp tục nói:


  • Trên mặt đất của hiện trường có dấu vết kéo, trong phòng vệ sinh gần nhà
    bếp có dấu hiệu của sự ra sức giãy giụa mài đoạn băng dính. Tôi cho rằng sự
    việc đã qua mà Chu Xuân Lan kể hẳn là không sai.

Dương Thành đã tiếp nhận một phần quan điểm của Đỗ Long, nhưng lại nghi ngờ
hỏi:


  • Nếu đã như vậy, hai tên cướp kia vì sao không mang cô ta đi giết? Còn phí
    công trắc trở mang cô trói vào trong phòng vệ sinh gần nhà bếp?

Đỗ Long nói:


  • Đây chính là lý do tôi đoán. Tôi cho rằng hung thủ hận Hà Chính Dương là
    một chuyện, đối với Chu Xuân Lan lại là một chuyện khác. Tôi cảm thấy quan hệ
    của hung thủ và Chu Xuân Lan tốt đẹp, bọn họ không mong muốn Chu Xuân Lan tận
    mắt thấy Hà Chính Dương bị đánh chết, cho nên trói cô ta vào trong nhà vệ sinh
    gần phòng bếp. Hiềm nghi của Chu Xuân Lan là rất lớn, quan hệ của hung thủ và
    cô ta hẳn là rất mật thiết. Trên đó đều là suy đoán của tôi, mong sẽ có thể
    trợ giúp cho phá án.

Hoàng Kiệt Hào cười nói:


  • Hiểu ra rồi, nói tới đạo lý rõ ràng, hơn nữa còn rất có đạo lý nữa…

Dương Thành nói:


  • Tôi thấy chưa chắc, tôi lại cảm thấy ngược lại… Có lẽ Hà Chính Dương y
    không chấp nhận mất tiền tài, cho nên…

Hoàng Kiệt Hào không phản ứng với Dương Thành, y nhìn xung quanh, y vẫy tay
nói với Từ Cửu Bình:


  • Chủ nhiệm Từ mời tới đây một chút… Chủ nhiệm Từ, anh có hiểu rõ tình hình
    gia đình của Hà Chính Dương và Chu Xuân Lan không? Hà Chính Dương là làm cái
    gì? Có kẻ thù hay không?

Từ Cửu Bình đã đi tới, kinh ngạc nói:


  • Kẻ thù? Đây không phải là vụ án cướp bóc hay sao?

Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Chúng tôi đều chưa có kết luận khẳng định, anh làm sao lại khẳng định đây
    là một vụ cướp bóc vậy? Anh có biết người chết làm nghề gì không? Bình thường
    y giao lưu với ai? Y có kẻ thù không? Tình huống của Chu Xuân Lan là như thế
    nào? Anh làm chủ nhiệm khu dân cư, hẳn là khá hiểu rõ chứ?

Từ Cửu Bình gật gật đầu, bắt đầu nói ra. Vợ chồng Chu Xuân Lan đã mở một cửa
hàng quần áo, điều kiện cuộc sống cũng không tệ, hai vợ chồng sống chan hòa
với mọi người, buôn bán tốt, lại càng không nghe nói bọn họ có kẻ thù gì…

Đỗ Long đứng bên cạnh Hoàng Kiệt Hào, trong tai nghe lời nói của Từ Cửu Bình,
ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm trong đám người vây quanh bốn phía, chợt nhìn
thấy một người nam chen vào trong đám người đang vây xem, hướng mắt nhìn Chu
Xuân Lan đang khóc, kinh ngạc hỏi han:


  • Chị, đây là chuyện gì vậy? Anh rể đâu? Không phải là anh rể đã xảy ra
    chuyện gì chứ?

Chu Xuân Lan ngước hai mắt đẫm lệ lên nhìn y một cái nhưng không nói. Người
đàn ông này vượt qua vành đai cách ly, đi tới chỗ Chu Xuân Lan, Đỗ Long lập
tức tiến lên ngăn lại nói:


  • Xin lỗi, nơi này là khu cách ly của hiện trường vụ án, anh không thể tùy
    tiện vào, mau lui ra ngoài đi!

Người đàn ông kia kháng nghị, nói:


  • Tôi là Chu Văn Bân, em trai của chị ấy. Làm em trai chẳng lẽ không thể quan
    tâm tới chị một chút được sao?

Hai mắt đằng sau cái kính râm của Đỗ Long quan sát tỉ mỉ Chu Văn Bân trước
mặtt, đưa tay phải ra nói:


  • Xin chào, tôi là Đỗ Long cảnh sát nhân dân đồn công an Lệ Viên, rất vui khi
    anh có thể tới hiện trường phối hợp điều tra. Chu Văn Bân, anh ở gần đây sao?
    Bình thường quan hệ của anh và anh rể anh như thế nào?

Chu Văn Bân có chút kỳ lạ giơ tay nắm chặt Đỗ Long, thuận miệng trả lời:


  • Đúng vậy, tôi cũng sống trong tiểu khu, nếu không làm sao có thể tới nhanh
    như vậy được chứ? Bình thường quan hệ của tôi và anh rể của tôi rất tốt.

Người đàn ông trước mặt này nói dối đều không cần suy nghĩ, y cố ý giả bộ thản
nhiên và nhìn về phía Đỗ Long, nhưng vẻ bối rối trong mắt lại không thoát khỏi
ánh mắt Đỗ Long. Đỗ Long ước chừng chỉ cần tháo kính râm xuống, thằng khốn tên
Chu Văn Bân này lập tức chuyển ánh mắt tới y.

Ánh mắt Đỗ Long lại lần nữa đảo qua người Chu Văn Bân, sắc mặt đột nhiên thay
đổi, y quát to:


  • Vậy sao? Vậy vì sao anh phải giết chết người anh rể?

Sau khi lời này của Đỗ Long nói sắc mặt của Chu Văn Bân lập tức thay đổi,
người xung quanh cũng đều nhìn lại về hướng Chu Văn Bân. Chu Văn Bân theo bản
năng nhìn lại về phía chị y Chu Xuân Lan, chỉ thấy Chu Xuân Lan đang nhìn y
một cách kinh sợ, Chu Văn Bân hoảng sợ kêu lên:


  • Không phải em! Chị, thật sự không phải em! Y nói bậy!

Đỗ Long cười nhạt nói:


  • Vậy trên ống quần anh làm sao có thể dính máu của anh rể anh vậy? Anh không
    thể nói đây là máu mũi của anh hay là máu gà, máu chó gì chứ? Mang đi kiểm
    nghiệm một chút thì biết ngay có phải máu của anh rể anh hay không mà.

Chu Văn Bân cúi đầu nhìn xuống, trên ống quần của mình thật sự có giọt máu đỏ
thẫm. Chu Văn Bân sợ tới mức run lên bần bật, run chân trái lên nói:


  • Không phải tôi, tôi không có!

Đỗ Long hừ một tiếng, đột nhiên dùng tay lấy ra một túi tiền trong túi quần bò
của Chu Văn Bân. Chu Văn Bân vô cùng hoảng sợ vội vàng chìa tay ra cướp lại.
Đỗ Long giơ tay đẩy y ra, từ trong túi tiền của Chu Văn Bân rút ra một tấm ảnh
chụp.

Ảnh chụp đúng là hung án hiện trường chụp được, Hà Chính Dương chết không nhắm
mắt càng chướng mắt rõ ràng. Đỗ Long cười nhạt mang ảnh chụp đưa cho Hoàng
Kiệt Hào, nói:


  • Chu Văn Bân, anh khi nào đi qua hiện trường? Còn muốn chụp ảnh lưu niệm?
    Hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, còn muốn nói dối hay sao?

Từ lúc Đỗ Long tìm được tấm ảnh đó, Chu Văn Bân lập tức tuyệt vọng, y quay đầu
bỏ chạy, nhưng chạy vẫn chưa được hai bước, đã bị người vây quanh bắt được
rồi.

Chu Xuân Lan khóc hô long trời lở đất, nhào tới vừa đá vừa đánh Chu Văn Bân,
cô phần nộ kêu lên:


  • Vì sao! Tại sao mày phải giết chết Chính Dương! Tao đánh chết mày tên súc
    sinh này…

Lúc mọi người bên này vội vàng đỡ Chu Văn Bân dậy và Chu Xuân Lan dậy, Đỗ Long
đột nhiên tách ra khỏi đám người vây quanh đi ra ngoài, y chỉ vào hai người
đang bước nhanh rời khỏi đây quát to:


  • Hai người đứng lại cho tôi, các anh là người của tiểu khu này phải không?
    Nhìn rất lạ mặt đó!

Sau khi hai người đó nghe thấy lời nói của Đỗ Long cũng không quay đầu lại
liền bỏ chạy, Đỗ Long cũng tăng thêm tốc độ, sau khi nhanh chóng xuyên qua đám
người, y phi nhanh như bay đuổi theo hai dáng người cao to kia, đồng thời quát
to:


  • Đứng lại cho tôi! Các người không có chuyện chạy cái gì!

Hai người kia không chạy thoát khỏi Đỗ Long, bọn họ nhìn nhau, hạ quyết tâm
đồng thời dừng bước lại, xoay người chờ Đỗ Long đi tới trước mặt, trong đó một
người còn trầm giọng nói:


  • Quan viên cảnh sát, chúng tôi có việc gấp phải rời khỏi, không ngăn cản ai
    chứ?

Đỗ Long quát:


  • Tôi thấy các anh hành tung rất khả nghi, theo tôi trở về nói rõ lại đi!

Hai người làm ra bộ rất nhẫn nại chỉ dáng vẻ chấp nhận, lúc Đỗ Long đi tới
trước mặt hai người đột nhiên ra tay, mỗi người một quyền đánh vào mặt Đỗ
Long, một chưởng ngang đánh vào cổ Đỗ Long. Bọn họ dự định nháy mắt sẽ mang Đỗ
Long đánh ngã, trước khi người khác vẫn chưa phản ứng thì chạy thoát ra khỏi
tiểu khu.

Đầu Đỗ Long đột nhiên lắc lư, nhẹ nhàng tránh được cú đánh của hai người. Y
nghiêng người gần vào bên trái người kia, hung hăng đánh một quyền vào điểm
yếu của tên kia. Người bên phải còn chưa phản ứng lại, Đỗ Long đã khom người
ngang chân quét sang, một chân đá vào vị trí khoang bụng của y. Người bên trái
ôm xương sườn run rẩy quỳ xuống, phản ứng của thần kinh mê man kịch liệt khiến
y giọng gì cũng không thể nói ra. Người kia thì đúng lúc tương phản, sau khi y
ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống lập tức kêu đau long trời lở đất.

Hoàng Kiệt Hào và Dương Thành nhanh chóng chạy tới hiện trường, bọn họ nhìn
hai người lăn lộn trên mặt đất, Dương Thành phẫn nộ quát:


  • Đỗ Long, cậu làm sao đánh người loạn vậy? Nếu như bọn họ không phải là nghi
    phạm thì làm sao?

Hoàng Kiệt Hào rốt cuộc là chuyên môn hình sự, y xem xét tương đối tỉ mỉ, đèn
pin đảo qua người hai người kia, y đã phát hiện ra vài vết máu đỏ sậm trên bít
tất của đối phương, vết máu ở đế giày hai người, còn có hai lưỡi dao sắc bén
trên dây lưng sau lưng thì càng có thể nói rõ vấn đề.

Hoàng Kiệt Hào nhanh chóng còng tay hai người này vào, hai người này còn đang
thở không ra hơi. Hoàng Kiệt Hào lại tìm ra một xấp tiền và châu báu vân vân
trên người bọn họ, Hoàng Kiệt Hào cười nói:


  • Cả nhân chứng và tang chứng cũng đều lấy được! Hai người này mới là hung
    thủ không thể nghi ngờ. Chu Văn Bân là chủ mưu thuê hung thủ giết người, cho
    nên hung thủ mới chịu chụp ảnh hiện trường cho y. Không ngờ bọn họ đột nhiên
    ngu xuẩn như vậy, làm việc này lại dám quay lại hiện trường xem náo nhiệt, vụ
    án sắp phá được rồi. Đỗ Long, cậu rất lợi hại đó, cậu làm sao hoài nghi bọn họ
    hay sao?

Trên mặt Đỗ Long lộ ra nụ cười vui vẻ, y đáp:


  • Cũng không có gì, một nửa dựa vào quan sát, một nửa do mơ hồ. Cha tôi đã
    nói, lúc phá án phải chăm chỉ quan sát, lớn mật đưa ra các giả thiết. Chu Văn
    Bân vừa nhìn thấy người đó không giống như người tốt, trên chân của y lại có
    chút gì đó mà sậm đỏ. Tôi liền lừa y một chút, xem dáng vẻ hoảng sợ của y, tôi
    biết ngay.

Dương Thành cười nói:


  • Vậy cậu làm sao biết trong ví tiền của y cất giấu bức ảnh chụp hiện trường?
    Nếu không phải là tìm ra bức ảnh này, chỉ sợ thằng ranh cậu lúc này sẽ phiền
    toái.

Đỗ Long cười ha hả ngây ngô nói:


  • Tôi cũng không biết bên trong bên trong có ảnh chụp, tôi nghĩ tìm thấy đồng
    tiền dính máu hoặc là các đồ trang sức bị mất trộm từ bên trong. Sau khi nhìn
    thấy bức ảnh ta lập tức nghĩ tới nguyên nhân đó là cùng nhau thuê hung thủ
    giết người. Hung thủ có thể sẽ trở lại hiện trường tiếp cận quan sát cảnh sát
    chúng ta phá án, cho nên tôi liền nhìn thử bốn phía, đúng lúc nhìn thấy hai
    người lén lút rời khỏi, thân thể bọn y cao to, cũng có nét giống hai kẻ cướp
    như Chu Xuân Lan nói, tôi liền hô một tiếng phô trương thanh thế, không ngờ
    đoán đúng rồi. May mắn, chỉ do may mắn thôi!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #1