Chương 97: Đại Tiểu Thư, Để Tôi Nắm Tay ...


Sân phía trước tòa nhà Quốc Cảnh có một chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ đang đậu. Chính là chiếc xe mà nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân yêu thích, Sở Phàm và nhị tiểu thư đang ngồi trong xe.

Nhị tiểu thư chỉ đường cho Sở Phàm lái xe đến sân trước tòa nhà Quốc Cảnh. Đến nơi rồi, cho xe dừng lại rồi Sở Phàm gọi di động cho đại tiểu thư, nói mình đã tới nơi rồi.

Đại tiểu thư bảo hắn chờ một lát, nàng lập tức đi xuống ngay.

Sở Phàm nhìn kiến trúc phía trước của tòa nhà này rất hùng vĩ cao lớn, khí thế rộng rãi, không khỏi thán phục nói:

- Nhị tiểu thư, cha cô thật là lợi hại. Chỉ cần nhìn quy mô của tòa nhà Quốc Cảnh là có thể thấy được quy mô công ty của cha cô lớn biết bao nhiêu.

- Đương nhiên rồi, Công ty Bất động sản Quốc Cảnh của cha tôi là công ty bất động sản lớn nhất cả nước cơ mà.

Trong giọng nói của nhị tiểu thư có ý tự hào, nàng nói tiếp :

- Này, Tiểu Ngốc Ngốc, sau này anh có nghĩ là mình cũng có được một tòa nhà lớn như vậy không? Đến lúc đó đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà lớn này ngắm phong cảnh.

- Đứng ở trên mấy chục tầng lầu ngắm phong cảnh sao? Có gì đẹp đâu, trừ phi là dùng kính viễn vọng.

Sở Phàm nói.

- Cha tôi thường nói trên cao có thể nhìn thấy phía xa, mà muốn phán đoán một người đàn ông ngày sau có tiền đồ như thế nào thì phải xem ánh mắt của người đó có thể nhìn được xa hay không.

Nhị Tiểu thư nói xong lại hỏi:

- À mà, Tiểu Ngốc Ngốc, anh nói tôi nghe xem liệu ánh mắt của anh có nhìn xa được không? Có phải là cũng có thể giống cha tôi, gây dựng được một cơ ngơi thành công hay không?

- Tôi ư? Hic, ánh mắt của tôi không xa, hy vọng có thể vẫn nhìn thấy cô cùng đại tiểu thư, và hết thảy người bên cạnh tôi. Tôi chỉ muốn ánh mắt của tôi còn có thể nhìn đến mọi người, thấy mọi người vẫn an toàn, như vậy tôi mới an tâm.

Sở Phàm lãnh đạm nói.

Nhị tiểu thư nghe vậy thì trong lòng cũng chấn động. Nghe hắn nói thế, trong lòng nàng bỗng có cảm giác ấm áp, nàng nhìn hắn càng cảm thấy được nam nhân này có sức hấp dẫn độc đáo, đặc biệt khi hắn đối xử với địch nhân sẽ biểu hiện ra một dáng vẻ bình tĩnh, luôn mang đến cảm giác an toàn cho người bên cạnh.

Mà một người con gái không phải đơn giản là suốt đời chỉ cần có một phần cảm giác an toàn này thôi hay sao? Cảm giác an toàn này không chỉ là sự an toàn của bản thân mà còn bao gồm rất nhiều mặt khác như cảm giác an toàn trong cuộc sống, trong tình yêu, trong hôn nhân... ....

Có đôi khi một người con gái tìm tới một người đàn ông, không chỉ vì sự cô đơn, cũng không phải vì sự trống rỗng, lại càng không phải vì hai tình cảm tương đồng. Cái mà cô gái muốn theo đuổi chính lại là một cảm giác an toàn. Riêng điều đó cũng đã đủ cho nàng yên tâm cả đời.

Cho nên, một người đàn ông hấp dẫn một cô gái, không chỉ là phẩm chất, thành tích sự nghiệp ở vẻ bề ngoài mà còn có một đặc tính rất trọng yếu đó là cảm giác an toàn. Không có một cô gái nào lại sẵn sàng tình nguyện đi tiếp con đường cùng với một người đàn ông mang lại cảm giác thiếu an toàn được cả.

- Tiểu Ngốc Ngốc, cảm ơn anh! Kỳ thật con gái bọn tôi cần chỉ đơn giản là sự vui vẻ, hạnh phúc thôi, cũng không cần nhiều ít vật chất gì cả. Chỉ cần nam nhân có thể làm bạn bên mình như vậy là đủ rồi. Đáng tiếc có một số người đàn ông vì sự nghiệp mà xem nhẹ điều này. Giống như là cha tôi, khi mẹ tôi qua đời thì cha tôi cũng không nhìn bà được lần cuối.

Nhị Tiểu thư nói đến đó, giọng điệu trở nên trầm trọng, nàng thở dài rồi nói tiếp:

- Có đôi khi tôi nghĩ, nếu cha tôi không bận rộn như vậy, giành nhiều thời gian làm bạn ở bên mẹ, thì sự tình có lẽ sẽ không có kết cục như thế này. Tôi tình nguyện không làm thiên kim tiểu thư, chỉ muốn rúc vào vòng tay ôm ấp của cha và mẹ thôi. Đáng tiếc là mẹ đã đi rồi.

Nhớ tới mẹ mình thì cảm xúc của nhị tiểu thư không khống chế được, giọng điệu nghẹn ngào như sắp khóc.

Sở Phàm thấy vậy thì trong lòng liền chùng xuống. Nhìn đôi mắt xinh đẹp của nhị tiểu thư đang ngân ngấn đầy nước mắt thì tâm tình của hắn cũng trở nên đầy áp lực. Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy vai của nhị tiểu thư để nàng dựa vào người mình, đồng thời miệng dịu dàng nói:

- Nhị tiểu thư, tôi nói rồi, lúc cô cười lên là lúc xinh đẹp nhất. Được rồi, tốt lắm, cười một cái được không? Tin tôi đi, bất cứ lúc nào, chỗ nào, mẹ cô cũng đang dõi theo nhìn cô. Mẹ cô sẽ mỉm cười khi thấy cô vui vẻ, nhưng cũng sẽ rơi lệ nếu thấy cô ưu buồn. Chẳng lẽ cô muốn cho mẹ cô ở trên trời cùng cô rơi lệ hay sao? Nếu cô không muốn như vậy thì cười lên một cái, ngày nào cũng vui vẻ lên đi. Sống tốt cho mình, tôi nghĩ đây cũng là món quà tốt nhất mà cô đền đáp cho mẹ mình.

Nhị tiểu thư gục đầu trên vai hắn, bỗng chốc trong lòng nàng cảm giác thấy rất nhẹ nhàng. Nghe hắn nói như vậy thì nàng lau khô nước mắt, nói:

- Tôi chỉ là nhớ tới mẹ thôi, tôi sẽ sống vui vẻ. Mẹ ơi, Vân nhi vĩnh viễn yêu mẹ. Mẹ ơi, Vân nhi ngày nào cũng nhớ đến mẹ.

Sở Phàm nghe vậy thì trong lòng cũng cảm thấy chua xót, hắn sao không nhớ tới cha mẹ của mình chứ? Thấy nhị tiểu thư vẫn đang hạnh phúc, hắn nhớ tới cha mẹ mình là ai cũng không biết được, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua.

--------------.

Lúc này, bên trong tòa nhà Quốc Cảnh có vài người đi ra, Sở Phàm thấy đi ở phía trước là một người mặc một bộ trang phục công sở xinh đẹp quyến rũ, chính là đại tiểu thư. Hắn vội nói:

- Nhị tiểu thư, đại tiểu thư ra đây rồi. Chúng ta xuống xe đón cô ấy đi.

- Chị ra rồi à!

Nhị Tiểu thư nói xong thì ngồi thẳng lại, mở cửa xe rồi đi ra ngoài.

Sở Phàm cũng xuống xe, tiến về phía đại tiểu thư. Khi tới gần hắn thấy hai người đi theo phía sau đại tiểu thư là Tần Khải và Lý Địch. Nhìn thấy Lý Địch thì trong lòng hắn hơi kinh ngạc, thầm nghĩ người nầy sao cũng xuất hiện ở tòa nhà Quốc Cảnh? Gã cũng không phải thành viên của công ty Quốc Cảnh cơ mà, thật sự là kỳ quái!

Đại tiểu thư nhìn thấy Sở Phàm cùng nhị tiểu thư thì trên mặt đẹp nở một nụ cười tươi rói, nói:

- Tiểu Vân, Tiểu Sở, hai người đến rồi.

Đại tiểu thư nói xong liền bước tới nhị tiểu thư, rồi bước tới Sở Phàm, mặt hướng Tần Khải cùng Lý Địch, nói:

- Lý tiên sinh, vị này là bạn trai của tôi - Sở Phàm. Anh ấy đã lái xe lại đây đón tôi trở về, cho nên sẽ không làm phiền Lý tiên sinh đưa tiễn nữa.

Sở Phàm vừa nghe xong đã hiểu ngay là chuyện gì rồi, xem ra đại tiểu thư bị Lý Địch và Tần Khải quấn lấy, không thoát thân được, cho nên mới tương kế tựu kế, gọi hắn lại đây giả làm bạn trai, giảm bớt một chút khó khăn. Nói cách khác hắn lại phải giả làm bạn trai của Đại tiểu thư một lần nữa.

Tuy nhiên nhị tiểu thư không hiểu rõ, cho nên nàng có chút kinh ngạc nói:

- Ơ, chị. Anh ấy sao lại... ...

- Suỵt, nhị tiểu thư, đang diễn trò, đang diễn trò đó.

Sở Phàm vội vàng nói nhỏ bên tai nhị tiểu thư.

Nhị tiểu thư cũng thông minh liền nghĩ ra chỗ bí ẩn ở đây. Bởi vậy cũng không nói gì thêm.

- Đại tiểu thư, để tôi nắm tay cô.

Sở Phàm nghĩ thầm nếu làm bạn trai đại tiểu thư như vậy thì thân phận sẽ khác. Đã vậy sao không biểu hiện thân mật thêm một chút? Hắn nói xong liền nắm bàn tay như ngọc của đại tiểu thư, cảm thấy mình cầm bàn tay của đại tiểu thư kia giống như là cầm toàn bộ thế giới, hắn bỗng thấy ước nguyện của mình đã được thỏa mãn.

Tần Khải nhìn thấy Sở Phàm xuất hiện thì rất tức giận. Trong mắt gã, Sở Phàm không là cái gì cả. Gã không tin Sở Phàm thật sự là bạn trai của đại tiểu thư, bởi vì gã cảm thấy Sở Phàm căn bản không xứng với đại tiểu thư. Nhưng đại tiểu thư lại nhiều lần nói Sở Phàm chính là bạn trai của nàng. Điều này làm cho gã cảm thấy vô cùng đau khổ . Tuy nhiên gã lập tức ổn định lại cảm xúc. Gã nghĩ thầm mình quyết không thể buông tay đơn giản như vậy được.

Khi Lý Địch nhìn Sở Phàm thì trên mặt không có bất cứ biến hóa gì. Trên mặt Lý Địch vĩnh viễn là loại biểu tình mỉm cười ôn hòa này, trên người vĩnh viễn đều là một phong phạm tao nhã. Khi gã nghe được Đại tiểu thư nói Sở Phàm chính là bạn trai của nàng thì trong lòng gã cũng chỉ hơi hơi giật mình. Gã đương nhiên còn nhớ rõ Sở Phàm, hơn nữa gã còn biết thân phận chân chính Sở Phàm chính là vệ sĩ của thiên kim tiểu thư nhà họ Kỷ mà thôi. “Đại tiểu thư làm như vậy chẳng qua là muốn lừa dối mình, khuyên mình biết khó mà lui, không nên tìm đến nàng nữa.”

Nhưng nam nhân giống như Lý Địch đang theo dõi một con mồi thì làm sao có thể dễ dàng buông tay được chứ? Hơn nữa gã cũng nhìn ra đại tiểu thư chưa có bạn trai. Đây mới là điều làm gã cảm thấy kích động nhất. Về phần Sở Phàm thì gã tin tưởng thông qua thủ đoạn của mình sẽ chậm rãi giải quyết hắn được ngay.

Nhưng mà gã tính toán như vậy có thực hiện được hay không ?

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #97