Chương 8: Cái Gọi Là Đồng Tử Công.


Kỉ Tiêm Vân không hề để ý sắc mặt của Trần Tuấn Sinh, nói xong liền ngoắc tay ra hiệu cho Sở Phàm, cùng nhau bước về phía ngoài cửa.

Trần Tuấn Sinh lúc này sắc mặt không khỏi đanh lại, mặt âm trầm, lạnh lùng nói:“Kỉ nhị tiểu thư, Trần Tuấn Sinh ta hôm nay muốn ngươi tại đây bồi ta uống rượu , ngươi có thể đi, nhưng trước hết phải bồi tiếp ta vài ly!”.

Ngay sau đó Trần Tuấn Sinh quay đầy nhìn Trầm Mộng Lâm cùng với năm gã công tử nhà giàu, lạnh như băng nói:“Ta muốn một mình ở đây bồi tiếp Kỷ nhị tiểu thư, ta nghĩ, các vị chắc cũng không có ý tiếp tục ở lại đây quấy rầy nhã hứng của ta cùng nhị tiểu thư? Nếu các vị trong mắt còn có Trần Tuấn Sinh ta, như vậy xin mời rời đi, ngày mai Trần Tuấn Sinh ta sẽ thiết tiệc mời các vị, như thế nào?”.

Trần Tuấn Sinh nói vậy là đã có ý ra lệnh bắt những người khác rời đi, với địa vị gia thế của Trần Tuấn Sinh hiện giờ, mấy tên công tử bột kia cũng chỉ đành cười cười ra mặt cùng nhau rời đi, mấy cô gái trong nhóm thấy vậy cũng liền đi theo, cuối cùng chỉ còn lại Trầm Mộng Lâm, Kỉ Tiêm Vân còn có Sở Phàm!

Trần Tuấn Sinh nheo mắt, nhìn Trầm Mộng Lâm thản nhiên nói:“Trầm mỹ nữ, chẳng lẽ nàng muốn ở lại xem cuộc vui? Nàng cũng muốn bồi tiếp bản công tử ta? Như vậy cũng tốt, ta một lần tiếp thu cả hai vậy, ha ha!”.

Trầm Mộng Lâm nghe vậy sắc mặt nhất thời đỏ bừng, trong ánh mắt thoáng hiện tia phẫn hận, nổi giận đùng đùng nói:“Trần Tuấn Sinh, tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi không chết tử tế đâu!” Nói xong Trầm Mộng Lâm liều lĩnh nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn ngọc vung lên đánh tới ngực Trần Tuấn Sinh!

Trần Tuấn Sinh cười lạnh một tiếng, bắt gọn bàn tay của Trầm Mộng Lâm, cười ha ha, đồng thời hất cằm ra hiệu cho gã mặt sẹo đeo kính râm đứng bên cạnh, sau đó trực tiếp hất văng Trầm Mộng Lâm về phía gã mặt sẹo, tên mặt sẹo thuận thế tiếp lấy, đồng thời bàn tay phải khẽ chém nhẹ lên gáy Trầm Mộng Lâm , nhất thời Trầm Mộng Lâm liền gục xuống hôn mê bất tỉnh!

“Ngươi, ngươi đã làm gì Mộng Lâm?” Kỉ Tiêm Vân mặt mày thất sắc, run run hỏi.

“Không sao cả, nàng ta ở đây rất vướng bận , ta để nàng ta ngủ một lát, miễn cho gây trở ngại chúng ta thân mật!” Trần Tuấn Sinh cười nói.

“Thúi lắm, ai với ngươi thân mật ? Cho dù nam nhân trên đời chết sạch ta cũng sẽ không thèm nhìn ngươi dù chỉ một lần!” Kỉ Tiêm Vân oán giận nói.

Trần Tuấn Sinh cười lạnh, ánh mắt thích ý nhìn Kỉ Tiêm Vân mơ hồ mang theo một tia ý nghĩ bay bổng, đương nhiên, hắn cũng chú ý tới Sở Phàm đang đứng bên cạnh Kỉ Tiêm Vân, nhìn Sở Phàm từ đầu đến chân ăn mặc như một tên quê mùa, nhìn đi nhìn lại thân hình gầy cõm của Sở Phàm không khỏi cười nhẹ một tiếng, nói:“Ái chà chà, tên nhãi bên cạnh nhị tiểu thư kia là bảo tiêu của nàng đó sao? Ha ha ha...... Ai, con người của ta từ trước đến nay vô cùng chán ghét bạo lực , cho nên nếu nhị tiểu thư không phản kháng, cứ ngoan ngoãn nghe lời, như vậy ta bảo đảm sẽ không động thủ không sử dụng bạo lực, hơn nữa nhị tiểu thư còn có thể sẽ có được vô vàn thoải mái, ha ha!”.

“Đồ khốn nạn!” Kỉ Tiêm Vân nghe Trần Tuấn Sinh khinh bạc không khỏi tức giận mắng, bất quá lúc này ba tên mặc comple đen đang đứng chắn lối ra vào, bởi vậy cho dù Kỉ Tiêm Vân muốn chạy, cũng không có đường ra!

“Uy, anh không phải hộ vệ của tôi sao? Hiện tại anh hãy phát huy năng lực bảo tiêu của anh đi!” Kỉ Tiêm Vân nhìn Sở Phàm nhỏ giọng nói.

“Bọn chúng, bọn chúng thiệt nhiều người!” Sở Phàm kinh ngạc nói.

Kỉ Tiêm Vân nghe vậy tức khắc trái tim nguội lạnh hơn phân nửa, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Sở Phàm, nói:“Chẳng lẽ một mình anh không thể chống lại bọn chúng? Vậy, vậy anh như thế nào làm bảo tiêu? Đồng Tử công của anh đâu? Đồng Tử công của anh không phải đao thương không làm gì nổi sao?”.

“Cô không biết rồi, Đồng Tử công không có tác dụng đối với bọn họ!” Sở Phàm nói xong liền ghé sát tai Kỉ Tiêm Vân nói nhỏ:“Bọn họ đều là người lớn rồi!”.

“Cái gì?” Nhị tiểu thư nhịn không được bật hô, đôi mắt trợn tròn nhìn Sở Phàm giống như đang nhìn một con quái vật, ấm ức hỏi: “Chẳng lẽ Đồng Tử công của ngươi chỉ có tác dụng với bọn trẻ con ?”.

“Hắc hắc, nhị tiểu thư thật thông minh, lúc ở Nam Thiếu Lâm, ta đã từng một mình đối phó với năm sáu đứa trẻ trong Đào Hoa thôn, khi đó ta đã dùng Đồng Tử công, bọn nó đều đánh không lại ta!” Sở Phàm đắc ý vênh váo nói.

Kỉ Tiêm Vân nghe vậy cả người giống như rớt xuống thung lũng, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững, trên mặt nàng che dấu không nổi biểu tình thất vọng, đến lúc này nàng cuối cùng đã hiểu được hàm nghĩa chân chính của cái gọi là “Đồng Tử công” trong miệng Sở Phàm -- Đồng Tử công, Đồng Tử công, chính là môn công phu chuyên dùng để đối phó với bọn đồng tử(1)!!

“Hai người các ngươi đang to nhỏ cái gì? Tại trước mặt ta chớ nên giơ tay múa chân đùa giỡn!” Trần Tuấn Sinh lạnh lùng nói.

“Nhị tiểu thư bảo ta một mình đánh nhau với các ngươi!” Sở Phàm điềm nhiên trung thực nói.

“A?” Trần Tuấn Sinh nghe vậy thần sắc liền sửng sốt, đưa mắt ngó Sở Phàm khinh thường cười nói:“Bằng mày hả? Muốn một mình đối phó chúng ta? Ha ha ha, ngu si!”.

“Nhị tiểu thư nói, nàng muốn đi về trang điểm lại, cho nên mời các ngươi tránh ra, đừng có cản!” Sở Phàm nói.

“Thằng nhãi này rất thú vị, bất quá, bản công tử không thích mày!” Trần Tuấn Sinh nói xong phất phất tay, lập tức gã mặt sẹo thân hình vạm vỡ liền đi tới trước mặt Sở Phàm, hai nắm tay bóp lại phát ra tiếng kêu “răng rắc”, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Sở Phàm!

“Nhị, nhị tiểu thư......”.

“Gì, gì thế?”.

“Tôi, tôi choáng đầu......”.

Liền đó nhị tiểu thư Kỉ Tiêm Vân thấy Sở Phàm tự nhiên nằm gục xuống mặt sàn ngất lịm !!

Nhị tiểu thư quả thực vừa tức vừa hận, đôi chân dậm dậm trên mặt sàn, nghiến răng nghiến lợi thì thào nói:“Hừ, còn nói cái gì đao thương bất nhập, quả thực chính là đồ vô dụng...... Ba ba, ngài như thế nào tìm một gã vô dụng như thế này làm bảo tiêu cho con gái của ngài chứ!”.

“Thiếu gia, thằng nhóc bị dọa đến hôn mê rồi!” Gã mặt sẹo cười lạnh nói.

“Quẳng ra chỗ khác, nhìn hắn bẩn thỉu không khác gì đống rác , rồi đứng ở cửa trông chừng cho ta!” Trần Tuấn Sinh lạnh lùng nói.

Gã mặt sẹo nghe vậy liền kéo Sở Phàm ra một góc phía hàng ghế bên ngoài!

----------------------------------------.

Lúc này ở khu vực hàng ghế vip chỉ còn lại Trần Tuấn Sinh và bốn gã cận vệ của hắn, Trần Tuấn Sinh cười lạnh đi tới trước mặt Kỉ Tiêm Vân, đột nhiên túm cánh tay nàng lôi vào bên trong hàng ghế quây tròn, Kỉ Tiêm Vân mạnh mẽ giãy dụa, chiếc bóp trong tay liên tục đập vào người Trần Tuấn Sinh, miệng lớn tiếng nói: “Đồ đểu, đồ khốn nạn, mau thả ta ra, bằng không ngươi sẽ hối hận ! Thằng khốn nạn, mau buông ta ra!”.

Trần Tuấn Sinh ánh mắt lạnh ngắt chớp chớp, xô Kỉ Tiêm Vân ngã dúi lên hàng ghế sofa, sau đó thong thả rót hai ly rượu vang đỏ, nói:“Trần Tuấn Sinh ta từ trước đến giờ chưa từng gặp người nào dám cự tuyệt rượu mà ta mời cả, nàng không biết tốt xấu, dám không nể mặt ta, dám làm cho ta mất mặt trước nhiều người, hừ, nếu nàng hôm nay không làm theo ý ta, đừng mơ tưởng đi ra khỏi cánh cửa này!”.

Kỉ Tiêm Vân nghe vậy đột nhiên cầm lấy ly rượu trên bàn hất mạnh vào mặt Trần Tuấn Sinh, lạnh lùng nói:“Kỉ Tiêm Vân ta không muốn uống rượu cùng với ngươi, còn hất rượu vào mặt ngươi đó, ngươi có thể làm gì ta?”.

Dòng rượu lạnh ngắt từ má chảy xuống tới mép Trần Tuấn Sinh, đưa đầu lưỡi liếm những giọt rượu bên mép, Trần Tuấn Sinh không giận ngược lại cười ha ha, nói:“Toàn bộ trường đại học Yến Hoa đều biết Trần Tuấn Sinh ta thích Kỉ Tiêm Vân nàng, ta đã theo đuổi nàng từ lâu nhưng nàng, thậm chí còn không hề ngó ngàng gì đến ta, tốt nhất, hôm nay ta xem nàng chạy đi đâu!” Vừa nói trong mắt Trần Tuấn Sinh hiển lộ rõ một tia cay độc!

Kỉ Tiêm Vân nhìn ra ánh mắt không có một tia hảo ý của Trần Tuấn Sinh cũng sợ hãi, hai tay liền ôm lấy trước ngực, đôi chân đạp mạnh đẩy người về phía sau, lạnh lùng nói:“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Ha ha, muốn làm gì? Nàng cứ từ từ chẳng phải sẽ biết sao, ha ha......” Trần Tuấn Sinh không kiêng nể gì cười,“Kỳ thật bình thường ta cũng không dám động tới nàng? Cha nàng là chủ tịch, ở Bắc Kinh này quan hệ rất rộng, nhưng nàng đã quá khinh thường ta, ngay cả uống với ta một ly rượu cũng cự tuyệt! Hôm nay ta cũng không quản nhiều, chính là muốn nhị tiểu thư nàng kính ta một ly!”.

-------------------------------.

Lại nói Sở Phàm bị gã mặt sẹo quăng ở hàng ghế bên ngoài, lúc này đôi mắt đang nhắm chặt của Sở Phàm đột nhiên mở lớn, trong mắt hàn quang thoáng hiện, nhẹ rơi xuống đất, nháy mắt dựa đà lăn một vòng tới sát cánh cửa phòng toilet, nhìn gã mặt sẹo đang xoay lưng ngồi trên ghế, liền đột nhiên đứng lên, động tác nhanh nhẹn, dáng vẻ không giống như một người vừa bị hôn mê ?

Sở Phàm đi vào trong toilet, mở chiếc ba lô sau lưng lấy ra một bộ quần áo màu đen thay đổi cho bộ màu xám đang mặc trên người, sau đó chạy tới phòng hóa trang của quán bar, từ nhân viên đang trực phòng cầm lấy chiếc mặt nạ, trong quán bar tầm cỡ như thế này, mỗi tuần đều có tổ chức vũ hội hóa trang, cho nên không thiếu các loại mặt nạ hình dạng kì quái để chuẩn bị cho vũ hội. Sở Phàm cầm chiếc mặt nạ đeo lên mặt, lúc này chiếc mặt nạ đeo trên khuôn mặt của hắn toát ra một loại cảm giác khiến người ta lạnh như băng!

Giờ phút này Sở Phàm cùng với Sở Phàm lúc trước quả thực như hai người khác biệt, tuyệt đối không ai có thể cho rằng hắn cùng với gã Sở Phàm lúc trước có gì đó quan hệ, cho dù là nhị tiểu thư Kỉ Tiêm Vân gặp được cũng tuyệt đối nhận không ra chứ đừng nói đến bọn Trần Tuấn Sinh, bởi vì bọn họ cho rằng Sở Phàm đã bị dọa đến phát lịm!

Ngay từ lúc đầu Sở Phàm đã không quen nhìn thái độ ngang ngược bá đạo của Trần Tuấn Sinh, chỉ là hắn nhẫn nhịn không để hiện ra mặt, bởi vì hắn không muốn bị phiền toái, ở trên đời này, hắn hiểu được như thế nào để bảo vệ mình, hắn cũng không phải cái loại thanh niên ngu ngốc hung hăng làm việc không để ý đến hậu quả, cho nên hắn mới cố ý để thủ hạ của Trần Tuấn Sinh ném ra một góc, lúc sau mới thay đổi diện mạo giáo huấn Trần Tuấn Sinh cứu Kỉ Tiêm Vân!

Đối phó với loại người như Trần Tuấn Sinh, phương pháp hữu hiệu nhất chính là lấy một cái thân phận thần bí giáo huấn mạnh mẽ hắn một phen, cho hắn vĩnh viễn không thể đoán ra người thần bí này là ai, để cho hắn cả đời sống ở dưới cái bóng ma thần bí này, huống hồ, Sở Phàm căn bản cũng không muốn bộc lộ ra thân thủ của hắn trước mặt người khác, đạo lý rất đơn giản, bởi vì hắn là một bảo tiêu, địch nhân càng coi thường hắn, hắn sẽ càng có thể bảo hộ cố chủ an toàn!

Hơn nữa Sở Phàm từ đầu cũng đã nhìn được, Trần Tuấn Sinh cũng không dám hành động gì quá thể đáng với nhị tiểu thư, từ thái độ của nhị tiểu thư đối với hắn là nhìn ra được, ngày thường Trần Tuấn Sinh tuyệt không có dám lộn xộn với nhị tiểu thư một cọng tóc gáy, cũng vì thế Sở Phàm mới yên tâm giả bộ bất tỉnh, cố ý dùng thân phận khác xuất hiện, ra tay giáo huấn cả đám Trần Tuấn Sinh!Đó là hành động nhất cử lưỡng tiện!

Sở Phàm đeo chiếc mặt nạ đi vòng ra ngoài cửa phụ, tới trước cửa chính ra sức gõ. Trần Tuấn Sinh lúc này đã dồn ép Kỉ Tiêm Vân vào tận góc của ghế sofa, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa kịch liệt trong lòng liền giận dữ, quát:“Tống cổ ngay thằng nào đang gõ loạn ở bên ngoài đi cho ta!”.

Một tên mặc comple đen đang đứng gần cửa nhất liền chạy tới mở ra, nhất thời “Phanh” một tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết, tên vừa mở cửa bất thình lình bị đánh văng ra một góc, Sở Phàm bình thản lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước vào!

Trần Tuấn Sinh không nghĩ tới thủ hạ của hắn chưa kịp chớp mắt đã bị đánh bay, trong lòng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại liền rõ ràng thấy, một hắc y nhân đeo chiếc mặt nạ quỷ đang đứng trước mặt hắn!

..................................................

(1).Đồng tử: trẻ con, người chưa đến tuổi thiếu niên.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #8