Dọc trên đường về Sở Phàm và đại tiểu thư cũng không nói thêm gì nữa. Nhiều khi không nói lại còn hơn cả nói, “vô thanh thắng hữu thanh”!
Trong xe tràn ngập mùi u hương nhàn nhạt phát ra từ trên người đại tiểu thư. Mùi u hương phảng phất như hương vị hoa sen trong gió thổi tới, thanh đạm mà lại tao nhã!
Sở Phàm thật ra rất hưởng thụ, mỗi một lần hô hấp đều hít cỗ u hương trên người đại tiểu thư vào đầy hai lá phổi sau đó trải qua một quá trình lọc khí mới lại thở ra. Đối với rất nhiều nam nhân trên thế gian mà nói, tình cảnh như thế đúng là có mơ cũng chẳng được!
Điều duy nhất khiến Sở Phàm cảm thấy xấu hổ chính là, tính đến nay hắn đã có ba ngày không tắm rồi. Đối với một đại mỹ nữ như đại tiểu thư mà nói, hai ba ngày không tắm trên người cũng không có mùi gì khác thường cả, bởi vì trên thân thể của nàng có thể tự nhiên tản mát ra một cỗ u hương. Nhưng đối với một đại nam nhân như Sở Phàm thì tình huống này thực sự là kinh khủng.
Sở Phàm còn thoáng ngửi thấy được mùi mồ hôi đặc trưng trên nách hắn nữa. Lúc trước ở trong khu giải trí KTV, hắn động tay động chân một lúc nên đã ra khá nhiều mồ hôi. Đám mồ hôi đầy người lúc này mới bắt đầu phát huy tác dụng của bản chất- tỏa ra mùi hôi khó chịu!
May mà mùi hôi này không quá nồng, đoán chừng đại tiểu thư cũng không ngửi thấy, nghĩ vậy Sở Phàm mới hơi yên tâm một chút.
Cuối cùng đã trở về biệt thự Lam Hải, Sở Phàm sau khi dừng xe liền đi xuống mở cửa xe cho đại tiểu thư. Lúc này nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm các nàng cũng đã sớm xuống xe đi vào trong đại sảnh.
- Tiểu Vân, các em ba người ngủ một phòng sao? Có chật không hả? Tầng hai còn rất nhiều phòng trống mà.
Đại tiểu thư sau khi tháo giày cao gót trên chân ra hỏi.
- Không chật không chật, giường kia của em lớn như vậy cho dù năm người ngủ cũng không có vấn đề gì đâu.
Tiểu Vân cười hì hì nói.
- Vậy các em đi nghỉ sớm một chút nhé, đừng ngủ muộn quá!
Đại tiểu thư nói xong quay đầu về phía Sở Phàm, nói:
- Tiểu Sở, hôm nay anh cũng rất mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt…
Đại tiểu thư còn chưa dứt lời đã không kìm được la hoảng lên:
- Tiểu Sở, tay anh chảy máu rồi!
Đại tiểu thư nói xong vội vàng đi tới cầm tay phải của Sở Phàm lên xem. Trên tay hắn có vết máu, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương đã khép lại, tuy nhiên nhìn qua cũng thấy ghê ghê.
Chắc hẳn vết thương này là khi Sở Phàm dùng tay phải một quyền đấm vỡ chai bia không cẩn thận bị mảnh thủy tinh nhỏ cắt đứt.
- Đại tiểu thư, không việc gì đâu. Vết thương đã khép lại, qua hai ba ngày thì tốt rồi.
Sở Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu toàn bộ tâm tư đều đặt trên bàn tay ngọc ngà thon thon mềm mại không xương của đại tiểu thư đang cầm tay hắn kia. Hắn tình nguyện để tay ngọc của nàng nắm mãi như vậy không buông, cho dù có bị thêm mười vết thương nữa cũng đáng giá!
- Như vậy sao được chứ. Nhỡ không may mà bị nhiễm trùng thì làm thế nào? Tiểu Vân, đứng đó làm gì, nhanh đi lấy nước sát trùng và bông băng lại đây.
Đại tiểu thư phân phó.
Nhị tiểu thư sau khi nghe xong mới phục hồi tinh thần, chạy nhanh đi tìm cô Vương mang tới một lọ nước sát trùng và bông băng.
- Tiểu Ngốc Ngốc, có đau không hả? Chắc là bị mảnh thủy tinh cứa phải rồi.
Tô Phỉ nói xong liền cùng Trầm Mộng Lâm tiến lại, nhìn vết thương trên tay Sở Phàm.
- Bị thương ngoài da thôi, không có việc gì đâu. Hồi còn nhỏ luyện công ở Nam Thiếu Lâm, không cẩn thận cánh tay cũng đã từng gãy mà.
Sở Phàm phản bác lại.
- Hả? Vậy anh hồi nhỏ trải qua rất nhiều đau khổ hả?
Trầm Mộng Lâm mở to hai mắt nhìn, hỏi.
- Không, đó không thể nói là chịu khổ, mà là một phần hồi ức tuyệt vời.
Sở Phàm nói xong cười chất phác.
Lúc này Đại tiểu thư dùng que bông chấm vào nước sát trùng nhẹ nhàng từ từ lau vết thương trên tay phải hắn. Nước sát trùng bôi trên vết thương khiến người ta cảm thấy một cảm giác đau buốt. Chỉ có điều Sở Phàm ngược lại lại mong muốn cảm giác đau đớn như vậy có thể kéo dài vài lần. Bởi vì đôi tay ngọc ngà của Đại tiểu thư đang cầm tay phải của hắn, cẩn thận mà lại nhẹ nhàng chậm rãi bôi thuốc cho hắn. Bởi vì nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm những mỹ nữ này đều quây xung quanh hắn. Đối với một nam nhân mà nói, đây không thể nghi ngờ là tình cảnh chỉ có thể xuất hiện trong mơ!
- Uhm, bôi xong rồi. Anh cầm lấy nước sát trùng và que bông này nhé. Mỗi ngày bôi ba đến bốn lần. Cố gắng tránh chạm vào nước, nếu không bị nhiễm trùng sẽ không tốt đâu.
Đại tiểu thư nhìn Sở Phàm, nói.
- Uhm, cám… cám ơn đại tiểu thư.
Sở Phàm lúng túng nói.
Đại tiểu thư sau khi nghe được thản nhiên cười, nói:
- Cám ơn cái gì hả. Chuyện hôm nay chúng tôi còn chưa cảm ơn anh. Nếu anh không đứng ra thì những tên lưu manh đó không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
- Uhm, Tiểu Ngốc Ngốc, tôi bây giờ mới phát hiện ra anh thật là lợi hại, thật vĩ đại nha. Có anh bên cạnh thì tôi chẳng sợ gì cả. Quá tốt rồi!
Nhị tiểu thư vẻ mặt cao hứng nói.
- Tiểu Ngốc Ngốc, hôm nay ở trong phòng hát anh không phải đã nói là về sau sẽ nghe lời tôi sao? Tôi lệnh cho anh về sau cũng làm vệ sĩ của tôi, ách, còn là vệ sĩ của cả Mộng Lâm nữa!
Tô Phỉ nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy trong lòng kinh ngạc không kìm được “Hả!” một tiếng. Hắn trong lòng cười khổ. Mình làm vệ sĩ cho nhị tiểu thư mà nhiều lúc còn ứng phó không lại, đầu đã rất to ra rồi. Cái con bé Tô Phỉ này lại đi bắt mình phải kiêm cả bảo vệ cho cô ta. Ách, còn có làm vệ sĩ cho Tiểu Lâm nữa. Trời ơi, còn để cho người ta sống hay không đây?
- Ách, tôi… tôi đã là vệ sĩ của nhị tiểu thư rồi, sao có thể làm cho các cô được?
Sở Phàm có chút nghĩ không ra, cho nên hỏi.
- Chuyện này cũng đơn giản. Về sau nếu như chúng tôi mà bị người xấu hoặc là lưu manh côn đồ các loại theo dõi, thì anh chỉ cần đứng ra, bảo hộ chúng tôi thôi.
Tô Phỉ tiếp tục với giọng điệu đáng thương, bĩu môi nói:
- Chẳng lẽ ngay cả cái này anh cũng không thể làm được hay sao? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn chúng tôi- những bông hoa xinh đẹp của tổ quốc bị người xấu khi dễ cũng không ra tay sao? Anh thật lòng dạ sắt đá!
- Sở ca ca, Sở ca ca, anh đáp ứng Phỉ Phỉ đi, được không? Anh xem tôi nhỏ yếu như vậy, chẳng lẽ anh trong lòng không từng nảy sinh ý niệm bảo vệ tôi sao?
Trầm Mộng Lâm lại càng khoa trương, hai tay ra sức lắc lắc cánh tay của Sở Phàm, trái một tiếng “Sở ca ca”, phải một tiếng “Sở ca ca”, giọng điệu quyến rũ, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt!
Sở Phàm có chút không biết làm sao. Công phu làm nũng của hai vị mỹ nữ Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm này không ngờ đều lợi hại như vậy, Sở Phàm cuối cùng cũng có may mắn lĩnh giáo. Hắn đưa ánh mắt cầu cứu về phía đại tiểu thư, nhưng đại tiểu thư chỉ mỉm cười không nói, nàng xỏ dép rồi đi lên tầng hai. Hiển nhiên, đại tiểu thư cũng bất lực với mấy bà cô trẻ này rồi.
- Sở ca ca, anh đáp ứng chúng tôi được không, có được hay không mà?
Trầm Mộng Lâm lại bắt đầu lắc lắc cánh tay của Sở Phàm. Vì Trầm Mộng Lâm cùng hắn quá gần nhau, bởi vậy mỗi lần lắc lắc, cánh tay của Sở Phàm đều vô ý nhẹ nhàng quệt vào bộ ngực sữa mềm mại no đủ đầy co dãn của Trầm Mộng Lâm!
Sở Phàm chỉ cảm thấy một trận miệng khô lưỡi nóng. Tình huống này thì quả thực không phải một nam nhân bình thường có khả năng chịu được. Cánh tay mình đang nhẹ nhàng quệt vào một mảng mềm mại khiến Sở Phàm tâm thần rung động. Hơn nữa loại ngữ khí quyến rũ không biết là mê hoặc hay là cầu xin này của Trầm Mộng Lâm khiến Sở Phàm thiếu chút nữa không thể tự chủ được.
Tô Phỉ bĩu môi, trên mặt là một bộ dáng chịu ủy khuất, một đôi mắt thật to màu xanh nhạt tràn ngập oán hận nhìn về phía Sở Phàm, phối hợp với bộ dáng động nhân kia cho dù là người có ý chí sắt đá mấy cũng phải nhũn như con chi chi.
Sở Phàm cuối cùng kháng cự không nổi sự quyến rũ này, không thể không mở miệng nói:
- Nhưng mà, nhưng mà tôi là vệ sĩ của nhị tiểu thư. Không biết nhị tiểu thư có đồng ý để tôi làm vệ sĩ cho các cô hay không.
- Tiểu Vân đương nhiên là đồng ý rồi. Ba đứa bọn tôi là chị em tốt mà, đúng không, Tiểu Vân?
Tô Phỉ vội vã hỏi.
- Uhm, tớ đương nhiên không phản đối rồi.
Nhị tiểu thư nói.
- Tốt quá, Sở ca ca, anh đã đáp ứng rồi nhé? A, thật tốt quá!
Trầm Mộng Lâm cao hứng kêu lên.
- A, kế hoạch thành công!
Tô Phỉ nói xong cùng Trầm Mộng Lâm vỗ tay vào nhau, giống kiểu bày tỏ ăn mừng.
Tiếp đó Tô Phỉ cười hì hì nói:
- Tiểu Ngốc Ngốc, nói như vậy đã quyết định rồi nhé. Từ nay về sau anh chính là vệ sĩ của chúng tôi. Vệ sĩ có nghĩa là luôn luôn đi theo và nghe lời. Sau này chúng tôi đi dạo phố hay gì đó anh phải có nghĩa vụ làm bạn đồng hành đồng thời hỗ trợ mang túi xách.
Sau khi nói xong không cho Sở Phàm có cơ hội đổi ý liền cùng nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm chạy lên trên tầng.
- Kế hoạch thành công?
Sở Phàm nhắc lại những lời này của Tô Phỉ, trong lòng thầm nghĩ:
"Lẽ nào việc này các nàng đã sớm lên kế hoạch, sau đó dẫn ta mắc câu?"
- Này…
Sở Phàm vừa nhìn, trước mắt đâu còn có người, Tô Phỉ các nàng đã chạy lên tầng rồi.
Sở Phàm cười khổ, cũng đi lên tầng.