Chương 69: Hát Karaoke Ở Hoà Thành.


Nhị tiểu thư, Tô Phỉ các nàng thấy đại tiểu thư đã đồng ý cho mình đi hát karaoke ở Hào Thành rồi thì rất hưng phấn. Các nàng vừa ôm lấy đại tiểu thư lại vừa nhảy nhót sung sướng.

Đại tiểu thư vốn dĩ ngày mai còn phải đến công ty, nên nàng không định đi cùng. Nhưng lại lo lắng đến vấn đề an toàn của Tiểu Vân. Hơn nữa, nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm ra sức khuyên rủ nên cuối cùng nàng cũng đồng ý đi cùng họ đến Hào Thành hát karaoke, chơi bời một trận thỏa thích.

Vả lại, mấy ngày nay đại tiểu thư cũng tâm phiền ý loạn vì chuyện ở công ty, cũng có ý định đi đâu đó xả stress cho khuây khỏa. Vì thế, nàng trang điểm qua loa rồi cùng mọi người ra xe lái về phía Hào Thành.

Hiển nhiên, lúc này đây cả đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều không cần phải tự lái xe. Sở Phàm lái xe thể thao cao cấp Porsche của nhị tiểu thư, đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng ngồi ở băng ghế sau. Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đều tự lái xe chạy theo.

- Tiểu Sở, tôi thấy bề ngoài anh đúng là một người thành thật. Không thể tưởng tượng được là anh gạt người ta lại có trình cao như thế đâu. Rõ ràng bản thân mình biết lái xe lại còn cứ giả vờ.

Đại tiểu thư trêu chọc nói.

Làm người mà nói dối một câu thì mười câu, thậm chí trăm câu cũng chưa hẳn là thật. Danh ngôn các cụ nói cấm có sai.

Sở Phàm tiếp tục lấp liếm đi, nói:

- Đại tiểu thư, không dám nói dối cô, sư phụ tôi từ nhỏ đã nói tôi thông minh hơn người, khả năng lĩnh ngộ rất cao, cũng đại loại ý tứ là thấy qua một lần thì sẽ không quên được. Tôi xem đại tiểu thư với nhị tiểu thư lái xe vài lần, để ý nhìn một chút thì sẽ rõ hơn. Việc tự học hỏi thế này cũng không phải là chỉ ở thời cổ đại mới có.

- Chính là anh á? Lại còn nói là thông minh nữa chứ? Trời ạh, ngốc chết đi được lại còn cứ tưởng là mình thông minh. Tôi thấy anh nên xem lại mình, đúng là “thổi kèn khen lấy”.

Nhị tiểu thư hừ thanh trả lời.

- Nhị tiểu thư, cô đây là đang chỉ trích tôi đấy nhá?

“Thổi kèn khen lấy” nghĩa là gì thì đương nhiên là Sở Phàm có biết.

- Đúng thế thì sao? Tôi có ăn thịt anh đâu, chỉ có bảo anh làm lái xe vài lần thôi mà cũng này nọ, hừ…

Nhị tiểu thư vừa nói, vừa vung tay lên véo tai Sở Phàm.

- Nhị tiểu thư, cô làm thế là không sáng suốt đâu.

- Có cái gì không sáng suốt nào?

- Chẳng lẽ nhị tiểu thư không biết rằng tôi đang lái xe hay sao?

- Biết chứ, biết nên mới véo anh thế thôi. Làm thế thì anh sẽ không thể trả đòn được, ha ha ha…

- Sai rồi nhá. Nhị tiểu thư mà không bỏ tay ra thì tôi có thể lựa chọn một là lái xe thật cẩn thận, hai là không cẩn thận lái xe. Hậu quả không giống nhau đâu đấy nhé.

- Thế cơ á? Tôi vẫn còn chưa nhìn ra có gì mà không giống nhau vậy ta

- Nếu cô không buông tay ra thì tôi có thể gây tai nạn đâm xe vào đâu đó đấy. Đến lúc đó có làm hỏng xe thì cô cũng đừng có trách tôi.

Sở Phàm giọng điệu thản nhiên đáp.

- Anh…

Nhị tiểu thư đang định nói gì đó lại thì bị đại tiểu thư ngăn lại, ngắt lời bảo:

- Tiểu Vân, đừng làm loạn lên nữa, để anh ta cẩn thận lái xe đi.

- Hừ.

Nhị tiểu thư bĩu môi, rút tay lại với vẻ hết sức không tình nguyện.

--------------------------------------.

“Hai con hổ, hai con hổ,

mau chạy trốn mau, chạy trốn mau.

Một con không có mắt.

Một con không có đuôi.

Ôi thật là kỳ quái thật là kỳ quái!

Hai con hổ, hai con hổ,

chạy trốn mau, chạy trốn mau.

Một con không có của quý,

một con không có bảo bối.

Ôi rất kỳ quái, rất kỳ quái….”

Sở Phàm tắt luôn nhạc trong xe. Một người nếu như không quan tâm đến những người xung quanh vẫn say sưa hát lên một bài hát kiểu thế này cũng không đến nỗi khiến người ta buồn bực. Cái làm cho người ta buồn bực nhất chính là người này lại hát với dáng vẻ thản nhiên cứ như là một siêu sao đang xuất thần trình diễn một ca khúc kinh điển, hát đến mức lâm li bi đát, giọng điệu lại còn có vẻ ai oán bi thương. Thật là làm cho người ta nghe xong là tức muốn ói máu.

“Mình cũng phải tự biết mình là ai chứ” – câu này mà áp dụng cho Sở Phàm bây giờ thì hiển nhiên là không phù hợp. Có câu nói: làm gì thì làm cũng không cần dọa nhau. Hiển nhiên là thế rồi, hát khó nghe thì cũng không cần thiết phải gào lên tra tấn người khác nữa.

Nhị tiểu thư sớm đã bưng kín hai tai, trong mắt toát ra một cỗ hận ý, chỉ hận là làm sao mà nhét shit vào mồm tên này ngay được thì mới cam tâm. Ngay cả đại tiểu thư cũng nhăn mày nhăn mặt. Không phải là nàng khó chịu vì tiếng hát của Sở Phàm, mà là khó chịu vì cái nội dung hắn đang hát. Với người không hề kiêng dè gì mà hát rống lên mấy chữ “của quý”, “bảo bối” này thì trong lòng nàng tự hiểu đó là thể hiện cái gì. Nhưng nàng không xác định được ý tứ trong ca từ mà Sở Phàm hát ra như thế với ý tứ trong suy nghĩ của nàng có giống nhau hay không. Chỉ sợ là nàng đa tâm, suy nghĩ phiến diện mà thôi.

- Này, không được hát nữa. Câm mồm lại.

Nhị tiểu thư không nhịn được quát lên.

Sở Phàm nhảy dựng cả lên. Lần đầu tiên khi tới biệt thự Lam Hải, hắn đã từng cất tiếng hát, muốn làm cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư có cái nhìn khác biệt hơn về hắn. Nhưng mà kết quả cuối cùng không ngờ là làm cho nhị tiểu thư phát hỏa đùng đùng. Lúc đó, hắn cứ cho rằng tất cả sai lầm là tại cái míc, là tại do chất lượng míc, lẽ ra hắn không nên cầm míc mà nên hát chay luôn.

Chuyện này vẫn canh cánh trong lòng Sở Phàm. Hắn rất muốn tìm một cơ hội nữa để bù đắp, để cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư thực sự được thưởng thức giọng ca oanh vàng của mình. Cho nên lần này khó khăn lắm mới có cơ hội được ở trong xe cùng với cả hai nàng, hắn mới tắt nhạc trong xe rồi say mê trình diễn một khúc nhạc. Thật không ngờ, kết quả cuối cùng vẫn là tiếng gầm rú rít của nhị tiểu thư.

Hắn không khỏi có chút thất vọng, nói:

- Nhị tiểu thư, làm sao thế?

- Có phải là anh muốn tôi nhảy từ trên xe xuống đường tự tử luôn không?

Nhị tiểu thư hỏi như đấm vào đầu hắn.

- Không, không có đâu. Tôi bảo vệ cô còn không đủ nữa là. Làm sao lại để cho cô đi tự tử cơ chứ.

Sở Phàm trả lời.

- Vậy thì tôi trân trọng kính mời anh ngừng hát có được không? Tiếng ca của anh làm cho người ta có cảm giác muốn nhảy lầu lắm đấy.

Nhị tiểu thư lườm hắn một cái, nói.

- Vì sao lại không được hát? Nhị tiểu thư không phải là muốn đi hát karaoke hay sao? Tôi chỉ là người hơi nóng ruột thôi. Mà không phải, là rèn luyện trước một tí. Hơn nữa, cũng không phải là tôi hát khó nghe cơ mà.

Sở Phàm ngượng ngùng nói.

- Trời ạ ~~~~

Nhị tiểu thư nghe xong cả người ngã vật ra ghế. Trên mặt nàng là dáng vẻ “không còn gì để nói”.

- Tiểu Sở, theo tôi thì anh cứ tập trung lái xe cẩn thận đi. Đến Hào Thành rồi thì anh muốn hát bao lâu thì hát, được không?

Đại tiểu thư dịu dàng khuyên nhủ.

- Àiiii

Sở Phàm nghe ra ý tứ trong lời nói của đại tiểu thư. Trong lòng hắn không khỏi ảo não nghĩ thầm: biết thế hát cái bài “trong thôn có một cô gái gọi là tiểu cô nương…” có phải hơn không.

Đang lúc còn ngẫm nghĩ thì đã đến khu vui chơi giải trí Hào Thành rồi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #69